Bạch U U nhiều lần khuyên bảo Thẩm Tường, tuyệt không được thi triển Thôn Phệ ma công đối với người có thực lực cao hơn hắn rất nhiều, Thẩm Tường bây giờ mới chỉ là Linh Vũ cảnh sơ kỳ, hơn nữa hắn còn cần phải củng cố tu vi, tuyệt không thể tăng tu vi lên một cách nhanh chóng ở trong thời gian ngắn, nhưng bây giờ lại phải để hắn thôn phệ một tên võ giả đã vượt qua Niết Bàn bát kiếp!
Động thái điên cuồng này để Thẩm Tường không thể lý giải, nhưng hắn biết Bạch U U tuyệt đối sẽ không hại hắn, Bạch U U để hắn làm như thế chắc chắ là có mục đích khác.
Chuyện cho tới bây giờ, Thẩm Tường cũng không quản được nhiều như vậy, hắn tình nguyện để cho mình chết, cũng tuyệt không vứt bỏ Liễu Mộng Nhi ở lại đây.
Trông thấy Thẩm Tường lao nhanh tới, Liễu Mộng Nhi nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống, nàng ta biết Thẩm Tường sẽ lao tới, trong đáy lòng nàng ta không nhiều thì ít cũng có một chút trông đợi, nhưng phần nhiều hơn là nàng hy vọng rằng Thẩm Tường có thể rời đi.
Một tay Thẩm Tường đặt ở trên khối băng, phóng xuất ra pháp lực, tiến vào trong cơ thể trung niên bị đóng băng kia, sau khi cảm nhận được chân khí hùng hậu trong đan điền kia thì bắt đầu vận chuyển Thôn Phệ ma công, hắn đã rất lâu rồi không có sử dụng qua.
"Ha ha, tiểu tử ngươi thật sự là ngu ngốc..." Nam trung niên kia cười như điên, nếu như Thẩm Tường đi thì sau đó hắn sẽ rất phiền phức, nhưng bây giờ hắn nhìn ra Liễu Mộng Nhi Nữ Đế thế hệ này vậy mà cùng với tiểu tử Thẩm Tường này lại có loại tình cảm lưu luyến khiến cho người ta khó có thể hiểu được.
"Ha ha..." Nam trung niên kia tuy rằng bị đóng băng ở bên trong, nhưng lại vẫn phát ra tiếng cười điên cuồng, hắn biết Liễu Mộng Nhi chèo chống không được bao lâu nữa, chỉ cần hắn có thể đợi được tới lúc Liễu Mộng Nhi tiêu hao hết chân khí thì hắn có thể một lần hành động giết chết Thẩm Tường và Liễu Mộng Nhi!
Đột nhiên, tiếng cười líu lo của tên trung niên kia dừng lại, bởi vì hắn cảm nhận được chân khí trong cơ thể mình đang xói mòn một cách nhanh chóng, loại tốc độ xói mòn này để hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, hắn đột nhiên nhìn về phía Thẩm Tường, chỉ thấy thân thể Thẩm Tường đang bành trướng!
Nam trung niên kia ý thức được, Thẩm Tường bây giờ dùng một loại võ công không biết tên thôn phệ lực lượng của hắn!
"Mau đưa công lực mà ngươi thôn phệ truyền tới trên người Liễu Mộng Nhi, bằng không ngươi sẽ bạo thể mà chết!" Bạch U U vội vàng hô lên.
Sau khi Thẩm Tường nghe được thì trong lòng cuồng hỉ không thôi, vội vàng đưa tay đặt ở trên phần bụng của Liễu Mộng Nhi để chân khí của người đàn ông trung niên kia thông qua thân thể của hắn, rót vào bên trong thân thể Liễu Mộng Nhi.
"Mộng Nhi tỷ, mau vận công luyện hóa!" Thẩm Tường vội vàng hô.
