Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 2982 - Chương 2982 - Vong Ngã Độc Chết

Chương 2982 - Vong ngã độc chết
Chương 2982 - Vong ngã độc chết

Thẩm Tường không nghĩ tới Quỷ Đế vậy mà đi vào bên trong Ngạo Thế sâm lâm, Quỷ Đế thế nhưng là Ngạo Thế cảnh, lúc này hắn xuất hiện ở bên trong khu rừng này, mang ý nghĩa tu vi của hắn lúc này đã lùi lại, là Tôn Tổ cảnh hậu kỳ!

"Mau nói cho ta biết Thẩm Tường ở chỗ nào, bằng không tiếp theo ngươi cứ chịu đựng cho thật tốt đi." Quỷ Đế giẫm lên mặt của Đường Trung Kiệt, nghiêm nghị hỏi: "Nếu ngươi không nói, ta không chỉ không giết chết ngươi, ta sẽ chỉ làm cho ngươi sống không bằng chết mà thôi!"

"Ta nhổ vào, cho dù ta chết thì cũng sẽ không nói, ta sẽ không phải một số gia hỏa đi bán bằng hữu của mình." Đường Trung Kiệt tức giận nhìn vào một lão giả đứng đằng sau Quỷ Đế, rất rõ ràng chính là lão giả này bán đứng hắn.

"Mạnh miệng đúng không! Ta bây giờ tát nát miệng của ngươi." Quỷ Đế cười lạnh mà nói, sau đó lại vung dây xích sắt kia lên, ngay khi hắn vung xích sắt kia lên, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ không gian ba động rất yếu ớt.

Chỉ có Thẩm Tường mới có thể sử dụng lực lượng không gian ở chỗ này, trong lòng của hắn vui mừng như điên, bởi vì Thẩm Tường tới, đang ở gần đây, hắn cho là mình chẳng mấy chốc là có thể bắt được Thẩm Tường, tới lúc đó sẽ đạt được Ngạo Thế Chi hồn hoàn chỉnh, hắn sẽ cường đại hơn so với Cốt đế và Long Ma Tôn Tổ.

"Thẩm Tường, ta biết ngươi đang ở gần đây." Quỷ Đế đột nhiên nhe răng ra cười, ngay khi hắn đang cười lên một cách điên cuồng thì đột nhiên ngửi được mùi thơm làm cho ngừi say mê, điều này làm cho hắn lập tức sảng khoái tinh thần, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã phản ứng lại.

Đây là độc hương!

Lúc Quỷ Đế tiến vào, chính bọn họ những Ngạo Thế cảnh phụ trách mở đường này, phụ trách áp chế độc hương trong biển Vong Ngã hoa kia, trước đó hắn cũng chưa từng ngửi loại độc hương này, nhưng là từ miêu tả khi bị trúng độc tới xem, hắn lập tức biết mình lúc này đã trúng độc Vong Ngã Thần hương.

Vong Ngã Thần hương sau khi được Thẩm Tường sử dụng phương pháp va chạm luyện chế ra sẽ vô cùng đáng sợ, bản thân ẩn chứa độc lực cực kỳ nồng nặc, một khi ngửi phải một chút, vậy trên cơ bản rất khó để chốc lại sự khuếch tán của độc lực.

Toàn bộ người trong hốc cây này đều đã bị trúng độc, Thẩm Tường trông thấy có một lão giả lấy Giải Độc đan ra, hắn lập tức dịch chuyển đi vào, sau đó lập tức một chiêu Chấn Thiên chưởng đánh vào trên người lão giả kia, lập tức oánh cho thân thể lão giả kia thành một đám sương máu.

Lão giả kia có Giải Độc đan, nói rõ hắn đã ở bên trong khu rừng này đã rất lâu rồi, hắn chính là lão giả bán đứng Đường Trung Kiệt.

