Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 434 - Chương 434 - Ma Nhãn

Chương 434 - Ma nhãn
Chương 434 - Ma nhãn

Thẩm Tường không hiểu gì về Lam Lan, chỉ biết là tốc độ của nàng rất nhanh, hơn nữa bản lĩnh ẩn nấp rất cao cường.

Vương Quyền ước gì Thẩm Tường và Lam Lan đánh tới lưỡng bại câu thương, bởi như vậy đại đồ đệ của hắn có thể nắm được đệ nhất càng nhiều phần nắm chắc hơn, để đạt được ban thưởng thần bí kia.

"Bắt đầu!" Vương quyền hô.

Vừa dứt lời tiếng, người vây quanh ở xung quanh đài luận võ lập tức cảm ứng được một loại sóng năng lượng chấn động rất kỳ dị, chỉ thấy thân thể Lam Lan toát ra một trận ánh sáng màu xanh lam, sau đó đột nhiên biến mất!

"Ẩn thân sao? Cái này hình như là năng lực thiên phú đặc biệt của Lam Huyết tộc, năng lực này mỗi người có cũng khác nhau!" Vũ Khai Minh kinh ngạc nói.

Trên đài luận võ chỉ còn có mình Thẩm Tường đứng ở nơi đó, mà trán Thẩm Tường cũng đã toát ra mồ hôi, bởi vì hắn không cảm ứng được sự tồn tại của Lam Lan, mà ngay cả Long Tuyết Di cũng không cảm ứng được, thật giống như Lam Lan đột nhiên rời xa khỏi đài luận võ vậy.

Vương Quyền làm trọng tài cùng mấy trưởng lão Thần Võ điện đều là mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hãi, bọn họ có thể xác định Lam Lan không hề rời khỏi đài luận võ, bởi vì đài luận võ này được bao trùm rất nhiều trận pháp, có người rời khỏi thì có thể từ trên bề mặt những cái trận pháp kia nhìn ra được.

"Huyết Nhẫn, đây chính là năng lực thiên phú của Lam Huyết tộc, ngươi có thể đối phó không?" Vương Quyền dò hỏi.

Ở sau lưng hắn nam tử cao gầy như cương thi lạnh lùng trả lời: "Có thể!"

Đột nhiên, Lam Lan phát ra một tiếng cười hì hì nghịch ngợm, Thẩm Tường đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhức nóng bỏng ở phần lưng truyền đến, thân thể gặp phải va chạm rất cuồng mãnh khiến thân thể của hắn bay lên.

Thẩm Tường vội vàng ổn định thân hình, để cho mình rơi trên mặt đất, bằng không sẽ bị đánh xuống đài, bị đánh rơi xuống đài vậy thì mang ý nghĩa thua trận tranh tài này.

"Chu dù ở lúc nàng ta công kích cũng không cảm nhận thấy! Tất cả mọi thứ của tiểu nha đầu này đều đang ẩn nấp đi." Long Tuyết Di rất buồn bực, đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải loại tình huống này.

Thẩm Tường vội vàng ở trên đài luận võ bắt đầu chạy đi chạy lại, hắn đang cố gắng kéo dài thời gian, nghĩ biện pháp đối thuật ẩn thân này của Lam lan.

Nhưng ngay vào lúc hắn chạy không được bao lâu thì mặt của hắn lại bị đánh một quyền, năng lượng này lại không phải là thuộc tính Hỏa, nhưng lại mang theo một loại nóng bỏng khó mà hình dung, để hắn cảm nhận được nỗi đau cháy bỏng.

Trên mặt Thẩm Tường đã xuất hiện một vết đỏ, nhục thể của hắn là cường đại cỡ nào vậy mà cũng trở nên như thấy, có thể thấy được công kích của Lam Lan kia là kinh khủng cỡ nào.

Rất nhiều cường giả Niết Bàn cảnh nghĩ đến địch nhân của mình là một người hiểu được ẩn thân, hơn nữa lặng yên không tiếng động, bọn họ lập tức cảm thấy lưng phát lạnh, người có được loại thiên phú năng lực này như Lam Lan, tuyệt đối có thể trở thành sát thủ đỉnh cao.