Liễu Mộng Nhi cảm nhận được bàn tay kia của Thẩm Tường đang liên tục không ngừng rót chân khí tới, trong lòng đôt nhiên giật mình, chẳng mấy chốc nàng ta đã biết được đây là chuyện gì xảy ra, nàng ta vốn vô cùng tuyệt vọng thì bây giờ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tà ma...Thẩm Tường ngươi cái tên tà ma này, ngươi dừng lại nhanh!" Công lực của mình bị thôn phệ, đó là chuyên đáng sợ nhất, một khi công lực bị thôn phệ hết, hắn sẽ không khác gì so với phàm nhân, người đàn ông trung niên kia kinh hãi tới cực điểm.
Loại võ công có thể thôn phệ công lực của người khác đúng là thuộc về Ma công, đương nhiên cũng là võ công mà rất nhiều người mơ ước, bởi vì có thể không làm mà hưởng.
Liễu Mộng Nhi biết được Thẩm Tường có được loại ma công này thì cũng giật mình không thôi, nàng ta vốn là có chút cao hứng thì vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi, bởi vì sắc mặt của Thẩm Tường đã rất khó coi, nàng ta có thể nhìn thấy cả khuôn mặt của Thẩm Tường hiện lệ những vết máu!
Thân thể Thẩm Tường đang bành trướng, hắn buồn bực quát lớn một tiếng, quần áo trên người đột nhiên vỡ vụn, thân thể hung hãn kia bành trướng đến rất dữ tợn và kinh khủng, giống như thể muốn vỡ ra, từng vết từng vết máu đang xuất hiện, huyết dịch tràn ra từ lỗ chân lông của hắn rất kinh khủng.
Liễu Mộng Nhi không cần nghĩ cũng hiểu, Thẩm Tường bởi vì tiếp nhận chân khí chảy vào cơ thể hắn liên tục không ngừng mới dẫn tới như thế, dù sao đây chính là chân khí của Niết Bàn cảnh vượt qua bát kiếp, chất lượng rất cao, nhục thân của Thẩm Tường tuy rằng mạnh, nhưng vẫn là khó có thể chịu đựng.
"Tiểu bại hoại..." Liễu Mộng Nhi cắn chặt môi đỏ, khắp khuôn mặt là vẻ lo lắng, trong mắt đã bắt đầu dưng dưng nước mắt, nàng ta trông thấy Thẩm Tường thống khổ như vậy, trong lòng của nàng đau đớn như dao cắt.
"Ta không sao, yên tâm!" Thẩm Tường không muốn Liễu Mộng Nhi lo lắng quá mức, gượng cười nói, nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng kia của Thẩm Tường, trái tim Liễu Mộng Nhi tan nát rồi, nước mắt không thể không rơi xuống.
Thẩm Tường lập tức vận chuyển Huyền Vũ Cương Thân thuật, lợi dụng loại đau đớn này tới tu luyện, bởi như vậy, mặc kệ hắn đau đớn cỡ nào, ở dưới sự trợ giúp của Huyền Vũ Cường Thân thuật này, nhục thể của hắn cũng sẽ không bởi vậy mà hủy đi, đây chính là chỗ thần kỳ của Huyền Vũ Cường Thân thuật.
Trong nháy mắt nửa canh giờ đã trôi qua, nam trung niên bị Thẩm Tường thôn phệ công lực kia cũng sốt ruột không thôi, vốn hắn coi Thẩm Tường sẽ không chống được bao lâu thì bạo thể, nhưng bây giờ trông thấy vết rạn nứt trên người Thẩm Tường đang được chữ trị từ từ đã nói lên Thẩm Tường có thể ở trong thời gian ngắn đã thích ứng trở lên cường đại!
Mà người được lợi chính là Liễu Mộng Nhi, sau khi những công lực kia thông qua thân thể Thẩm Tường thì được Càn Khôn Hỏa Hồn trong cơ thể Thẩm Tường luyện hóa, trở nên càng tinh thuần hơn, sau khi tiến vào thân thể Liễu Mộng Nhi, Liễu Mộng Nhi có thể luyện hóa thành chân khí áp súc vào trong đan điền của chính mình một cách rất dễ dàng.