"Thẩm Tường ... ngươi thực sự hèn hạ." Quỷ Đế lúc này đã đắm chìm vào bên trong một loại sảng khoái mỹ diệu khó nói nên lời, nhưng trong lòng của hắn thế nhưng là cũng hiểu rõ, hắn cần phải chống lại loại sảng khoái phê pha ma quỷ này, bằng không hắn sẽ lún sâu vào trong đó.

"Gia hỏa như ngươi mà cũng có mặt mũi nói ra hai từ hèn hạ sao? Ta chưa bao giờ nhìn thấy loại gia hỏa nào mà mặt dày vô sỉ như ngươi cả." Thẩm Tường lấy ra một viên Giải Độc đan cho Đường Trung Kiệt ăn vào, rồi mới lấy ra một cái hộp ngọc, lạnh lùng đi tới trước mặt Quỷ Đế.

Vẻ mặt Quỷ Đế lúc này trở nên dữ tợn, từng đợt sảng khoái phê pha đang liên tục đánh thẳng vào trong thân thể hắn, nhưng hắn lại phải đi chống lại loại sảng khoái phê pha này, đồng thời lợi sảng khoái phê pha này cũng làm cho hắn mê luyến, để hắn rất muốn buông thả toàn thân, để loại cảm giác sảng khoái này trải rộng toàn thân, để cho hắn rơi vào trong loại hoàn cảnh mâu thuẫn thống khổ.

Thẩm Tường mở cái hộp ngọc kia ra, bên trong đều là một số bột phấn màu tím, hắn nắm lên một nắm tung về phía Quỷ Đế ...

Quỷ Đế trông thấy những bột phấn màu tím kia thì biết đó là Vong Ngã Thần hương, lại bị Thẩm Tường luyện thành bột phấn, lúc trông thấy Thẩm Tường tung về phía hắn, hắn cảm thấy tiếp theo sẽ rơi vào một loại tình cảnh sống không bằng chết, hắn biết mình xong đời, ai cũng không cứu nổi hắn.

Những Long Ma khác vào lúc này đều đã từ bỏ chống lại, đều say đắm ở bên trong độc hương.

"Không có lập tức ngất đi, thực sự lợi hại nha." Thẩm Tường giẫm một giẫm vào trên mặt Quỷ Đế: "Ngươi giết chết Thì Gian Quỷ, bây giờ vừa đúng tính toán khoản nợ này với ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi lập tức chết đi, ta sẽ để cho ngươi nếm một chút sự lợi hại của độc Vương Ngã Thần hương này!"

"Thì Gian Quỷ ... làm sao ngươi có thể quen biết được Thì Gian Quỷ, nói như vậy Thời Gian đạo mạch của hắn đang ở trên người ngươi?" Quỷ Đế co lại vào một góc tường, toàn thân run lẩy bẩy, tuy rằng hắn đắm chìm vào bên trong độc Vong Ngã Thần hương, nhưng hắn lại rất sợ hãi, hắn sợ hãi sau khi phát tác, hắn sẽ không có đan dược tới giải độc loại độc hương này, không thể lại nếm thử loại sảng khoái này nữa, đây sẽ là một chuyện rất đau khổ.

"Không sai, cho nên ta nhất định phải báo thù cho Thì Gian Quỷ! Ngươi cái tên gia hỏa bán mạng cho Long Ma này, hôm nay sẽ để cho ngươi biết Thẩm Tường ta đáng sợ tới cỡ nào." Sau khi Thẩm Tường tiêu diệt những Long Ma khác, ngay ở trong hốc cây này nhìn vào Quỷ Đế.

Hắn lấy Lục Đạo Thần kính ra, để Quỷ Đế ngồi ở trên Lục Đạo Thần kính, sau đó cứ như vậy chờ đợi cho Quỷ Đế tỉnh lại.

Sau khi Quỷ Đế tỉnh lại, đã khôi phục được một chút sức lực, có thể giãy giụa điên cuồng, muốn thoát ra khỏi Lục Đạo Thần kính, nhưng lực lượng của hắn lúc này quá yếu, mà phòng ngự của Lục Đạo Thần kính thì lại rất cường đại, không phải hắn lúc này là có thể làm rung chuyển được.

