"Thiên Cổ Thú nhân có động tác lớn nào sao?" Thẩm Tường hỏi, sau đó mới tìm được một cái ghế đá đổ trên mặt đất bên trong sơn động rồi ngồi xuống.
Trần Tài lắc đầu thở dài: "Cũng không phải là động tác lớn gì, chính là nội động mà thôi ... bọn họ bây giờ thế nhưng là không có thời gian để chiến đấu với nhân loại, nội bộ của bọn họ xuất hiện vấn đề rất lớn, ngươi biết không? Gia hỏa tới tìm ta chính là Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng."
Thẩm Tường nhướng mày: "Chính là tên khốn kiếp từng truy sát ta kia sao? Ta còn chưa tìm hắn tính sổ đâu!"
"Ngoại trừ tên khốn kiếp này ra, bên trong Thiên Cổ Thú Nhân tộc không có người nào có thể làm ta chật vật như vậy." Trần Tài rất tức giận: "Gia hỏa đó không chỉ muốn ta luyện khí giúp hắn còn hy vọng có thể khống chế ta, như vậy lúc nào hắn cần thì ta có thể lập tức để ta luyện khí cho hắn."
"Đi, đi diệt hắn đi!" Thẩm Tường thế nhưng là rất có thực lực, chỉ là một tên Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng hắn căn bản không để vào mắt.
"Nha, trông ngươi thật giống như rất trâu a." Trần Tài cười nói, hắn đương nhiên biết ân oán giữa Thẩm Tường và Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng.
"Đó là đương nhiên, ngươi biết vừa rồi ta trở về từ nơi nào không?" Thẩm Tường nở ra nụ cười thần bí.
"Nơi nào?" Trần Tài tuy rằng hỏi tới nhưng dường như cũng đã đoán được chút gì đó: "Không phải là Thiên Cổ Thái giới chứ!"
"Chính là chỗ đó." Thẩm Tường cười nói: "Đi, đi tìm gia hỏa kia, diệt hắn đi sau đó ta dẫn ngươi đi Thiên Cổ Thái giới."
Trần Tài thế nhưng là một nhân tài, sinh ra đã có được thiên phú luyện khí rất không tệ, đây chính là có được từ truyền thừa ký ức, bây giờ hắn chỉ là tu vi có hơi kém chút, nếu như tu vi của hắn được đề cao lên thì chắc chắn có thể trở thành một luyện khí sư rất lợi hại.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, ta ở cái nơi quỷ quái này đã chán lắm rồi, ta muốn đi Thiên Cổ Thái giới." Trần Tài vô cùng kích động: "Chúng ta bây giờ không cần đi tìm tên Thú Hoàng kia, ta chỉ cần chạy ra khỏi cái sơn động này, thả khí tức trên người ra là hắn có thể biết được ta đang ở nơi nào rồi sau đó tự mình chạy tới cửa."
"Vậy thì tốt quá!" Thẩm Tường nói xong, một quyền đánh nát ngọn núi này.
Trần Tài cũng chỉ vừa mới cất bước ra ngoài, muốn đi ra sơn động, Thẩm Tường đã động thủ.
"Ngươi cái tên gia hỏa này, mạnh lên cũng không cần phải tỏ vẻ đắc chí trước mặt ta a." Trần Tài cười mắng: "Sơn động này thế nhưng là ta thật vất vả mới làm ra được, tốt xấu gì cũng phải lưu lại làm kỷ niệm gì đó, chờ sau này có người tìm được người đó sẽ rất sùng bái ta a."
Trần Tài bố trí rất nhiều kết giới ở bên trong sơn động, chính là vì để tránh né truy tung của Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng, bây giờ bị một quyền của Thẩm Tường đánh sập, hắn ít nhiều cũng có chút đau lòng.
"Lão cẩu, nhanh tới giết chết ta đi!" Trần Tài hét lớn một tiếng, thả khí thế trên người ra.
Sau khi Trần Tài rống lên vài tiếng, Thẩm Tường đã phát hiện khí tức quen thuộc đang ở gần, trước đó hắn thế nhưng là thiếu chút nữa thì bị Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng giết chết.
"Không biết hắn còn nhớ tới ta hay không." Thẩm Tường lúc này đứng ở đằng sau Trần Tài.
Sau khi Trần Tài trông thấy Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng đi tới thì lập tức chạy ra đằng sau Thẩm Tường, nhỏ giọng nói với Thẩm Tường: "Hắn đã tới, có thù thì báo thù đi."
Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng là một lão giả, sauy khi hắn trông thấy Thẩm Tường thì cười lạnh nói: "Khó trách tại sao ngươi lại lớn gan như vậy, hóa ra là tìm được trợ thủ, là có chút thực lực, nhưng cuối cùng cũng sẽ chỉ bị ta ăn sống, ta cũng phải cám ơn ngươi đã ban tặng cho ta món ngon cỡ này."
Thẩm Tường lắc đầu, bởi vì Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng này đã quên mất hắn.
"Trần Tài, ta đột nhiên không muốn động thủ." Thẩm Tường nói.
Trần Tài sững sờ, có hơi choáng váng: "Ngươi cái tên gia hỏa này không phải đang đùa đó chứ, gia hỏa này rất nguy hiểm a!"