"Hắc hắc, trên người ngươi cũng có Hỏa Hồn, đúng không! Còn là Hỏa Hồn màu tím, ha ha..." Thẩm Tường đột nhiên cười nói, chỉ có điều cười đến rất khó coi, bởi vì hắn đang chịu toàn thân đau đớn như thể bị kim châm.
Gương mặt của nam trung niêm kia giống như bị người quất một roi rất mạnh, vốn hắn là có ý định giết người cướp của, rút Hỏa Hồn của Liễu Mộng Nhi ra, nhưng bây giờ chẳng những bị Thẩm Tường thôn phệ công lực mà ngay cả Hỏa Hồn màu tím mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng sẽ bị thôn phệ mất.
"Ma đầu...Tà ma, các ngươi sẽ chết không yên lành." Nam trung niên kia gầm thét điên cuồng, chỉ có điều giọng nói của hắn hoàn toàn bị lớp băng thật dày kia bao trùm lại mà tay Thẩm Tường chính là xuyên qua lớp băng ấn vào phần bụng của nam trung niên điên cuồng thôn phệ lấy mọi thứ của hắn!
Chuyện đã tới bước này, Liễu Mộng Nhi cũng chỉ có thể luyện hóa công lực mà Thẩm Tường đưa cho nàng, đây chính là Thẩm Tường phỉa chịu đựng đau nhức vô cùng kịch liệt mới đổi lấy được, nàng ta vô cùng quý trọng, nàng ta biết mình lại thiếu Thẩm Tường ân tình, nàng ta không biết sau này phải lấy cái gì đi trả.
Người vượt qua Niết Bàn bát kiếp có được công lực vô cùng thâm hậu, Thẩm Tường liên tục thôn phệ mười ngày mười đêm, cho tới khi vẻ mặt của nam trung niên kia trở nên tiều tụy mới thôi, ở trong mười ngày này vậy mà không có người đến!
Liễu Mộng Nhi hy vọng mong muốn có người tới nơi này giúp một tay, cũng không để ý nhiều lắm tới những công lực kia, nàng ta để ý tới Thẩm Tường hơn, Thẩm Tường ở trong mười ngày này chịu thống khổ nàng đều nhìn vào trong mắt mà cảm thấy đau xót ở trong lòng.
"Ta không sao!" Trông thấy đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng vô hạn bao hàm nước mắt kia của Liễu Mộng Nhi, Thẩm Tường gượng cười nói, trong mười ngày này, đôi mắt của Liễu Mộng Nhi đều khóc đến đỏ lên.
Hiện tại Thẩm Tường mới biết được tại sao nói nữ nhân lại làm ra nước, để hắn tương đối xấu hổ là, hắn bây giờ thế nhưng là hoàn toàn trần như nhộng, bởi vì thân thể của hắn thỉnh thoảng sẽ bành trướng lên, còn bộc phát ra một cỗ khí kình, coi như mặc quần áo vào rồi cũng sẽ bị rách nát, mà phóng thích Huyền Vũ Kim Cương giáp thì sẽ ngăn cản kinh mạch trong cơ thể hắn, ảnh hưởng tới việc rót công lực cho Liễu Mộng Nhi.
Cho nên trong mười ngày này, Liễu Mộng Nhi thế nhưng là nhìn toàn thân Thẩm Tường từ trên xuống dưới qua mấy lần, tuy rằng nàng ta rất xấu hổ, nhưng nàng lại không thể không nhìn, bởi vì nàng ta lo lắng Thẩm Tường lúc nào cũng có thể xảy ra bất trắc, đương nhiên đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy dáng vẻ trần như nhộng của một nam nhân, tuy rằng mới đầu khiến nàng ta rất xấu hổ, nhưng về sau nàng ta lại cảm thấy nam nhân không mặc quần áo như vậy mới có sức hấp dẫn, đặc biệt chính là nam nhân mà mình yêu thích.
Nếu như không phải bây giờ toàn thân đều rất đau, Thẩm Tường chắc chắn sẽ trêu chọ Liễu Mộng Nhi vài câu, nhưng ở dưới loại thống khổ này lại làm cho hắn không có chút tâm tư nào đi nghĩ tới chuyện đó.
P/S: Ta thích nào...chương 2.