Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 3158 - Chương 3158 - Thiên Cổ Tam Tộc

Chương 3158 - Thiên Cổ Tam tộc
Chương 3158 - Thiên Cổ Tam tộc

Thẩm Tường và Trịnh Huyền đều không xuất thủ, đều trốn ở một bên xem, cho dù ba tên cường giả kia trở về, Trịnh Huyền cũng không có ý định xuất thủ, bởi vì Tống Dực Thần trước đó đã nói với hắn, chỉ có chờ lúc hắn sắp thua mới ra tay.

Lực lượng của Tống Dực Thần rất đáng sợ, tuyệt đối vượt qua đỉnh phong trong thế giới Vạn Đạo, loại lực lượng này chỉ có ở Vạn Đạo chi thượng mới có.

Ban tên cường giả Thiên Cổ Thần tộc kia trông thấy Tống Dực Thần, tuy rằng tức giận không thôi, nhưng không có lập tức động thủ, bọn họ đều không ngu, biết thực lực của người trước mắt này.

Bên bọn họ có hai người, nhưng chưa chắc có thể đánh được đối phương, khí thế của Tống Dực Thần lúc này để cho hai người bọn họ cảm thấy rất kiềm chế.

"Chúng ta và ngươi thế nhưng là không oán không thù gì, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt?" Một lão giả tức giận nói.

"Không oán không thù? Ta nhổ vào, tộc đàn chúng ta gần như bị các ngươi diệt tuyệt, còn nói không oán không thù gì, chính ngươi rất rõ ràng, chớ làm ra vẻ ngu ngơ trước mặt ta." Tống Dực Thần trông thấy đối phương vậy mà dùng loại cớ này, điều này làm hắn rất tức giận.

"Chúng ta căn bản không biết chuyện này." Một lão giả nói, bọn họ đương nhiên biết, chỉ có điều đám người bọn họ sợ chết, đã đánh mất ý chí chiến đấu với Tống Dực Thần, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ thực lực của người trước mắt này, cho dù hai người bọn họ cùng nhau có thể đánh bại đối phương, nhưng bọn họ không chết thì cũng phải trọng thương, có thể sẽ phế bỏ.

Đối với loại người vì lợi như bọn họ mà nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhấc loại nguy hiểm này lên.

"Được!" Tống Dực Thần cười lạnh nói.

"Chúng ta quả thực không biết chuyện giữa Thiên Cổ Thần tộc chúng ta với tộc đàn của ngươi, nếu như chúng ta làm không đúng, chúng ta ở chỗ này xin lỗi ngươi!" Lão giả Thiên Cổ Thần tộc kia nói ra: "Còn như ngươi phạm vào sai lầm ở chỗ này chúng ta không truy cứu! Nếu như ngươi còn tiếp tục muốn làm náo loạn ở chỗ này thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta."

"Ta nhổ vào!" Tống Dực Thần tức giận, hắn làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của đối phương, loại mánh khóe ngây thơ này còn chưa lừa được hắn.

Bên trong bí cảnh này đã xuất hiện lượng lớn Thiên Cổ Thái thú, những Thiên Cổ Thái thú này đang truy sát người của Thiên Cổ Thần tộc chạy trốn khắp nơi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người của Thiên Cổ Thần tộc trong bí cảnh này sẽ bị giết chết.

Ba tên lão giả của Thiên Cổ Thần tộc kia đều rất sốt ruột, bọn họ không thể chờ đợi thêm nữa, nhưng bọn họ lại không dám đối mặt với Tống Dực Thần, chỉ có thể phô trương thanh thế ở chỗ này, muốn dọa Tống Dực Thần rời đi.

"Thế nào? Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của chúng ta hay sao?" Lão giả kia cười lạnh nói.

"Các ngươi còn chưa xứng làm đối thủ, các ngươi trong mắt ta chẳng qua chỉ là chó hoang!" Tống Dực Thần đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không biết hắn phóng xuất ra lượng lớn Ngạo Thế Cuồng lực vào trên không trung, ngưng ra một cái bàn tay màu vàng óng rất lớn.

Theo tiếng rống giận dữ của hắn ngừng lại, bàn tay to lớn màu vàng óng kia từ không trung đè xuống, chấn động tới toàn bộ không gian của bí cảnh đều đang run rẩy, có không gian đã sụp đổ, rất nhiều người và Thiên Cổ Thái thú đều rơi vào bên trong vết nứt không gian.

Uy thế của bàn tay này vô cùng đáng sợ, lúc ép xuống uy thế ngập trời, khiến ba lão giả kia không cách nào động đậy, lúc bàn tay bao phủ bọn họ lại, bọn họ căn bản không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể vô lực kháng cự.

Khoảnh khắc khi bàn tay rơi xuống, Thẩm Tường không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chủ yếu là một chưởng kia quá cường đại, sóng âm cũng bị uy thế kia làm cho tiêu tán, chỉ truyền đến những rung động cuồng bạo không ngừng.

"Đến rồi!" Trịnh Huyền hô một tiếng, sau đó phóng thích Ngạo Thế Cuồng lực hình thành một cái vòng bảo vệ, bao vây hắn và Thẩm Tường lại, sau đó một cỗ bụi mù cuốn tới, đây là dư ba mà một chưởng vừa rồi kia của Tống Dực Thần sinh ra.

"Tống đại ca thật lợi hại a!" Thẩm Tường tán thưởng một tiếng, chỉ thấy ba tên cường giả của Thiên Cổ Thần tộc kia toàn thân đều nứt ra trôi nổi giữa không trung, lúc này bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, trên toàn bộ thân thể đều nhìn thấy vết máu bạo liệt mà giật mình.