Thực lực của Lam Lan chỉ có Linh Vũ cảnh, nhưng ngay cả Niết Bàn cảnh cũng không cảm ứng được sự tồn tại của nàng, có thể thấy được thiên phú này của nàng ta rất lợi hại.

"Thấu Tâm ma nhãn thử một chút! Không phóng xuất ra ma quang, chỉ để ma quang ngưng tụ trong mắt, thông qua cái này đến nhìn lấy trái tim của đối phương!" Bạch U U nói.

Lúc sử dụng Thấu Tâm ma nhãn, thần thức sẽ dung hợp lại với chân khí, thông qua phương pháp vận khí huyền diệu sẽ ngưng tụ một loại lực lượng vào trong mắt, có thể trông thấy trái tim của đối phương, sau đó phóng xuất ra hai đạo ma quang lợi hại, xuyên qua trái tim của địch nhân, có thể để cho địch nhân chịu đến thương tích vô cùng nghiêm trọng.

Hoa Hương Nguyệt và Liễu Mộng Nhi đứng ở trên một ngôi lầu các ở đằng xa quan sát, đây là nơi mà Thần Võ điện cung cấp cho một số cường giả quan chiến, Liễu Mộng Nhi nhìn thoáng qua Hoa Hương Nguyệt, Hoa Hương Nguyệt lắc đầu: "Không cảm ứng được, xem ra trận luận võ này của tiểu bại hoại sẽ rất khó khăn."

Thẩm Tường lại rơi vào công kích một lần nữa, đó là công kích tới từ bốn phương tám hướng, là Lam Lan thông qua di động với tốc độ cao, đi đi lại lại xuất hiện ở xung quanh Thẩm Tường, đối với Thẩm Tường quyền đấm cước đá.

"Lam Lan, ngươi quả nhiên đủ hung ác a!" Thẩm Tường sờ lên vết máu trên khóe miệng.

"Tuổi tác ta lớn hơn ngươi, ngươi phải gọi ta là Lam tỷ tỷ!" Lam Lan nũng nịu nói, tiếp tục tấn công Thẩm Tường một cách điên cuồng.

Công kích có lực đạo rất mạnh, nhưng lại không cảm ứng được bất kỳ ba động nào, đây cũng là nơi mà khiến cho rất nhiều người đều phải cảm thấy sợ hãi, thử nghĩ chính mình đăng ăn thứ gì đó, một người ẩn thân lặng yên không tiếng động đối với mình thi triển một chiêu công kích rất lợi hại, không chết thì cũng sẽ phải trọng thương.

Thẩm Tường dựa vào Huyền Vũ La Thiên tráo chống đỡ lâu như vậy, không bị đánh xuống đài cũng coi như là rất lợi hại.

Sau một khoảng thời gian thích ứng, Thẩm Tường mới có thể tụ tập ma quang của Thấu Tâm ma nhãn ở vào bên trong mắt của mình, chỉ thấy ánh mắt của hắn đột nhiên tỏa ra một ánh sáng màu đỏ như máu, đôi mắt của hắn lúc này như thể bảo thạch bốc lên dòng máu đỏ tươi, lộ ra rất quỷ dị rất dọa người.

Trông thấy cặp mắt đỏ như là ác ma kia của Thẩm Tường, tất cả mọi người đều giật nảy mình, bởi vì loại ánh sáng màu đỏ lạnh lùng kia lộ ra rất tà dị, tuy nhiên không có bất kỳ khí tức nào phát ra.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Tường đã nhìn thấy một trái tim đang lắc lư ở trước mắt hắn, thông qua vị trí quả tim này, trong đầu hắn mô phỏng ra thân thể của Lam Lan.

"Tốc độ thật nhanh!" Thẩm Tường trông thấy quả tim kia đang nhanh chóng hướng hắn di động mà tới, vội vàng lắc mình một cái, tuy nhiên gương mặt của hắn vẫn bị nắm đấu kia sượt qua.

Lam Lan giật mình, bởi vì vừa rồi Thẩm Tường tránh thoát công kích của nàng.

"Ta nhìn thấy ngươi!" Thẩm Tường âm thầm cười một tiếng, đài luận võ đột nhiên run rẩy một trận, chỉ thấy ở trên song quyền của Thẩm Tường tỏa ra từng vòng ánh sáng màu trắng, lại là Long lực để cho người ta nghe tin mà đã sợ mất mật kia.

