Sau khi Thẩm Tường để lượng lớn Vong Ngã Thần hương này vào bên trong trận pháp của Lục Đạo Thần kính, Vong Ngã Thần hương lập tức phiêu tán ra, bởi vì không gian bên trong là không gian kín, loại độc hương này sẽ rất nồng đậm khi ở trong đó.
"Đây là thứ gì? Thơm như vậy?" Sau khi tên Thiên Cổ Thần Tộc kia ngửi thấy, lập tức tỉnh táo lên, rồi sau đó bất tri bất giác hít mạnh vài hơi, sau khi hắn hít vào vài hơi thì không cách nào dừng lại, không ngừng hít sâu...
"Không biết có hiệu quả hay không." Thẩm Tường nhìn thấy tên Thiên Cổ Thần tộc kia liên tục hít vào, đã có dấu hiệu trúng độc ban đầu, hắn cũng không biết loại độc này sau này có thể bị khắc chế hay không.
Vì để cho đối phương trúng độc càng sâu, Thẩm Tường chỉ có thể tiếp tục đi luyện chế Vong Ngã Thần hương, hắn còn cần lĩnh vực thời gian, cái này có thể để hắn luyện chế ra được càng nhiều hơn.
Sau mấy ngày trôi qua, hắn lại đẩy lượng lớn Vong Ngã Thần hương vào, chỉ thấy tên Thiên Cổ Thần nhân kia lập tức năm trên mặt đất, đã như si như say.
"Lần này chắc là có thể để cho hắn trúng độc." Thẩm Tường biết Vong Ngã Thần hương lợi hại, nếu như trúng độc không thể giải độc, cho dù là người của Thiên Cổ Thần tộc cũng sẽ trở nên rất ngoan.
Hạ gia trước đó đã hạ loại độc này với bọn hắn, chỉ có điều độc cả Hạ gia sẽ không để cho người có loại cảm giác thoải mái này, hơn nữa độc của Hạ gia cũng là những người Thiên Cổ Thần tộc này luyện chế.
"Tỉnh lại đi!" Thẩm Tường đã phong ấn tên Thiên Cổ Thần tộc này vào bên trong một cái không gian trong Lục Đạo Thần kính.
"Tên khốn kiếp, ngươi đã làm gì với ta?" Sau khi tên Thiên Cổ Thần tộc kia tỉnh lại, cũng đã không biết trôi qua bao lâu, hắn chỉ nhớ rõ chính mình ngửi được loại mùi rất thơm rất mỹ diệu, sau đó thì ngủ đi lúc nào không biết.
"Cũng không có cái gì, chính là để ngươi hưởng thụ một chút." Thẩm Tường cười thầm: "Chờ một chút ngươi sẽ biết."
Thẩm Tường cười tới vô cùng âm hiemr, hắn dùng loại thủ đoạn này đối phó với tên Thiên Cổ Thần tộc này chính là vì để khống chế hắn.
Chỉ qua nửa ngày, tên Thiên Cổ Thần tộc bên trong Lục Đạo Thần kính kia đã lăn lộn kêu gào vô cùng thống khổ, lúc này trong đầu hắn chỉ có một cái ý niệm, đó chính là muốn liều mình hút loại độc hương kia vào.
Thẩm Tường đáp ứng mong muốn của hắn, để vào một chút Vong Ngã Thần hương, hóa giải sự thống khổ của người Thiên Cổ Thần tộc này.
Tên Thiên Cổ Thần tộc kia đã làm rơi mặt nạ, là một lão giả, lúc này vô cùng chật vật, vẻ mặt tiều tụy.
"Lão gia hỏa, ngươi đã nếm trải đau khổ rồi chứ." Thẩm Tường cười nói.
"Ngươi ... ngươi cái tên vương bát đản kia." Tên Thiên Cổ Thần tộc lập tức mắng một câu, hắn đột nhiên cảm thấy loại thủ đoạn này vô cùng quen thuộc, mới nhớ tới bọn họ đã từng dùng một số độc đi khống chế người, trước đó những Ngạo Thế gia tộc kia chính là nhận lấy độc từ chỗ bọn họ đi khống chế một số người.
Chỉ có điều độc của Thẩm Tường còn muốn càng lợi hại hơn, hơn nữa lúc phát tác lên thì vô cùng muốn mạng, để hắn sống không bằng chết.
"Đây là ta học của các ngươi." Thẩm Tường cười nói: "Nếu như ngươi không muốn nếm loại đau khổ này thì phối hợp với ta cho tốt, bằng không nha ... hắc hắc, ta cũng sẽ không để ngươi chết đi được dễ dàng, thi thoảng ta sẽ để cho ngươi tiếp nhận loại tra tấn này, thẳng cho tới khi thọ nguyên của ngươi hao hết."
Tên Thiên Cổ Thần tộc này tức tới muốn mắng người, nhưng hắn không dám mắng, loại đau khổ cực kỳ vừa rồi kia giống như chưa rút đi, hơn nữa hắn bây giờ đã có suy nghĩ muốn ngửi Vong Ngã Thần hương, hắn vốn đã rất kiềm chế bản thân, không để cho mình lại có ý nghĩ thế này, nhưng Thẩm Tường lại cố ý thả ra một chút vào, để trong lòng hắn không thể không thầm mắng.
"Ngươi tên là gì?" Thẩm Tường hỏi.
"Thạch Tùng Khang!"
Thẩm Tường cười mỉm, bởi vì hiệu quả hắn muốn đã đạt được, tên Thiên Cổ Thần tộc này rất phối hợp với hắn.
