Trong lòng Vũ Hiên đã bắt đầu xoắn xuýt có nên rời khỏi hay không, hắn thậm chí cũng muốn khuyên Thẩm Tường rời khỏi, bởi vì cái này thực sự là quá nguy hiểm.
Tổ đầu tiên kết thúc, tổ thứ hai bắt đầu, đại loạn chiến lần này vẫn rất khốc liệt, ngay từ đầu chính là máu tươi văng khắp nơi, tay chân bay tán loạn giết tới gọi là thảm.
Thẩm Tường nhìn vào Đàm Huyền cách đó không xa một chút, Đàm Huyền thế mà nhìn không thấy chán, mặt mũi còn đầy vẻ phấn khởi, hận không thể tự mình lao xuống đi giết cho thống khoái!
Thẩm Tường lại nhìn vào Lý Lợi kia một chút, gia hỏa này thế mà cũng có thần sắc giống như Đàm Huyền.
"Đàm Huyền và lão già Lý Lợi kia chắc chắn là tu luyện một loại công pháp nào đó, lấy giết người làm vui, xem như mình không giết, nhìn thấy người khác giết thì chính mình cũng rất cao hứng, loại gia hỏa này chắc chắn không thể để cho hắn tồn tại ở trên đời." Thẩm Tường quyết định, lúc tới lượt hắn ra sân thì nhất định phải xử lý Đàm Huyền, tai họa như vậy không thể để lâu.
Vũ Hiên không có nhìn nữa, trong lòng của hắn vẫn luôn đang do dự đến cùng có nên rời khỏi hay không, hắn biết Thảm Tường rất mạnh, nhưng cũng rất lo lắng, dù sao đám người Đàm Huyền bọn họ là một bọn, mà Đàm Huyền lại có thâm cừu đại hận với Thẩm Tường.
"Vũ Hiên, quyết định xong chưa?" Thẩm Tường sớm đã nhìn ra vẻ do dự của Vũ Hiên.
Hiện tại đã là trận thứ chín rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới lượt tổ bọn họ đi lên.
"Quyết định, lên!" Vũ Hiên cau mày nói: "Liều mạng ta cũng phải xử lý gia hỏa muốn giết ta, ta ngược lại muốn xem xem tới lúc đó ai muốn giết ta như vậy!"
Thẩm Tường khẽ gật đầu, lúc này hắn cũng nghiêm túc lên, có chút khẩn trương, bởi vì hắn chuẩn bị đại chiến với Đàm Huyền, tới lúc đó sẽ như thế nào hắn lúc này cũng không cách nào tính toán ra.
Hắn cảm thấy tới lúc đó chắc chắn đơn đả độc đấu với Đàm Huyền, dựa vào tính cách của Đàm Huyền là sẽ không để cho người khác nhúng tay vào chiến đấu của hắn.
Trận thứ chín kết thúc, tử thương rất nhiều, cuối cùng chỉ có hai mươi người có thể còn sống, mà giao đấu trận bên dưới sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cho dù sau mỗi trận đại loạn chiến đều dùng hỏa diễm thanh lý, nhưng cũng khó có thể che giấu đi mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn ở bên dưới.
"Trận thứ mười!" Lý Lợi hộ, hắn cũng có chút kích động, hắn đương nhiên biết cừu hận giữa Đàm Huyền và Thẩm Tường, cũng biết một số chuyện của Thẩm Tường, Thẩm Tường là một tên luyện đan sư rất xuất sắc.
Cho nên Lý Lợi sẽ không để cho Thẩm Tường chết, nhưng lại muốn lấy được ký ức của Thẩm Tường, nắm giữ thuật luyện đan siêu tuyệt kia của Thẩm Tường.
Trận chiến đấu này đã khơi dậy chiến ý của rất nhiều người, cừu hận giữa Thẩm Tường và Đàm Huyền sớm đã truyền ra, bọn họ đều bội phục khí phách của Thẩm Tường, dưới loại tình huống này, thế mà không lùi bước, cái này hiển nhiên là một con đường chết.
