Dược Hoành tức giận không thôi, hắn giận dữ hét lên: "Thẩm Tường, ngươi đến cùng là dùng yêu thuật gì tới khống chế trưởng lão Dược gia chúng ta!"
"Thẩm Tường ngươi giết chết thiên tài vô song có một không hai của Dược gia chúng ta, bây giờ còn bôi nhọ thanh danh của Dược gia chúng ta, Dược gia chúng ta nhất định phải diệt trì Thẩm gia ngươi!"
Thẩm Tường cười lạnh vài tiếng, nói ra: "Dược Thiên Hoa là thiên tài vô song có một không hai? Vậy vì sao hắn lại thua ta? Còn nữa, một mình ta làm việc này, tại sao ngươi lại nhấc liên quan tới Thẩm gia? Xem ra Dược gia các ngươi thật đúng là lo lắng Thẩm gia chúng ta làm ảnh hướng tới làm ăn đan dược của các ngươi."
Lúc này, trong quảng trường đã có rất nhiều người thi nhau chửi mắng Dược gia, Đan Vương các khai trương thi bị phá, chuyện này rất nhiều người đều biết, bây giờ nghe kiểu nói này của Thẩm Tường, hành động của Dược gia xác tực rất tàn nhẫn.
"Thẩm Tường, có dũng khí thì thả người ra, là võ giả thì đọ sức quang minh chính đại!" Thẩm Phú Vinh bây giờ có một cái nhìn mới về thực lực của Thẩm Tường, một tên trưởng lão của Dược gia vậy mà không hề có sức đánh trả hắn.
Thẩm Tường nói ra lời nói lạnh lùng: "Thẩm Phú Vinh, ngươi đã không phải là người của Thẩm gia, ngươi bị trục xuất khỏi Thẩm gia, ngươi là phản đồ của Thẩm gia, bên trong tộc quy của Thẩm gia thì phản đồ nhất định phải chết!"
Nói xong, Thẩm Tường vỗ ra một chưởng vào trên đầu của trưởng lão Dược gia kia, chỉ thấy đầu kia như là dưa hấu mà vỡ nát, chia năm xẻ bảy, máu tươi nổ tung tóe, cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người phải ngây dại, Thẩm Tường làm như vậy đơn giản chính là tuyên bố khai chiến với Dược gia!
"Hừ, dù sao thì ta đã giết hai người của Dược gia, lại giết thêm một người nữa thì cũng có khác gì!" Thẩm Tường nhàn nhạt nói.
Lực lượng của Dược gia thế nhưng là vô cùng cường hãn, mà Thẩm Tường bây giờ bản thân còn đang ở trước cửa chính của Dược gia, hắn làm như vậy quả thực chính là muốn chết.
Quả nhiên, Dược Hoành phát ra một tiếng gào thét: "Bao vây hắn lại, ta nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh."
"Thẩm Tường, đây là ngươi tự chuốc lấy!" Thẩm Phú Vinh mặc dù biết chính mình phạm phải tội phản đồ, nhưng hắn lại không hề e ngại, hắn cho rằng ở bên trong Thế Tục giới này không có mấy người Thẩm gia có thể đối phó được hắn.
Thẩm Tường lập tức bị mấy lão giả bao vây tới, những lão giả này đều là trưởng lão của Dược gia, trong đó có hai tên Phàm Võ cảnh tầng tám, Dược Hoành cũng là Phàn Võ cảnh tầng tám, nhưng Thẩm Tường lại vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Mọi người ở trong quảng trường đều nhanh chóng lui ra xa, chỉ có ba trăm người không hề động.
Dược Hoành trông thấy hơn ba trăm ngươi kia đều có ánh mắt bình tĩnh, hơn nữa có mấy người phát ra chân khí đều không yếu, có thể thấy được những người này đều không phải là hạng người bình thường.
"Thẩm Thiên Hổ!" Thẩm Phú Vinh nhận ra được thì lập tức hét lớn một tiếng, hắn trông thấy mấy người kia đều có cảnh giới Phàm Võ cảnh tầng tám, trong lòng không thể không nhảy một cái, trước đó lúc hắn trở về Thẩm gia, cũng không có phát hiện nhiều như vậy.
"Phản đồ! Hôm nay là ngày chết của ngươi." Thẩm Thiên Hổ lấy ra một cái đại đao đầu hổ, hướng vị trí Thẩm Tường đi tới.
Người của Thẩm gia thế mà sớm đã đi tới cửa Dược gia, ai cũng không nghĩ tới và chỉ đến hơn ba trăm người!
