Phong Khả Nhi chẳng mấy chốc đã phong ấn hắc đao lại!
Ầm!
Một tiếng nổ vang trầm đục, hắc đao chỉ run lên một cái thì vỡ nát, nếu như không bị phong ấn thì chắc chắn sẽ nổ tung lên.
"Thủ đoạn của tên gia hỏa này thật sự là rất bất ngờ a!" Thẩm Tường cuối cùng cũng kiến thức được sự lợi hại của Cuồng Đao tộc, từng bộ phận trên thân thể đều có thể biến thành đao, thanh hắc đao vừa rồi kia chính là huyết nhục trung niên kia hóa thành, sau khi vỡ nát ra có thể trông thấy có máu tươi chảy ra.
Còn có hơn 10 thanh hắc đao đang bay tới bay lui, trung niên kia trông thấy Thẩm Tường thế mà có thể hóa giải chiêu số vừa rồi của hắn, đột nhiên cảm thấy Thẩm Tường có hơi khó đối phó, hắn vội vàng thu hồi những hắc đao kia lại, sau khi hắc đao trở về thì hóa thành cánh tay, cánh tay bị đứt mất vừa rồi của hắn đã trở về, chỉ có điều gầy đi trông thấy so với trước đó, bởi vì cây đao hắn thả ra để nổ tung, chỉ có điều không thành công.
"Gia hỏa này ngoại trừ nhanh, không có gì lợi hại cả, ta chỉ cần đề phòng mấy cây đao quỷ dị kia là được rồi." Thẩm Tường đã xem thấu thủ đoạn của đối phương, sau đó hít một hơi.
Lần này tới lượt hắn xuất kích trước, lập tức dịch chuyển tới, Cửu Tiêu Thần kiếm chấn động, Thái Dương Cuồng hỏa gầm thét trào ra dũng mãnh, cỗ kiếm thế cuồng bạo này khiến trung niên lập tức sửng sốt một chút.
Theo kiếm thế của Thẩm Tường tăng cường không ngừng, trên khuôn mặt kinh ngạc của trung niên kia đầy vẻ sợ hãi, hắn giống như đã cảm ứng được Ngạo Thế Cuồng hồn của Thẩm Tường, đồng thời có thể xác định, đây tuyệt đối là một Ngạo Thế Cuồng Chiến hồn hết sức cường đại.
"Ngạo Thế Cuồng Chiến hồn!" Trung niên Cuồng Đao tộc như gặp phải đại nạn, hai tay đột nhiên biến thành hai thanh đao to lớn chắn ngang trước người.
"Khố kiếp, cho rằng lão tử dễ bị bắt nạt sao, ta sẽ để cho các ngươi đám cháu trai này nhìn thấy sự lợi hại của lão tử!" Thẩm Tường nổi giận hét lên một tiếng, trường kiếm bổ xuống nhanh như thiểm điện, phun trào ra cuồng hỏa bừng bừng, như là một cây cự phủ hạ xuống.
Cạch một tiếng!
Hai thanh đao to lớn kia chạm tới Cửu Tiêu Thần kiếm, lập tức vỡ nát, mà sau khi Cửu Tiêu Thần kiếm bổ xuống, mũi kiếm còn tuôn ra một cỗ kiếm khí cực mạnh, mũi kiếm vừa đúng hướng vào cái trán của người trung niên Cuồng Đao tộc, sau khi kiếm khí bộc phát ra, lập tức xuyên thấu qua đầu của tên trung niên kia.
Đầu lâu bị một đạo kiếm khí xuyên thủng, Thần Hải của tên trung niên kia lập tức nổi lên sóng to gió lớn đang sụp đổ.
"A!" Trung niên lập tức hét thảm lên.
"Muốn giết ta cũng không có dễ dàng như vậy a!" Cửu Tiêu Thần kiếm của Thẩm Tường chấn động, Cuồng Kiếm hồn bên trong phóng xuất ra từng đạo kiếm thế cuồng bá, theo trong nháy mắt Thẩm Tường vung kiếm, cỗ kiếm thế kia bùng phát ra, ngưng tụ thành kiếm khí, hóa thành mưa to gió lớn rạp trời kín đất bao phủ trung niên kia.