Thiên Cổ Thái thú và người của Thiên Cổ Thần tộc ở xung quanh cũng đều bị cỗ sóng khí còn sót lại ảnh hưởng tới giết chết!

Lúc Tống Dực Thần xuất thủ thế nhưng là đã dùng hết lực lượng, uy lực của một chưởng kia đã phá hủy căn cơ của Thái Cổ bí cảnh này, lúc này toàn bộ bí cảnh của Thiên Cổ Thần tộc đều đang run rẩy đang trong quá trình sụp đổ, chẳng mấy chốc sẽ bị phá hủy.

"Ba tên khốn kiếp các ngươi có thể chết ở trong tay của ta cũng xem như là đã tu luyện phúc phận trong mấy đời rồi, hừ!" Tống Dực Thần nói xong, lập tức móc lấy Ngạo Thế Cuồng Nguyên châu của ba lão giả này cho Thẩm Tường, sau đó hủy diệt ba bộ thi thể này đi.

"Chỗ này sắp xong đời! Thẩm Tường, ngươi tranh thủ thời gian mở ra một cái thông đạo, sau đó chúng ta tiến vào Thiên Cổ Thái giới." Tống Dực Thần vội vàng nói.

"Được rồi!" Thẩm Tường lại lấy trận bàn ra, lúc này Tống Dực Thần đã đưa hai viên Ngạo Thế Cuồng Nguyên châu cho Thẩm Tường.

Sau đó Thẩm Tường sử dụng trận bàn mở thông đạo ra, Tống Dực Thần liên thủ với Trịnh Huyền, không cho Thiên Cổ Thái thú bên trong chạy ra, sau đó mang theo Thẩm Tường xông vào bên trong thông đạo màu đen.

Chỉ vừa mới đi vào, Thẩm Tường đã cảm nhận được một cỗ lực hút rất mạnh, đang hút bọn họ vào bên trong Thiên Cổ Thái giới!

Bọn họ xoay tròn ở bên trong đường hầm, trong chốc lát mới dừng lại.

Ra khỏi thông đạo tối tăm, Thẩm Tường bị ánh sáng đột ngột làm cay mắt, hắn híp mắt nhìn lên bầu trời, nơi này lại có ba cái mặt trời!

"Nơi này chính là Thiên Cổ Thái giới sao?" Thẩm Tường cảm thấy nơi này không khác gì mấy với Thần Hoang, chẳng qua là có nhiều thêm hai mặt trời, đương nhiên mặt trời nơi này muốn lớn hơn nhiều so với Thần Hoang.

"Đúng!" Tống Dực Thần nhíu mày nhìn lên bầu trời, nói ra: "Trước đây nơi này thế nhưng là có tới bảy mặt trời, bốn trong đó đều là màu đỏ tía, thả ra lực lượng tà thú cải biến chúng ta, để cả tộc đàn chúng ta rơi vào trong kiếp nạn, những mặt trời kia đều là Thiên Cổ Thần tộc làm ra."

"Cũng chỉ có những người có thực lực cường đại như chúng ta mới có thể giữ cho linh hồn không bị tà lực xâm thấu." Trinh Huyền nói ra: "Ở dưới sự hợp lực của chúng ta, chúng ta tiêu diệt được bốn cái mặt trời kia mới khôi phục được lại dáng vẻ như bây giờ."

"Chỗ này vốn chỉ có ba mặt trời sao?" Thẩm Tường hỏi.

"Đúng vậy, đây là chuyện bình thường." Tống Dực Thần quan sát những ngọn núi hoang xung quanh kia, nói ra: "Một khu vực lớn của Thiên Cổ Thái giới đều được Thiên Cổ Thần tộc làm cho không còn một ngọn cỏ, cũng chỉ có khu vực bọn họ quản lý mới có được sinh cơ bừng bừng."

"Nơi này có tam đại tộc đàn, ba mặt trời phân biệt trao lực lượng cho ba cái tộc đàn! Mà sau khi tộc đàn của chúng ta bị diệt mất, Thiên Cổ Thần tộc chiếm cứ mặt trời của chúng ta, bọn họ thu hoạch được lực lượng từ một mặt trời muốn lợi hại hơn nhiều so với tộc đàn khác." Trịnh Huyền nói.

Thẩm Tường nhìn vào những mặt trời kia, ngạc nhiên nói: "Ban mặt trời này lại lợi hại như vậy sao? Có thể phóng xuất ra năng lượng, ta làm sao không cảm ứng được?"

"Phải có Thái Dương Thần đàn mới được, mà Thái Dương Thần đàn của chúng ta đã bị cướp đi, chắc hẳn là ở trong địa bàn của Thiên Cổ Thần tộc." Tống Dục Thần nói ra: "Cũng không biết tộc đàn còn lại kia bây giờ ra làm sao, xem ra chắc là còn chưa bị diệt mất, rất có thể đã quy thuận Thiên Cổ Thần tộc."

"Ba cái tộc đàn các ngươi chắc là đều rất lợi hại đi ... chắc là kiềm chế lẫn nhau, bây giờ một tộc đàn trong đó bị diệt đi, tộc đàn còn lại chắc hẳn cũng gặp không may." Thẩm Tường nói ra: "Nếu như tộc đàn kia bây giờ còn sống tốt, vậy thì chỉ có một cái khả năng, chính là bọn họ trước đó cũng tham dự vào chuyện này, chẳng qua là âm thầm, chờ tới sáu khi các ngươi bị diệt, bọn họ mới âm thầm chia sẻ lợi ích với nhau."

P/S: Ta thích nào ... chương 2.

Bình Luận (0)
Comment