Sau khi bia đá lóe lên ánh sáng trắng bao phủ ba người Thẩm Tường, cũng sinh ra lực lượng dao động rất mạnh.
"Nhanh ngăn cản bọn họ!" Sau khi Phương Thiên Lỗi hô xong, ánh sáng bia đá đột nhiên biến mất, ba người Thẩm Tường cũng không còn thấy đâu nữa.
Điều này làm cho Phương Thiên Lỗi vừa ghen ghét vừa tức giận, điên cuồng hung ác tấn công mạnh vào trên bia đá một trận, nhưng công kích mãnh liệt của hắn bùng lên đều bị bia đá hấp thu.
"Tại sao ... tại sao bọn họ có thể để cho tấm bia đá này có phản ứng!" Phương Thiên Lỗi lúc này quan sát bia đá thật kỹ, nhưng lại chẳng phát hiện ra cái gì, bia đá đã biến trở về dáng vẻ trước đó, đầy dấu tích.
Không chỉ là Phương Thiên Lỗi, mấy chục người ở chỗ này đều cảm thấy rất nghi hoặc đối với chuyện này, bởi vì bọn họ tra xét bia đá này đã rất nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng thấy bia đá có phản ứng như vậy.
Có người càng là ngây người hàng ngàn hàng vạn năm ở chỗ này, chính là để chờ đợi cho bia đá có động tĩnh, nhưng cuối cùng đều không thành công.
Bây giờ Thẩm Tường và Tôn Linh Tinh, chỉ là hai người tới từ bên ngoài này tới đây, lại có thể để cho bia đá có phản ứng mãnh liệt như thế, hơn nữa còn làm cho bọn hắn biết mất ở chỗ này, điều này làm cho đám người Phương Thiên Lỗi những tên Ngạo Thế cảnh này cảm thấy phát điên.
Lúc này bọn họ đều tập trung ở chỗ này, liên tục công kích về phía bia đá! Đang tập thể đập đá!
Bọn họ cho rằng, coi như mình không cách nào tiến vào bên trong khối bia đá, nhưng cũng phải hủy bia đá đi! Bọn họ rất lo lắng đám người Thẩm Tường sẽ trở nên cường đại khi ở bên trong, sau đó đi ra trả thù bọn họ.
"Nhất định phải nghĩ biện pháp hủy khối bia đá này đi." Phương Thiên Lôi hung hăng đánh mấy quyền vào trên bia đá, lực lượng của hắn tuy rằng rất cường đại, nhưng đều bị bia đá hấp thu một cách nhanh chóng, điều này làm cho hắn căm hờn mãi không thôi.
...
Sau khi ba người Thẩm Tường tiến vào bia đá, đi vào trong một vùng không gian trắng xóa.
Vừa tiến vào, Phương Hạo Vân la hoảng lên: "Lão Tổ!"
Ở bên trong không gian màu trắng này, có một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ trên ngườ mặc áo trắng với mái tóc trắng như tuyết đang ngồi ở bên cạnh một cái bàn đá, nam tử này lúc này đang nhắm hai mắt, trông rất khoan thai, sắc mặt tái nhợt, không còn bất kỳ sinh khí nào.
"Đây chính là Vạn Đạo Đan Thần, Phương Vĩnh Thương! Không nghĩ tới cuối cùng vẫn chết rồi." Tôn Linh Tinh không thể không thở dài một tiếng, năm đó lúc nàng tới đây, đã nghe nói về truyền thuyết vĩnh sinh bất tử của Phương Vĩnh Thương.
Phương Hạo Vân quỳ gối trước mặt Phương Vĩnh Thương, rất xấu hổ nói ra: "Đều là tiểu bối vô dụng, bây giờ mới đi tới nơi này."
Sau khi Thẩm Tường và Tôn Linh Tinh đi qua, cũng không phát hiện nơi này có thứ gì.
"Xem ra sau khi Vạn Đạo Đan Thần đi vào đây, trải qua thời gian rất lâu mới hao hết thọ nguyên." Thẩm Tường nói ra: "Cũng không biết hắn trong khoảng thời gian này có đột phá gì!"
Bọn họ cũng không phát hiện nơi này có thứ gì!
"Xem một chút xem trên người lão tổ có thứ gì không!" Phương Hạo Vân biết Thẩm Tường muốn làm như thế, chỉ có điều Phương Vĩnh Thương là lão tổ của hắn, cho nên không tiện mở miệng.
Thẩm Tường khẽ gật đầu.
Phương Hạo Vân lục soát thân thể Phương Vĩnh Thương một chút, cũng không phát hiện thứ gì, có chút thất vọng!
"Được rồi, ít ra chúng ta bây giờ được an toàn." Thẩm Tường ngược lại rất cỏi mở.
"Hay là ... sử dụng thuật sưu hồn của ngươi xem?" Tôn Linh Tinh lại nói.
Thẩm Tường nhìn về phía Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, bọn họ bây giờ đang đứng trước khốn cảnh, cũng không thể không làm như thế, hơn nữa Phương Hạo Vân cho rằng đồ vật của lão tổ nhà mình cần đạt được truyền thừa, hắn cảm thấy Thẩm Tường chính là người tốt nhất để nhận lấy truyền thừa.
Thẩm Tường hít sâu một hơi, sau đó đưa tay lên đầu của Phương Vĩnh Thương, lúc đang định thi triển Nhiếp Hồn Ma chú, một lượng lớn ký ức cổ xưa lập tức tiến vào trong đầu của hắn, đó là cảm ngộ đối với Đan Thần Bí thuật của Phương Vĩnh Thương.
Ngoài đó ra, Thẩm Tường còn cảm nhận được có người ở trước mắt hắn.