Thẩm Tường và Vũ Hiên cùng nhau nhảy vào giao đấu trận, trong nháy mắt đi xuống, Đàm Huyền đột nhiên ngửa đầu cười như điên, khắp khuôn mặt là vẻ dữ tợn, loại tiếng cười cuồng tiếu này nghe cũng cực kỳ đáng sợ, lúc này mái tóc dài của hắn bay loạn, dáng vẻ rất giống như tà ma.
Đàm Huyền và những người khác đều thi nhau nhảy xuống, bọn họ đám người này chỉ có năm mươi người, vừa rồi đã có không ít người rời khỏi.
"Thẩm Tường, ta không thể không bội phục ngươi, thế mà không sợ chết như vậy! Tuy rằng ngươi có loại bí pháp ẩn thân kia, nhưng ở chỗ này, ngươi là trốn không thoát." Đàm Huyền cười gằn nói: "Nửa canh giờ đủ để ta tìm ra ngươi ... tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi! Ta sẽ tra tấn ngươi từ từ tra tấn tới mười năm trăm năm!"
Thẩm Tường từ trong lời nói của Đàm Huyền là có thể nghe ra, Đàm Huyền đây là muốn bắt hắn lại, tuy nhiên hắn cũng không sợ, lúc này ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có một chút vẻ sợ sệt nào.
Vũ Hiên cũng là như vậy, hắn đã kiên định quyết tâm, phải liều mạng ở chỗ này một cái!
"Bắt đầu!" Lý Lợi đột nhiên hô lớn lên, từ tiếng hô của hắn là có thể nghe ra được, sự phấn khích được hắn ta kìm nén bùng phát ra.
"Vũ Hiên, ngươi phải cẩn thận!"
Thẩm Tường vừa mới nói xong, Đàm Huyền mặt mũi đầy vẻ dữ tợn đã bay xông tới, trong nháy mắt mà tới, hai tay kia đột nhiên bành trướng lên, như là trảo của ác ma vậy, lóe lên nhấp nháy đầy ánh sáng tím, đầu ngón tay rất sắc bén, giống như có thể đâm xuyên mọi thứ.
Đôi móng vuốt này vươn tới, đồng thời huyễn hóa ra mấy chục đôi, bao trùm khắp toàn thân Thẩm Tường từ trên xuống dưới, giống như muốn vào cơ thể Thẩm Tường giống như một cái nút chai vậy.
Ầm!
Thẩm Tường ở lúc Đàm Huyền tới cũng đã vận lực, đối với trảo ấn ùn ùn kéo tới kia đánh ra một chưởng, đánh ra một cỗ chấn động cường hãn, tuôn ra từng đọa cương khí thổi tới Đàm Huyền lùi lại mấy bước.
Thẩm Tường chỉ là một chiêu Chấn Thiên chưởng mà đã đẩy lui được Đàm Huyền, hắn lúc này cũng có một thứ hiểu rõ ban đầu đối với lực lượng của Đàm Huyền.
"Không nhìn lầm chứ! Đàm Huyền thế mà bị một chưởng của đối phương đẩy lùi, Đàm Huyền thế nhưng là có thể so với Tam Huyền cảnh a, mà đối phương không phải Thần Thiên cảnh sơ kỳ sao? Cường độ đạo lực chỉ có hơn một trăm, Đàm Huyền thế nhưng là cường độ đạo lực hơn vạn!"
"Ngươi không nhìn nhầm, Đàm Huyền quả thật bị đánh lùi! Thực lực của Thẩm Tường sâu không lường được, khó trách đối mặt với Đàm Huyền lại bình tĩnh như vậy."
"Ngươi nhìn Đàm Huyền ... đầu hắn đã thay đổi, biến thành màu đỏ, như máu trông thật là đáng sợ, hắn đến cùng tu luyện ma công gì!"
Sau khi Đàm Huyền bị một chưởng của Thẩm Tường đẩy lui thì cũng biết thực lực của Thẩm Tường cũng không phải kém cỏi như trong suy nghĩ của mình, điều này làm cho hắn không thể không thi triển ra toàn lực, chỉ có như vậy hắn mới có thể bạo ngược Thẩm Tường!
