Sau khi Thẩm Tường xuống tới, căn bản không có cơ hội để đặt câu hỏi, thi thoảng có đặt câu hỏi nhưng hầu như Hoàng Cẩm Thiên lại coi như không nghe thấy, cứ như vậy nhoáng lên đã qua được ba tháng.
"Gần đủ rồi, căn cơ của tiểu tử ngươi cũng gần như vững chắc rồi, trước ngươi tăng lên quá nhanh, tuy rằng ngươi củng cố tu vi kịp thời nhưng lại còn thiếu rất nhiều, sau này ngươi tốt nhất là dành thời gian tới đây, bằng không sau này ngươi đừng nghĩ lăn lộn được tốt ở Thiên giới." Vẻ mặt của Hoàng Cẩm Thiên tỏ ra thành thật nói, hiện tại hắn không có loại bộ dáng điên điên khùng khùng kia, ngược lại là bộ dáng của một người sư phụ rất nghiêm khắc.
Thẩm Tường bị Hoàng Cẩm Thiên hành hạ ba tháng, nhưng vẫn là cố nặn ra nụ cười gượng nói: "Đa tạ sư phụ, đồ nhi cẩn tuân lời dạy bảo!"
"Vấn đề trước đó ngươi hỏi hỏi lại lần nữa đi, không có chuyện gì, tiểu gia hỏa ngươi chắc chắn sẽ không tới tìm lão đầu ta." Hoàng Cẩm Thiên cười mắng.
Thẩm Tường cười xấu hổ, hỏi: "Sư phụ, ngươi còn nhớ rõ Tiêu Tử Lương kia chứ? Hắn bây giờ mở ra cái gì Tiêu Diêu Tiên Hải, đoạn thời gian trước còn bị ta hung hăng làm thịt một đống, ta muốn biết một số chuyện liên quan tới hắn chi tiết hơn, ta lo lắng sẽ bị hắn trả thù, bởi vì ta khiến hắn bị tổn thất rất nhiều..."
Sau đó, Thẩm Tường nói rất chi tiết chuyện ngày đó ở quảng trường Phiêu Hương thành lại một lần.
Sau khi Hoàng Cẩm Thiên nghe xong thì lập tức điên điên khùng khùng cười lên ha hả: "Ngươi yên tâm, Tiêu Tử Lương cái tên này tuy rằng có chút bụng dạ, nhưng người còn không tính quá xấu! Hắn không ngu ngốc, hắn chắc chắn nhìn ra được ngươi là đồ đệ của ta, cho dù mượn một vạn gan chó cho cái tên khốn kiếp này, hắn cũng không dám động tới ngươi, chứ đừng nói dám động vào Thái Vũ môn, hắn thành lập cái gì Tiêu Diêu Tiên Hải cẩu thí kia, nhiều lắm chỉ là để hả giận mà thôi."
Tuy rằng Hoàng Cẩm Thiên này hơi điên điên, nhưng lời nói của hắn cũng rất có thể tin, điều này làm cho Thẩm Tường thở dài một hơi.
"Tiêu Tử Lương là gia hỏa có gan chó rất nhỏ, ta thấy hắn là vừa mới vượt qua Niết Bàn kiếp thất kiếp mới dám đi ra diễu võ giương oai, nhưng hắn không nghĩ tới tiểu mao đầu cũng đã vượt qua bát kiếp! Tiêu Tử Lương tuy rằng sống có chút yếu bóng vía, nhưng hắn vẫn còn có thể sống đến bây giờ đã không tệ, vào thời điểm đó, trong thời kỳ đó chỉ còn lại một vài người, đại đa số đều chết ở lúc Niết Bàn kiếp ngay cả cặn bã cũng không còn." Hoàng Cẩm Thiên thở dài nói.
Thẩm Tường bây giờ biết Niết Bàn cảnh cũng không phải lợi hại như vậy, ít ra bọn họ đều sợ Niết Bàn kiếp.