"Thẩm Tường, ngươi nhanh thả ta ra ngoài." Quỷ Đế biết Vong Ngã Thần tộc có pháp môn giải loại độc này, cho nên hy vọng có thể rời khỏi khu rừng này một cách nhanh chóng trước khi lần độc phát tiếp theo diễn ra.

"Dựa vào cái gì mà ta phải thả ngươi ra? Ngươi thế nhưng là kẻ thù của ta, trước đó ngươi còn tra tấn bằng hữu của ta, ta xem như đầu óc có bị lừa đá thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn thả ngươi ra này." Thẩm Tường lúc này hai tay ôm ngực, dựa vào tường nhìn vào Quỷ Đế, hắn đang chờ độc trong người Quỷ Đế phát tác lần hai.

Thời điểm độc Vong Ngã Thần hương phát tác là thống khổ nhất, Thẩm Tường trước đó từng được lĩnh giáo, cho nên hắn đã thấm sâu vào trong người loại cảm giác này, hắn hiểu rất rõ, cũng biết dùng loại phương pháp này tới tra tấn người là tàn khốc nhất, còn muốn thống khổ hơn nhiều so với việc tra tấn thân thể.

Quỷ Đế liên tục chửi mắng, nhưng Thẩm Tường lại không động, không để ý.

Đường Trung Kiệt bị Quỷ Đế đả thương, lúc này đã dần dần khôi phục lại, hắn ở ngay bên cạnh Thẩm Tường, cùng nhau chờ đợi độc Vong Ngã Thần tộc trên người Quỷ Đế phát tác, trong ánh mắt của bọn hắn đều rất chờ mong, giống như đang chờ xem một vở kịch hay vậy.

Trong nội tâm Quỷ Đế cứ phải nói là hận, hắn cũng nghĩ không thông, tại sao chính mình lại không may như vậy, thế mà gặp phải Thẩm Tường loại gia hỏa như thế này.

Chẳng bao lâu sau, độc Vong Ngã trong người Quỷ Đế phát tác, loại nghiện này để thân thể của hắn không thể không run rẩy, hắn rất cần độc hương mang tới sự sảng khoái, thứ đó có thể làm tê liệt sự thống khổ lúc này trên người hắn.

"Ngoại trừ ngươi, còn có ai đi vào nơi này?" Thẩm Tường hỏi, sau đó lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc chính là bột phấn Vong Ngã độc màu tím.

"Còn có ... Còn có Đại Tế Ti." Nội tâm Quỷ Đế đã sụp đổ, lập tức nói ra rõ ràng những chuyện mà hắn biết cho Thẩm Tường, nói ra toàn bộ kế hoạch của bọn hắn.

"Đại Tế Ti cái tên khốn kiếp này thế mà cũng tới, vậy thì quá tốt rồi!" Hai mắt Thẩm Tường sáng lên, rất cao hứng: "Trong tay Ngạo Thế Long Ma thế mà có Ngạo Thế Chi hồn hoàn chỉnh, chỉ tiếc ngươi là không hưởng thụ được!"

Thẩm Tường muốn lập tức đi đối phó Đại Tế Ti, lập tức đánh ra một chùm lửa, đốt chết Quỷ Đế.

Nhìn vào Quỷ Đế bị Ngạo Thế Thần hỏa đốt cháy thành tro, Thẩm Tường thu hồi Lục Đạo Thần kính, mang theo Đường Trung Kiệt đi tới địa cung của Tôn Linh Tinh.

"Linh Tinh không ở chỗ này!" Thẩm Tường thầm giật mình, Tôn Linh Tinh thế mà đi ra, mà ở bên ngoài bây giờ thế nhưng là vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ mấy tên Tôn Tổ Thần thể của Vong Ngã Thần tộc kia ra, còn có Đại Tế Ti cái tên khốn kiếp tà ác ác độc này.

P/S: Ta thích nào ... chương 5.

Bình Luận (0)
Comment