"Các ngươi là mở ra một cái thông đạo như thế nào, để những Thiên Cổ Thái thú kia tới?" Thẩm Tường lại hỏi.
"Chúng ta ... chúng ta thông qua một cái trận bàn thả ra trận pháp không gian, liên thông tới Thiên Cổ Thái giới, để Thiên Cổ Thái thú bên trong đó chạy tới." Thạch Tùng Khang nói, hắn lúc này cũng đã nhận mệnh, hắn cũng không muốn lại chịu tới loại tra tấn kia.
"Trần bàn chắc là nằm ở trong tay ngươi phải không?" Thẩm Tường lại hỏi.
Thạch Tùng Khang đặt cái trận bàn kia vào trên lòng bàn tay của hắn, Thẩm Tường lấy ra ngoài, cười nói: "Như vậy là được rồi, ngươi yên tâm, tương lai ta sẽ để cho ngươi được sống thoải mái trong này."
Thạch Tùng Khang không có nhiều lời, chỉ là trong lòng cảm thấy rất khó chịu, hắn không nghĩ tới chính mình vậy mà lại có kết quả như vậy.
Thẩm Tường đưa cái trận bàn này cho Phong Khả Nhi đi nghiên cứu, sau đó nhắm mắt lại tìm kiếm Vạn Đạo Thần sơn, sau khi tìm tới, hắn lập tức dịch chuyển tới.
Trên đỉnh núi Vạn Đạo Thần sơn vô cùng náo nhiệt, lúc này nơi này tập trung rất nhiều người.
Lúc Thẩm Tường đi tới, trên một cái đài cao trống trải đang có người cao giọng nói chuyện ở đó!
"Bây giờ mọi người chỉ cần tìm được người của Cửu Tiêu Long thành là có thể thu hoạch được rất nhiều khen thưởng." Lão giả kia nói ra: "Đám gia hỏa của Cửu Tiêu Long thành đã trốn đi, cho nên lúc mọi người tới cũng phải cẩn thận một chút, sau khi gặp được bọn họ, không được để lộ ra ý đồ chính mình bắt bọn họ, mà trước tiên phải làm quen với bọn họ một chút rồi hẵng tìm cơ hội ra tay."
Thẩm Tường đột nhiên lớn tiếng hỏi: "Khen tưởng như thế nào?"
Lúc lão giả đang nói chuyện thì bị người cắt ngang, trong lòng có chút tức giận, nhưng vẫn trả lời Thẩm Tường: "Mười ức đạo tinh."
"Thật ít, gia hỏa của Cửu Tiêu Long thành rất mạnh, nếu như xảy ra xung đột với bọn họ thế nhưng là cửu tử nhất sinh." Thẩm Tường lại nói, chỗ này không có ai có thể nhận ra hắn.
Tất cả mọi người cảm thấy hắn nói rất có lý, 10 ức đạo tinh đối với rất nhiều người mà nói thì đây cũng đã không ít, nhưng muốn liều mạng đi đổi vậy thì rất ít đi.
"Ngươi cảm thấy ít thì có thể không đi, tự nhiên sẽ có người đi." Lão giả kia tức giận nhìn vào Thẩm Tường: "Người của Cửu Tiêu Long thành nhiều như vậy, chỉ cần ngươi bắt được một người là có thể thu hoạch được 10 ức đạo tinh, muốn sống."
"Vạn Đạo Thần sơn cũng là như vậy, không có bản lãnh gì nha." Thẩm Tường cười nói: "Ngay cả Cửu Tiêu Long thành cũng không đối phó được, bây giờ thế mà còn muốn dùng ít đạo tinh như vậy để cho người đi liều mạng, thật đúng là ngây thơ."
"Ngươi là tới gây chuyện đi!" Lão giả kia chớp mắt một cái đã tới trước mặt Thẩm Tường.
"Nhìn ta như rất gây chuyện sao?" Thẩm Tường cười nói: "Ta chỉ là không muốn để cho mọi người chỉ vì một chút đạo tinh mà đi mất mạng."
"Ta thấy ngươi chính là tới gây chuyện." Lão giả tức giận quát, vẻ giận dữ trên mặt khiến người xung quanh đều lui tản ra.
"Nói chuyện giúp cho mọi người cũng xem là nháo sự? Có thể thấy được ngươi có bao nhiêu hy vọng người nơi này đi chịu chết, tới lúc đó ngươi lại đẩy trách nhiệm cho Cửu Tiêu Long thành, để mọi người càng căm hận Cửu Tiêu Long thành hơn, ban đầu mọi người vốn không có thù hận gì với Cửu Tiêu Long thành, nhưng ngươi làm như thế sẽ để cho mọi người đối địch với Cửu Tiêu Long thành." Thẩm Tường lắc đầu nói: "Mà Vạn Đạo Thần sơn ngươi cũng không biết từ nơi nào xuất hiện, muốn đảo loạn thế giới Thiên Đạo của chúng ta, bản thân ngươi mới chính là một người đi gây chuyện."
"Ngươi là cái thứ gì? Vậy mà phát ngôn bừa bãi ở chỗ này, thế giới Thiên Đạo còn chưa tới lượt ngươi đứng ra để nói chuyện." Sau khi lão giả nổi giận quát lên một tiếng, giơ bàn tay lên đập về phía đầu của Thẩm Tường.
Sau khi bàn tay đánh vào trên đầu Thẩm Tường, hắn thả ra lực lượng vậy mà lại biến mất như đá chìm đáy biển, hắn cũng không có đập được nát đầu của Thẩm Tường, ngược lại lực lượng của hắn trong nháy mắt đã biến mất không còn gì nữa.
P/S: Ta thích nào ... chương 3