"Đã chờ nhiều năm, cuối cùng cũng có người tới nơi này!" Giọng nói là của một nam tử, rất có từ tính.
"Là tiền bối Phương Vĩnh Thương sao?" Trong lòng Thẩm Tường chấn kinh, sau đó hắn thầm nói.
"Không sai, có phải ngươi cho rằng ta đã chết rồi hay không?" Phương Vĩnh Thương cười nói.
"Nói như vậy, tiền bối ngài còn sống?" Thẩm Tường kinh ngạc hỏi.
"Ừm, ta còn sống ... đương nhiên, ta thiếu chút nữa thì chết, cũng may tới cuối cùng ta có thể đột phá, thi thể mà ngươi trông thấy cũng chỉ là một cái phân thân của ta mà thôi, bản tôn của ta đã siêu thoát Vạn đạo, không nhận mọi trói buộc từ Vạn đạo, sau khi ngươi đạt được truyền thừa của ta, hy vọng ngươi quý trọng việc tu luyện, sớm muộn có một ngày, ngươi cũng sẽ giống như ta." Phương Vĩnh Thương khiến Thẩm Tường kinh hãi không thôi.
Phương Vĩnh Thương thành công!
"Ừm, nhất định!" Thẩm Tường trịnh trọng nói ra: "Tiền bối, ta chắc chắn sẽ đi tìm ngươi!"
"Được, vậy sau này gặp lại, ha ha ..." Phương Vĩnh Thương nở ra nụ cười phóng khoáng một phen.
Thẩm Tường lúc này cũng tỉnh lại!
"Sao rồi?" Tôn Linh Tinh vội vàng hỏi.
Phương Hạo Vân nhìn vào Thẩm Tường, đang chờ câu trả lời.
"Thành công, ta đã đạt được truyền thừa của tiền bối Phương Vĩnh Thương." Trên mặt Thẩm Tường nở ra nụ cười mỉm: "Hắn cũng chưa chết, đây chỉ là phân thân của hắn mà thôi!"
Lúc này phân thân của Phương Vĩnh Thương đột nhiên tiêu tán không còn, truyền thừa bên trong đã được Thẩm Tường lấy được!
"Được được được!" Phương Hạo Vân rất kích động, bên trong đôi mắt không thể không rớt nước mắt xuống.
"Phương lão, ta bây giờ chia sẻ cảm ngộ Đan Thần Bí thuật cho ngươi, đây dù sao cũng là tổ tông của ngươi." Thẩm Tường cười nói.
Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu, sau đó Thẩm Tường cùng hắn nghiên cứu thảo luận cảm ngộ Đan Thần Bí thuật của Phương Vĩnh Thương, vì tiết kiệm thời gian, Thẩm Tường còn phóng thích ra lực lượng thời gian bao phủ lại bọn họ.
Một tháng trôi qua, bên ngoài cũng chỉ trôi qua một ngày mà thôi, Thẩm Tường và Phương Hạo Vân đều có cảm ngộ rất lớn đối với Đan Thần Bí thuật!
Trong Đan Thần Bí thuật tuy rằng có chỗ mâu thuẫn với Thiên Luyện chi thuật, nhưng cũng chỉ là mâu thuẫn khi nhìn vào bề ngoài mà thôi, vẫn là có tương thông!
Thẩm Tường phát hiện chỗ lợi hại nhất của Đan Thần Bí thuật, chính là kích phát ra hoàn toàn phẩm chất tiềm ẩn của dược liệu, thứ này có chút giống với phương pháp va chạm, phương pháp va chạm là dùng phương thức rất bạo lực để cho năng lượng va chạm tạo ra tiến hóa.
Mà phương thức bên trong Đan Thần Bí thuật thì lại rất ôn hòa, để dược liệu sinh sôi một cách nhanh chóng, tương đương với nhất sinh nhị, nhị sinh tứ vậy, một viên gạo biến thành một vạc gạo một cách nhanh chóng, sau đó lại dung hợp lại.
"Phương pháp diễn sinh!" Đây là tên của loại phương pháp này do Phương Vĩnh Thương đặt tên, đây cũng là đan thuật quan trọng nhất ở bên trong Đan Thần Bí thuật.
Lúc này Thẩm Tường đang tự hỏi, phương pháp diễn sinh này không dung hợp với phương pháp va chạm, nếu như có thể dung hợp đươc, hắn sẽ khai sáng ra một phương pháp luyện đan càng lợi hại hơn!
"Phương Vĩnh Thương tiền bối có nhắc tới pháp môn tu luyện ra Ngạo Thế Thần thể không?" Tôn Linh Tinh hỏi.
"Không!" Thẩm Tường lắc đầu: "Nhưng bên trong Đan Thần Bí thuật lại có đan phương liên quan, dược liệu chắc hẳn có thể tìm được ở chỗ này, trước đây hắn thế nhưng là mang vào đây rất nhiều hạt giống dược liệu."
"Ở chỗ này có dược liệu, nhưng rất quý giá, tuy rằng chỉ cần một loại, nhưng lại khó mà thu thập được." Phương Hạo Vân nói.
"Ngạo Thế Càn Nguyên quả rất khó trồng sao?" Thẩm Tường hỏi.
"Đúng vậy, trăm vạn năm nở hoa, trăm vạn năm kết quả, trăm vạn năm thành thục!" Phương Hạo Vân thở dài: "Trước đây ta có một quả, nhưng bị nghiệt tử kia của ta lấy đi rồi, bây giờ ta cũng chỉ còn lại gốc cây sắp chết mà thôi!"
"Gốc cây ở đâu?" Thẩm Tường vội vàng hỏi.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.