Xoát xoát xoát! Kiếm khí nhảy múa, hóa thành vạn kiếm, ở trong một cái lĩnh vực, đâm xuyên qua xuyên lại, chém trung niên Cuồng Đao tộc thành mảnh vụn!
"Thật là đáng sợ ... tên gia hỏa này sử dụng pháp môn gì, hơn nữa kiếm thế vậy mà lại kinh khủng như thế, cách xa như vậy cũng có thể cảm ứng được rõ ràng như vậy."
"Nữ nhân kia thì càng lợi hại hơn, thế mà có thể lấy một địch ba, ba tên trung niên kia cũng sắp không chịu đựng nổi."
Mọi người vừa mới nói xong, Thẩm Tường dịch chuyển tới, trường kiếm đâm một cái xuyên thủng đầu của một tên trung niên.
Vốn ba người đối phó với Tần Sương đã cố hết sức, nhưng bây giờ đột nhiên một người bị giết, hai người còn lại lúc này giống như đê vỡ tan, bị Tần Sương công phá phá hủy nhanh chóng.
Người đứng ở phía xa chỉ nhìn thấy Tử Dương Thần kiếm trong tay Tần Sương ánh sáng tím bay múa, kiếm khí như rồng, như sóng cuồng cuốn hai tên trung niên còn lại vào bên trong sóng triều kiếm khí, bị kiếm khí chém nát.
"Hừ, một đám rác rưởi, vậy mà cũng muốn đi tới Thần Thổ Cấm địa để cướp đoạt Vạn Đạo Thần thổ?" Tần Sương cười lạnh nói, nhìn về phía Hồng Càn Nghị ở trong Thiên Cổ Hoàng cung.
Thấy mặt mũi Hồng Càn Nghị đầy vẻ hoảng sợ, đặc biệt là Thẩm Tường, vậy mà tiến bộ khổng lồ như thế, không dựa vào Lục Đạo Thần kính mà cũng có thể giết chết được một tên cường giả Ngạo Thế Cuồng cảnh đỉnh phong của Cuồng Đao tộc, mà chuyện này hắn không cách nào làm được.
"Các ngươi ... các ngươi biết các ngươi giết vừa rồi là người nào không?" Hồng Càn Nghị hét lớn, hắn cảm thấy mình trốn ở bên trong Thiên Cổ Hoàng cung, Thẩm Tường và Tần Sương không cách nào phá mở kết giới.
"Đương nhiên biết, không phải là Cuồng Đao tộc chủ nhân của ngươi sao? Ngươi cái tên cẩu nô tài này, chủ nhân của ngươi cũng đã chết rồi, không còn không tự sát đi còn ồn ào cái gì, không có trung thành chút nào cả." Thẩm Tường nhạo báng, cười ha ha, khiến Hồng Càn Nghị tức giận không thôi, từ trước tới nay chưa từng có ai sỉ nhục hắn như vậy.
Hồng Càn Nghị không có ra ngoài, cho dù hắn ra ngoài thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì, bởi vì hắn bây giờ căn bản không cách nào công kích Thẩm Tường, hắn chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi cứu binh đi tới.
"Hừ, các ngươi có gan thì vào đây, kết giới của Thiên Cổ Hoàng cung thế nhưng là mạnh nhất ở bên trong Thiên Cổ Thái giới!" Hồng Càn Nghị cười lạnh mà nói, hắn đây là đang dẫn dụ Thẩm Tường công kích kết giới, này có thể tiêu hao lực lượng của Thẩm Tường và Tần Sương.
Thẩm Tường đương nhiên có thể nhìn ra ý nghĩ này của hắn.
"Tiểu Khả, ngươi phải mất bao lâu mới có thể phá vỡ được kết giới này?" Thẩm Tường hỏi.
"Nơi này có mấy cái kết giới, ta có thể phải mất một canh giờ mới có thể phá được." Phong Khả Nhi nói.