"Đàm Huyền, có cần giúp một tay hay không?" Nhậm Linh Di thủ tịch đại đệ tử của Kỳ Lân môn hỏi.
"Không cần, các ngươi bắt đầu của các ngươi đi, chỗ này chết càng nhiều người thì ta sẽ trở nên càng mạnh." Đàm Huyền trầm thấp lạnh lùng nói, hai con mắt của hắn đã trở nên đỏ bừng.
"Xem ra các ngươi quả nhiên là liên hợp với nhau!" Thẩm Tường vừa mới nói xong, người đột nhiên biến mất, dịch chuyển tới đằng sau Đàm Huyền, Cửu Tiêu Thần kiếm trong nháy mắt mà ra, bổ về phía cổ của Đàm Huyền.
Kiếm khí vừa ra, lập lòe ánh sáng trắng!
Thí Thần kiếm ý mang theo sát khí nồng đậm mà tới, từ dưới miệng núi này bạo phát mà ra, chấn nhiếp tất cả mọi người!
"Đây là ... Thí Thần kiếm pháp, gia hỏa này thế mà biết được Thí Thần kiếm pháp, đây chính là một trong tứ đại thần công." Một lão giả kinh quát lên.
"Quả nhiên là Thí Thần kiếm pháp, ha ha ..." Lý Lợi trong lòng đang cười như điên, bởi vì hắn cảm thấy cái này chẳng mấy chốc có thể được hắn đạt được, tuy rằng hắn cũng có Thí Thần kiếm pháp nhưng lại là không trọn vẹn.
Thẩm Tường bây giờ có thể tu luyện ra Thí Thần kiếm ý mãnh liệt như vậy, chắc chắn có được Thí Thần kiếm pháp hoàn chỉnh!
Ánh sáng trắng ở giao đấu trận tán đi, đầu của Đàm Huyền cũng đã tách rời với thân thể!
Nhưng đầu tuy rằng tách rời nhưng Đàm Huyền lại chưa chết đi, hơn nữa chiến lực cũng không có giảm sút.
"Hừ!"
Đàm Huyền hừ một tiếng, thân thể không có đầu đột nhiên động, song quyền đánh về phía đằng sau, chỉ thấy vô số ánh sáng đỏ hóa thành đầu lâu hét lên mà ra, giống như điên cuồng lao về phía Thẩm Tường.
Thẩm Tường ẩn thân, không nghĩ tới Đàm Huyền bị hắn chém đứt đầu thế mà còn bộc phát ra lực lượng mạnh như vậy, phòng ngự không kịp thì sẽ bị một cái đầu trong đó đánh trúng!
Tuy rằng bị đánh trúng, nhưng hắn không cảm nhận được có bất kỳ đau đớn nào!
"Ngươi ở chỗ này!"
Đầu Đàm Huyền đột nhiên dính vào thân thể của hắn, trong nháy mắt đã dính xong, hắn bước một cái đã đi tới đằng trước Thẩm Tường ẩn thân, song quyền rầm rầm rầm xung kích mà ra, đánh ra từng cái đầu lâu màu đen lấp lóe điện mang.
"Gia hỏa này ... có bất tử chi thân sao?"
Thẩm Tường lập tức dịch chuyển tránh đi, rồi trong chớp mắt đã chém ra mấy trăm kiếm, kiếm khí như là vô số lưỡi dao cắt chém đi qua, thân thể Đàm Huyền trong nháy mắt bị cắt thành khối vụn nhưng không có lập tức tách rời, máu cũng không chảy.
Ầm!
Thẩm Tường trông thấy các khối vụn trên thân thể Đàm Huyền sắp dính lại với nhau thì dịch chuyển tới trên đầu của Đàm Huyền, Hỏa Vân Thần chưởng oanh kích mà ra, hỏa diễm mãnh liệt như là ngọn núi sụp đổ mà xuống, đánh vào trên người Đàm Huyền, cuốn lên một trận sóng lửa!
P/S: Ta thích nào ... chương 3