"Tiêu Tử Lương chế phù bày trận tương đối lợi hại, nếu như ngươi có cần thì trực tiếp đi tìm hắn là được rồi, hắn nhìn mặt mũi của ta, nhất định sẽ giúp ngươi." Hoàng Cẩm Thiên mỉm cười, sờ lên cái râu ria tràn đầy dầu mỡ kia.
Thẩm Tường âm thầm cao hứng có một người sư phụ lợi hại như vậy, hắn cảm thấy nếu như người sư phụ này mà không điên điên khùng khùng, lại hiền lành một chút thì hoàn mỹ, như vậy sau này hắn cũng có thể thường xuyên xuống đây, sẽ không cứ mỗi lần xuống tới là đều cảm thấy như phải xuống địa ngục.
"Sư phụ, ngươi có thể biết trước đúng không? Ta muốn hướng ngươi nghe ngóng một người lúc độ Niết Bàn kiếp phát sinh tình huống gì." Thẩm Tường hỏi.
"Người nào?"
"Nàng ta gọi là Liễu Mộng Nhi, là Nữ hoàng đế của Thần Binh Thiên quốc... đúng, trước đây gọi là Thần Binh môn." Thẩm Tường vội vàng nói, một mặt mong đợi câu trả lời của Hoàng Cẩm Thiên.
Con ngươi thâm thúy kia của Hoàng Cẩm Thiên lóe lên ánh sáng kỳ lạ: "Đó là nữ nhi của cặp phu thê thần kia, tiểu tử tốt, ngươi và nàng gặp nhau rồi? Nàng ta bây giờ thế nhưng là Niết Bàn cảnh, năng lực đối phó nữ nhân của tiểu tử ngươi thật đúng là để vi sư phải kinh ngạc!"
Thẩm Tường cười khan nói: "Còn tạm, sư phụ ngươi biết cha mẹ nàng sao?"
"Biết, cha mẹ nàng ta là đại nhân vật cùng thời với ta, hơn nữa mạnh hơn so với ta, hai vợ chồng này rất cổ quái, để cho người ta cảm thấy bọn họ giống như không phải người trong phàm giới. Tóm lại ngươi và nữ nhi bọn họ gặp nhau là một chuyện tốt, đây chính nàng dâu của đồ đệ ta, hắc hắc!" Hoàng Cẩm Thiên vỗ vỗ bả vai Thẩm Tường, cười nói: "Ngươi được lắm đấy!"
Thẩm Tường sớm đã biết cha mẹ của Liễu Mộng Nhi không tầm thường, nhưng không nghĩ tới ngay cả Hoàng Cẩm Thiên cũng có chuyện không biết chính xác.
"Ngươi chờ một chút, ta tính toán giúp ngươi!" Hoàng Cẩm Thiên nói xong, chỉ thấy hắn duỗi một cái tay ra, trên lòng bàn tay hiện ra một cái Thái Cực Âm Dương đồ, hai con ngươi của hắn cũng dần dần biến thành trắng đen quấn lẫn nhau, Âm Dương Thái Cực đồ nhanh chóng xoay tròn.
Thẩm Tường nhìn thấy cái Thái Cực đồ trên bàn tay của Hoàng Cẩm Thiên thì kinh hãi không thôi, đặc biệt là trông thấy ở trên Thái Cực Đồ hiện ra rất nhiều văn tự loạn thất bát tao, càng là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ba ngày ba đêm trôi qua, Hoàng Cẩm Thiên vẫn luôn kéo dài loại trạng thái kia, Thẩm Tường cũng kiên nhẫn chờ đợi, tuy rằng hắn không biết Hoàng Cẩm Thiên là làm được như thế nào, nhưng lại biết Hoàng Cẩm Thiên chắc chắn là đạt được kỳ ngộ nào đó, mới có thể có được loại năng lực này.
Hoàng Cẩm Thiên mở mắt, Thái Cực Âm Dương đồ nhỏ hắn trong lòng bàn tay của hắn kia hóa thành một cái Âm Dương cầu nho nhỏ, hắn nhíu mày nói ra: "Niết Bàn cảnh của tiểu nha đầu này vậy mà khủng bố như vậy, chắc là trong cơ thể nàng có được một loại lợi hại nào đó?"
