Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 409 - Chương 409 - Lam Huyết Tộc

Chương 409 - Lam Huyết tộc
Chương 409 - Lam Huyết tộc

Vương Quyền hét lớn một tiếng "Bắt đầu" .

Năm mươi tên võ giả tuổi trẻ lập tức như là mũi tên thoát ra khỏi Huyền tiễn lao vút ra ngoài, trong mấy cái chớp mắt thì chạy ra khỏi cánh cửa lớn của quảng trường Thần Võ điện, chạy như bay qua ngõ nhỏ phố lớn trong thành, mọi người đã không nhìn thấy thân ảnh của bọn họ đâu nữa.

"Cùng đi tới điểm cuối chờ bọn hắn đi!" Vương Quyền nói.

Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh cũng gật nhẹ đầu, vốn là có rất nhiều cự đầu của các đại lục khác tới đây, sau khi biết được thi tốc độ lại nhàm chán như vậy thì đều thi nhau rời khỏi, bọn họ chỉ muốn xem luận võ, đặc biệt là xem Thẩm Tường luận võ, bởi vì bọn họ muốn từ trong đó nhìn ra diệu dụng của Thái Cực Hàng Long công kia.

Ngay vào lúc mấy người Vương Quyền vừa muốn di tới điểm cuối cùng thì cảm ứng được nơi xa ở đằng trước đột nhiên có một cỗ sức nóng yếu ớt, bọn họ lập tức nhìn sang, chỉ thấy chỗ đó xuất hiện một ánh sáng đỏ rực ở đó, nhìn kỹ, có thể trông thấy đó là một đôi Hỏa Dực rất to lớn, Thẩm Tường phóng xuất ra Chu Tước Hỏa Dực của hắn.

"Sư thúc quả nhiên làm như vậy!" Cổ Đông Thần lắc đầu cười một tiếng.

"Hừ, đây là hành động tìm chết." Vương Quyền hừ nhẹ một tiếng thì biến mất không thấy.

Thẩm Tường vừa ra khỏi thành thì phóng xuất Chu Tước Hỏa Dực ra, hắn bây giờ có thể làm cho Chu Tước Hỏa Dực rất rất lớn, tuy nhiên như vậy thì không cần thiết, bởi vì như vậy thì không linh hoạt cho lắm, hơn nữa lực lượng tiêu hao cũng lớn, tuy rằng tốc độ sẽ nhanh một chút, nhưng chẳng qua hắn cảm thấy vẫn là nên để nhỏ một chút thì sẽ tốt hơn.

Tuy là như thế, Chu Tước Hỏa Dực của hắn lúc này đã rộng hai mươi trượng, từ xa nhìn lại rất dọa người, hơn nữa loại khí tức nóng rực kia cũng làm cho người cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Tường vỗ Hỏa Dực, chỉ thấy hắn lập tức hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ rực, tiến vào trong đám mây, vốn hắn xuất phát chạy với tốc độ đã rất nhanh, có rất nhiều người đều ở sau lưng của hắn, bây giờ trông thấy Thẩm Tường dùng loại tốc độ khùng khiếu này bay lượn ở trên không trong thì trong lòng ghen ghét không thôi.

"Khanh khách, ta đi trước một bước, các vị tuyệt đối không được thua bởi cái người từ bên ngoài đến này." Một thiếu nữ váy lam xinh đẹp đáng yêu cười nói, chỉ thấy đằng sau nàng hiện ra một đôi cánh nhỏ màu lam nhạt, nhìn qua hình dạng giống như là cánh của Hồ Điệp, chẳng qua là hơi mờ, mang theo một chút màu sắc nhẹ nhàng.

Sau khi thiếu nữ vỗ đôi cánh nhỏ kia đi thì tiến vào trong rừng rậm, rất linh hoạt xuyên qua trong đó, còn phát ra từng tiếng cười lanh lảnh và hưng phấn, thiếu nữ này chính là người trước đó từng hỏi là có thể bay lên hay không kia.