"Không được, như vậy thì quá lâu, ta dùng lực phá vỡ đi!" Thẩm Tường nói.
"Tùy ngươi!"
Thẩm Tường trôi nổi giữa không trung, quan sát Hồng Càn Nghị đang đứng ở trên đỉnh một tòa tháp cao nhất, cười to nói: "Ta bây giờ lập tức phá vỡ kết giới này, tới lúc đó ngươi đừng có mà khóc là được rồi."
Tần Sương chỉ đứng ở bên cạnh xem, tuy rằng tu vi của nàng còn cao hơn Thẩm Tường, trông cũng mạnh hơn Thẩm Tường, nhưng thủ đoạn của Thẩm Tường thì muốn nhiều hơn so với nàng ta.
Chỉ thấy Thẩm Tường lấy Thiên Sang Đỉnh lô ra, hắn khống chế Thiên Sang Đỉnh lô trôi nổi giữa không trung, sau đó để Thiên Sang Đỉnh lô biến tới vô cùng to lớn, chỉ trong chớp mắt, Thiên Sang Đỉnh lô giống như một ngọn núi lớn trôi nổi ở trên Thiên Cổ Hoàng cung, che đậy bầu trời, khiến Thiên Cổ Hoàng cung lúc này trở nên rất râm mát mẻ.
Mọi người nhìn thấy cái đỉnh to lớn như vậy thì trong lòng đều bị chấn động một cái, này gần như bao phủ toàn bộ Thiên Cổ Hoàng cung, ai nấy đều thấy được Thẩm Tường muốn dùng cái đỉnh lô to lớn này nện vào kết giới của Thiên Cổ Hoàng cung.
Cho dù là Hồng Càn Nghị đầy long tin đối với kết giới, lúc này cũng cảm thấy kinh hãi.
"Phá cho ta!" Thẩm Tường hét lớn một tiếng, nhảy vọt tới cự đỉnh ở trên không, sau đó đột nhiên hạ xuống, giẫm mạnh vào trên đỉnh, phóng ra một cỗ Ngạo Thế Cuồng lực cuồng bạo, khiến Thiên Sang Đỉnh lô hung hăng rơi xuống.
Thiên Sang Đỉnh lô dù sao cũng là dùng Tinh hoàng mà luyện chế ra tới, vô cùng chắc chắn, bản thân còn ẩn chứa lực lượng rất mạnh.
Ầm!
Thiên Sang Đỉnh lô đụng vào trên kết giới, sóng khí và âm thanh chấn động bùng phát ra, khiến cho các tòa nhà trong toàn thành lần lượt nứt ra và sụp đổ, cỗ sóng khí sinh ra kia nhấc lên sóng gió ngập trời, cuốn đi toàn bộ phòng ốc bị chấn động sụp đổ, chỉ trong chớp mắt, cả tòa thành thị đều bị san bằng.
"Ha ha ... không có phá!" Hồng Càn Nghị cười to vài tiếng, chê cười: "Cái thứ vô dụng của ngươi, trông thì lớn, nhưng chẳng có một chút tác dụng nào, ta ngay ở bên dưới này, ngươi có thể làm gì được ta? Tên tiểu súc sinh nhà ngươi,l chờ khế ước kết thúc, xem Hồng gia ta hành hạ chết ngươi như thế nào!"
Phòng ốc bên trong Thiên Cổ Hoàng cung đều đã biến thành phế tích, người ở bên trong ở đợt vừa rồi đều bị chấn động tới thổ huyết, lúc này ở trong đó đều là một mảnh kêu rên, tràn đầy tuyệt vọng.
"Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!" Thẩm Tường cười lạnh nói, sau đó khống chế Thiên Sang Đỉnh lô trôi nổi trên không trung.
Trông thấy cảnh tượng này, người trong Thiên Cổ Hoàng cung cũng không để ý tới Hồng Càn Nghị có phản đối hay không, bay thẳng ra khỏi kết giới của Thiên Cổ Hoàng cung, bên trong có thể đi ra bên ngoài, nhưng đi vào thì khó khăn.
P/S: Ta thích nào ... chương 2