Ngay từ đầu Thẩm Tường đã sử dụng lực lượng mạnh nhất của hắn, có thể thấy được hắn rất coi trọng đối với trận đấu này!

Trông thấy quả tim đang nhảy nhót kia lần nữa nhanh chóng hướng hắn di chuyển mà tới, Thẩm Tường sớm đã chuẩn bị, quát khẽ một tiếng, chỉ thấy mặt đất đột nhiên bay lên một dây leo nước to bằng cái bắp đùi như là chùm sáng từ dưới mặt đất nhảy lên, quấn quanh quấn chặt Lam Lan lại.

Lam Lan còn tưởng rằng trước đó là Thẩm Tường đang lừa gạt nàng ta mà bây giơ sau khi nàng ta phát hiện mình bị quấn chặt lấy thì càng thêm kinh ngạc, nàng ta không nghĩ tới lại có người có thể nắm giữ vị trí của nàng chuẩn xác như vậy, đương nhiên nàng ta biết nguyên nhân là ở đôi mắt biến đỏ kia của Thẩm Tường.

Nơi dây leo nước xuất hiện để mọi người ngưng tụ ánh mắt nhìn qua, trông thấy ở giữa khe hở dây leo nước thì mọi người đã biết Lam Lan đã bị Thẩm Tường bắt lấy.

Chỉ thấy ở giữa dây leo nước đột nhiên tỏa ra một trận ánh sáng màu xanh lam, dây leo nước đang từ từ bành trướng, giống như thể sắp nổ tung ra vậy.

Thời gian Thẩm Tường cần không nhiều, chỉ cần cho hắn khoảng thời gian một cái nháy mắt, hắn có thể phóng xuất ra lực lượng mạnh nhất của chính mình đi công kích vào trên người địch nhân.

Lam Lan giãy dụa cố thoát khỏi dây leo nước, đột nhiên cảm ứng được một cơn gió nhẹ đánh tới, trong lòng lập tức mắng lên mà đôi nắm đấm mang theo Long lực kinh khủng kia của Thẩm Tường đã chào hỏi tới.

Thẩm Tường căn cứ vào vị trí quả tim mà hắn nhìn thấy, liên tưởng ra cái đầu của Lam Lan, song quyền đã trực tiếp hướng vào đầu của Lam Lan để chào hỏi, quyền nhanh bá đạo cuồng mãnh, trong mấy cái nháy mắt đã là khoảng trăm quyền, mà mọi người chỉ nghe thấy từng tiếng kêu mang theo đau đớn truyền tới, để cho người nghe sinh lòng thương hại.

Một đợt ánh sáng màu lam nhàn nhạt đột nhiên lóe lên, bản lĩnh ẩn thân của Lam Lan đã mất đi hiệu lực, mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia của nàng ta cũng đầy vết sưng đỏ, xanh một chỗ tím một chỗ, trong đôi mắt to tròn hiện ra nước mắt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia để cho người ta không thể không âm thầm mắt lấy Thẩm Tường lòng dạ độc ác.

"Bại hoại!" Lam Lan hét một tiếng, dây léo nước quấn quanh trên người nàng được chấn thành hơi nước, chỉ thấy nàng ta dùng một đôi quyền ngọc, đón quyền đánh mang theo Long lực kia của Thẩm Tường, đánh tới.

Bốn vầng sáng va chạm vào nhau, bạo phát ra một tiếng nổ vang, va chạm trong nháy mắt, một luồng khí kình tuôn hướng bầu trời, vậy mà xuyên thuấ qua trận pháp kia lao thẳng vào mây xanh, chém tầng mây dày đặc trên bầu trời kia thành hai khúc.

Thẩm Tường bị loại lực lượng thần dị kia đẩy lui mà Lam Lan cũng không khá hơn chút nào, trên cái miệng nhỏ của nàng ta tràn đầy vết máu, ở vừa rồi nàng ta phun ra một ngụm máu, lúc này đang ghé vào nơi rìa của đài luận võ.

P/S: Ta thích nào...chương 3

Bình Luận (0)
Comment