Nghe thấy tiếng nói của thiếu nữ này biến mất, tất cả mọi người biết bọn họ đã bị bỏ qua rất xa, bây giờ bọn họ đều đã ra tới ngoài thành, đều có thể đại triển thân thủ, sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình hướng mục tiêu mà phóng đi.

Có người thì như một con trâu điên, ở trong khu rừng mạnh mẽ lao về phía trước, đụng vào rất nhiều cây cối nhưng tốc độ của người này lại không giảm mà rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, trong khu rừng đã có rất nhiều cây cối đổ xuống.

Thẩm Tường bay lượn ở trên không trung, tự nhiên không biết ở phía dưới đang xảy ra những pha cạnh tranh kịch liệt, hiện tại tốc độ của hắn là nhanh nhất, mỗi một lần hắn vỗ cánh cũng có thể làm cho hắn bay vút đi khoảng cách lớn, khi lướt đi không sai biệt lắm, hắn lại vỗ cánh một cái nữa, như thể Liệp Ưng đang bay trên bầu trời vậy, rất nhẹ nhàng phiêu dật.

"Thật sự là sảng khoái a, Kim Cương Sư Ưng gì đó nhanh xuất hiện đi, nếu không sẽ rất nhàm chán." Thẩm Tường thảnh thời không lo lắng cười nói.

"Ha ha, ngươi là ngớ ngẩn sao?" Giọng nói của một nữ tử truyền đến, điều này làm cho Thẩm Tường đột nhiên giật mình.

Thẩm Tường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên cạnh hắn vậy mà xuất hiện một thiếu nữ váy lam, thiếu nữ này hắn nhớ rõ, chính là người lúc trước nhỏ giọng hỏi Vương Quyền là có thể bay lên không trung hay không kia.

Đôi cánh hơi mờ sau lưng thiếu nữ váy lam này đang vỗ rất nhanh chứ không giống như Thẩm Tường đang một mực lướt đi, lúc đôi cánh nhỏ kia của nàng ta vỗ sẽ phóng xuất ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt, nhìn rất đẹp mắt.

"Ngươi mới là người ngớ ngẩn." Thẩm Tường cười nói, thiếu nữ này rất đáng yêu, có một khuôn mặt hình trái xoan, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi nhếch lên, đôi mắt thật to kia hiện ra một loại ánh sáng tò mò, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tường.

Thẩm Tường phát hiện trong đôi mắt của thiếu nữ này lại có một chút ánh sáng màu xanh lam, nhưng đôi mắt nàng lại là màu đen.

"Tại sao nói ta là ngớ ngẩn? Ngươi mới là ngớ ngẩn, cho nên mới bay cao như vậy!" Thiếu nữ kia lè lưỡi, trông thấy một nửa cái lưỡi đáng yêu kia, Thẩm Tường có xung động muốn đưa tay nắm lấy.

Thẩm Tường cười: "Ngươi nói chuyện với người ngớ ngẩn như ta, đã nói lên đầu óc của ngươi có vấn đề! Hơn nữa chính ngươi cũng đang bay cao, ngươi chính là người ngớ ngẩn! Ngươi là ngớ ngẩn bên trong ngớ ngẩn, ha ha, ngươi là nữ tử ngớ ngẩn!"

Thiếu nữ vậy mà không có nổi giận, chỉ là nũng nịu nhẹ nói: "Người ta có lòng tốt bay lên nhắc nhở ngươi, ngươi vậy mà mà không biết người ta có lòng tốt, thật là phũ phàng!"

Thẩm Tường ngẩn tò te một chút, cười nói: "Hắc hắc, thật xin lỗi a! Đa tạ cô nương, tuy nhiên ai bảo ngươi vừa lên đến đã hỏi ta có phải ngớ ngẩn hay không!"

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, cười đến vô cùng đáng yêu: "Vẫn là lần đầu tiên có người xưng hô ta là cô nương, tiểu gia hỏa, ngươi ở trong mắt tỷ tỷ ta đây chính là một con chim non vừa mới phá nát vỏ trứng chui ra!"