"Giết chết lão cẩu này, tay của ta sẽ bẩn mất, ngươi nói phải thế nào mới có thể rửa sạch được?" Thẩm Tường cười khổ nói, một bộ dáng vẻ rất đắn đo: "Xem như hắn để cho ta giết ta cũng không muốn giết hắn, ta lo lắng rằng ta sẽ không thể làm sạch khí tức như cặn bã mà hắn ta phun vào ta."
Trần Tài lại sững sờ, Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng cũng ngây ngẩn cả người, trước mắt người trẻ tuổi kia vậy mà cuống như thế!
Trước đây hắn cũng đã từng gặp người trẻ tuổi cuồng như vậy, nhưng đó đều là người của Thiên Cổ Thần tộc, mà người trước mắt này chỉ là một tên nhân loại.
"Trần Tài, nhân loại ngươi tìm tới chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi nha, chỉ có chút bản lĩnh vậy mà lại ngông cuồng như vậy." Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng cười to nói: "Ngươi vẫn là thành thành thật thật trở về luyện khí cho ta đi."
Trần Tài không để ý tới hắn, nói với Thẩm Tường: "Ngươi dùng chân giết hắn không được sao? Như vậy tay sẽ không bẩn."
Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng lập tức nổi giận, Trần Tài và Thẩm Tường vậy mà lại khinh thường hắn như vậy, hắn thế nhưng đường đường là Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng a.
Thẩm Tường lắc đầu, hướng về phía Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng nói: "Ngươi tự sát đi, như vậy đối với ngươi và ta đều tốt!"
Sau khi Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng nghe thấy thì lập tức quát một tiếng, một cái móng vuốt đã chộp về phía Thẩm Tường, tức giận quát: "Nhân loại, đừng càn rỡ!"
Thẩm Tường trông thấy hắn tới, thế mà lè lưỡi ra đối với hắn còn làm ra một cái mặt quỷ, mà móng vuốt của Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng đã hóa thành một thú trảo xù lông, đập vào trên đầu của Thẩm Tường.
Thẩm Tường trông thấy Thú trảo này tới gần, Cửu Tiêu Thần kiếm trong tay đột nhiên lóe lên, nhanh chóng chặt đứt cánh tay to lớn này.
Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng và Trần Tài đều không nhìn thấy Thẩm Tường xuất thủ, Thẩm Tường cũng chỉ đứng bất động, lại đột nhiên có một thanh kiếm bay ra, tốc độ cực nhanh chém đứt cánh tay của Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng.
"A..." Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng nhìn vào Thẩm Tường đang cười tủm tỉm, lùi lại mấy bước.
Ở trong nháy mắt Thẩm Tường xuất thủ vừa rồi, hắn cảm ứng được một chút khí tức khiến hắn rất sợ hãi, đó chính là khí tức của Ngạo Thế Cuồng hồn.
Người có được Ngạo Thế Cuồng hồn đều đã bước vào Ngạo Thế Cuồng cảnh!
Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng bây giờ chỉ là Ngạo Thế cảnh đỉnh phong mà thôi, cho dù hắn cường đại thế nào đi nữa thì cũng khó có khả năng đánh bại Ngạo Thế Cuồng cảnh.
"Nhân loại Ngạo Thế Cuồng cảnh, làm sao có thể xuất hiện ở đây!" Thiên Cổ Thú Nhân Hoàng từ khi tới đây từ trước tới nay đều xem thường nhân loại, nhân loại ở trong mắt hắn vô cùng nhỏ yếu, hắn có thể tiêu diệt một mảng lớn rất dễ dàng.
Nhưng là, Thẩm Tường người đứng trước mặt hắn này lại đáng sợ như vậy, có thể tiêu diệt hắn một cách dễ dàng!
Nhân loại yếu đuối trong mắt hắn, bây giờ đã cường đại hơn hắn nhiều như vậy, điều này làm cho hắn khó mà chấp nhận được.
"Có cái gì mà lại không thể xuất hiện ở đây, loại gia hỏa như ngươi có thể xưng vương xưng bá ở chỗ này, dựa vào cái gì mà ta không thể tới nơi này?"
Ánh mắt Thẩm Tường động cái, khống chế Cửu Tiêu Thần kiếm đánh tới, Ngạo Thế Cuồng hồn thúc giục ra Ngạo Thế Cuồng lực vô cùng đáng sợ, cách không rót vào bên trong Cửu Tiêu Thần kiếm, lại thêm bản thân Cửu Tiêu Thần kiếm vốn là dùng Vạn Đạo Thần thổ luyện chế ra, phá vỡ hộ giáp trên người Thiên Cổ Thú nhân một cách dễ dàng, chém thân thể hắn thành mấy khúc.
"Như vậy đã xử lý xong rồi?" Trần Tài có chút không dám tin tưởng, sau khi hắn hít sâu một hơi, vội vàng xông tới, phóng xuất ra một đám hỏa diễm, thiêu đốt thi thể kia rồi mới tự mình đi móc Ngạo Thế Cuồng Nguyên châu.
"Ngươi không thiếu cái này thế nhưng là ta thiếu." Trần Tài cười nói, kẻ thù truy sát hắn bị tiêu diệt, hơn nữa hắn chẳng mấy chốc nữa là có thể tiến về Thiên Cổ Thái giới, tâm trạng của hắn lúc này thật tốt.
P/S: Ta thích nào ... chương 5