Thẩm Tường gật đầu nói: "Sư phụ, trên người nàng có Hỏa Hồn, đó là Hỏa Hồn tử sắc..."
"Không chỉ là có Hỏa Hồn, chắc là còn có một thứ nào đó thuộc Hỏa, Hỏa Hồn của nàng chắc là thuộc tính Hỏa hàn." Hoàng Cẩm Thiên nói.
Trên người Liễu Mộng Nhi không chỉ có Hỏa Hồn mà còn có Chu Tước Nhu Tình Ti, đây đều là thứ lợi hại, hiện tại hắn không thể không bội phục sư phụ hắn, vậy mà có thể đoàn ra được cả cái này.
Thẩm Tường nhẹ gật đầu, hắn vừa mới định nói thì Hoàng Cẩm Thiên lại ngăn cản nói: "Không cần nói cho ta đó là vật gì, ngươi giao cái này cho nàng ta, để nàng ta dung nhập vào trong đầu của mình, còn lại thì phải nhìn chính nàng ta."
Hoàng Cẩm Thiên đưa cho ThẩmTường cái Âm Dương cầu trong tay hắn, nghiêm túc dặn dò: "Trong này là kiếp nạn mà nàng ta phải đối mặt, chỉ có thể trời biết đất biết, ta biết nàng ta biết! Một khi tiết lộ ra ngoài vậy thì không được!"
Thẩm Tường nặng nề mà nhẹ gật đầu, cất kỹ Âm Dương cầu kia.
"Sư phụ, ngươi làm như thế nào? Ta muốn học!" Thẩm Tường có chút kích động, cái phương pháp diễn luyện kia tương đương với dự báo tương lai, chỉ có điều đó là dự báo tương lai trong lò luyện đan mà không phải dự báo chuyện tương lai của thế gian.
Hoàng Cẩm Thiên lắc đầu nói: "Ngươi không được học, bằng không ngươi sẽ chết! Tuy nói người có được Âm Dương thần mạch thí có thể học tập loại bí pháp này, nhưng người bình thường không có tuổi thọ đến tiêu hao, đây là phải tổn thọ, nhưng vi sư lại là bất tử cho nên không sợ."
Thẩm Tường sững sờ, hắn đột nhiên cảm thấy sư phụ của hắn mới là một tên gia hỏa thần bí nhất, vậy mà sẽ không chết!
"Tiểu tử, còn muốn hỏi cái gì nữa không?" Hoàng Cẩm Thiên vỗ vỗ đầu của hắn, mỉm cười.
"Có, ta muốn hỏi sóng gió lớn kia là lúc nào đến? Còn có lão nhân gia ngài đối với cái này có ý kiến gì không?" Sóng gió lớn kia chính là tam giới đại chiến, hắn cũng rất để ý tới chuyện này.
Thẩm Tường hỏi vấn đề này, mi tâm của Hoàng Cẩm Thiên hơi nhíu lại, thật lâu không nói, một mặt ngưng trọng.
Ngay từ đầu, Hoàng Cẩm Thiên đều rất nhiêm túc, không có bộ dáng điên điên khùng khùng kia nữa, điều này nói rõ những gì hắn nói và những gì hắn làm đều vô cùng quan trọng.
Thẩm Tường cũng không có thúc giục mà là kiên nhẫn chờ đợi.
"Ngươi nếu như đã đạt được Huyền Vũ Kim Cương giáp, như vậy ngươi chắc là có năng lực đi đến cái chỗ kia cầm một vật, đồ vật như thế có tác dụng đối với ngươi!" Hoàng Cẩm Thiên mở miệng nói, không biết từ nơi nào hắn lấy ra một tấm vải, nhanh chóng vẽ lấy rất nhiều thứ ở phía trên, đó là một bộ bản đồ.
P/S: Ta thích nào... chương 9