Thẩm Tường đánh giá lại thiếu nữ này một lần nữa, phát hiện nàng ta ngoài trừ có một bộ ngực to tới có chút không hợp thói thường ra thì các phương diện khác căn bản chính là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.

"Đại nương này, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi chơi cái trò này chung với một đám tiểu gia hỏa như chúng ta mà không cảm thấy rất vô vị sao?" Thẩm Tường cười nói trêu chọc.

"Tỷ tỷ ta năm nay hơn năm trăm tuổi rồi, sư phụ ngươi có kiến thức rộng rãi mà không nói cho ngươi biết ở trên Vương Giả đại lục có tồn tại một loại chủng tộc có từ thời Thái cổ sao?" Thiếu nữ này vừa phi hành, vừa đùa giỡn với lọn tóc của mình.

Thẩm Tường lập tức đảo lại ký ức trong đầu mình, chẳng mấy chốc hắn đã nhớ lại những gì mà Hoàng Cẩm Thiên đã từng nói, phía trên Vương Giả đại lục có một loại chủng tộc trưởng thành với thời gian rất dài, hơn nữa cần mang thai năm trăm năm, sau khi sinh ra thì đã có được thực lực Chân Võ cảnh.

"Lam Huyết tộc?" Nếu như không phải thiếu nữ này nhắc tới, hắn cũng không có nghĩ tới vấn đề này.

"Sư phụ ngươi thế nhưng đã từng đánh thắng người mạnh nhất của Lam Huyết tộc chúng ta! Cho nên ta nhất định phải đánh bại ngươi, chớ xem thường ta, ta cũng là người có được Nhân Vương huyết mạch, huyết mạch của ta thế nhưng là huyết mạch đặc thù!" Thiếu nữ cười nói: "Yên tâm đi, đên lúc đó ta sẽ hạ thủ lưu tình."

Thẩm Tường đột nhiên nhớ tới bảng xếp hạn thông qua điểm thành tích trước đó, ở hạng thú ba có một cái tên: "Tên của ngươi gọi Lam Lan đúng không?"

"Ta chính là Lam Lan! Từ sau khi ta được sinh ra đến bây giờ đã sống được hai mươi lăm năm, vẫn là ở dưới cái dáng vẻ nhỏ bé này, sau này tốc độ trưởng thành của ta sẽ lâu!" Thiếu nữ có chút ảo não mà nói ra.

Thẩm Tường cảm thấy thiếu nữ này rất thú vị, hắn cười nói: "Lam Lan, Đại Lực tộc cũng là như vậy, ngươi không cần lo nghĩ nhiều!"

Lam Lan lắc đấu nói: "Không phải, Lam Huyết tộc cúng ta và Đại Lực tộc quái thai kia khác biệt, chúng ta giống với người bình thường, nên lúc lớn lên sẽ cao lớn."

"Không nhiều lời với ngươi nữa, ta đi trước một bước!' Lam Lan lè lưỡi với Thẩm Tường, nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ thì lao xuống, trong nháy mắt gia tốc, chẳng mấy chốc đã quẳng Thẩm Tường lại đằng sau.

Trông thấy tốc đọ này của Lam Lan, Thẩm Tường ngây ngẩn cả người!

"Tiểu nha đầu này chính là quái thai! Hơn nữa còn là một gia hỏa giả bộ nai tơ." Thẩm Tường hướng về phía Long Tuyết Di mà nói, Long Tuyết Di đi theo hắn chính là một lão gia hỏa siêu cấp, giả dạng làm một cô bé so với Lam Lan kia thì càng dễ hố người.

Không trung rất nguy hiểm, Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã biết được, bởi vì hắn cảm ứng được ở phía trước có mấy cỗ khí tức rất mạnh, đều là Cực Hạn cảnh.

P/S: Ta thích nào...chương 2

Bình Luận (0)
Comment