Tuy rằng như thế nhưng cao thủ Dược gia lại cảm thấy áp lực rất lớn, bởi vì đối phương có tới sáu tên cao thủ Phàm Võ cảnh tầng tám, mà bên bọn họ cũng chỉ còn có bốn tên!
"Thẩm tiên sinh, cái này ... " Dược Hoành liếc mắt nhìn Thẩm Phú Vinh, Thẩm Phú Vinh là Phàm Võ cảnh tầng chín, bởi vì có Thẩm Phú Vinh làm chỗ dựa cho Dược gia bọn hắn, Dược gia bọn hắn mới dám khai chiến với Thẩm gia.
"Giao cho ta là được rồi." Thẩm Phú Vinh cười lạnh nói, chợt người nhẹ nhàng mà lên, hướng mấy người Thẩm Thiên Hổ nhanh chóng bay tới.
Đúng lúc này, Thẩm Tường đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, hắn nhẩy một cái nhảy lên tới không trung, đi tới đằng trước Thẩm Phú Vinh, hét lớn một tiếng, trong miệng dâng trào ra một đoàn chân khí màu xanh mang theo cương phong lôi điện, kèm theo tiếng long ngâm gào thét rung động, bao phủ Thẩm Phú Vinh vào trong đó!
"Giết sạch người của Thẩm gia, một tên cũng không để lại!" Dược Hoành hét lớn một tiếng, mà lúc này Thẩm Thiên Hổ cũng nhấc cương đao đầu hổ theo đồng thời dẫn theo năm mươi tên tráng hán của Thẩm gia, xông về phía Dược Hoành, mỗi người đều đằng đằng sát khí, toàn thân chân khí phun trào.
Nhìn thấy Tộc trưởng xông pha đi đầu, người khác của Thẩm gia cũng không cam chịu rớt lại phía sau, cũng điên cuồng hét lên, lấy ra đại đao ra, đạp lên bộ pháp vững vàng, xông tới hơn nghìn người kia ở trước cổng chính của Dược gia.
Tiếng hò hét của hơn ba trăm người Thẩm gia vang vọng toàn bộ Vương thành, bước chân mạnh mẽ kia của bọn họ làm cho cả quảng trường phát ra từng trận rung động, mỗi người đều xem thường cái chết, bọn họ được tuyển làm đệ tử tinh anh của Thẩm gia chính là vì bảo hộ Thẩm gia, không tiếc tất cả để bảo vệ Thẩm gia!
Ba trăm người đối đầu một ngàn người, hơn nữa bên trong Dược gia còn có nhiều hơn, điều này làm cho nhóm người vây xem ở phía xa không thể không phấn chấn, ở một bên hò hét trợ uy.
Chiến đấu giữa Thẩm Tường và Thẩm Phú Vinh, chiến đấu giữa ba trăm người của Thẩm gia với hơn nghìn người của Dược gia cùng lúc bộc phát, các loại tiếng nổ vang rền hỗn hợp cùng một chỗ, trông rất hỗn loạn mà giao phong chỉ trong nháy mắt, gạch đá trong toàn bộ quảng trường đều bị phá hủy hơn nửa.
Đối với người của Thẩm Thiên Hổ, Thẩm Tường thì vẫn vô cùng yên tâm, bởi vì bọn hắn đều là Phàm Võ cảnh tầng tám, hắn chỉ cần kiềm chế Thẩm Lộc Tông lại là được rồi.
Thẩm Phú Vinh ở trên không trung sau khi ăn một cái "Thanh Long Gào Thét" thì vẻ mặt không thể không ngưng trọng lên, lúc này hắn đã xác định được thực lực của Thẩm Tường là ở Phàm Võ cảnh tầng tám, mà Thẩm Tường mới chỉ mười sáu tuổi, hơn nữa còn lớn lên ở nơi Thế Tục giới thiếu khuyết tài nguyên này, kinh người hơn chính là, Thẩm Tường còn là một tên luyện đan sư.
"Thẩm Tường, không thể không thừa nhận ngươi rất thiên tài, nhưng đây là chuyện của ngươi, là chuyện của Thẩm gia, không có quan hệ gì với ta! Ta chỉ nhìn ở lợi ích bên trong môn phái ta ở, nếu như ta có thể trợ giúp Dược gia ở chỗ này, ta ở trong Chân Vũ môn sẽ đạt được không ít chỗ tốt, cho nên hôm nay ta nhất định phải giết ngươi! Ta sớm đã không còn cảm giác thân thuộc, hơn nữa ta hận Thẩm gia!" Thẩm Phú Vinh nói với một nụ cười.
Thẩm Tường không nói lời nào, hắn đang hung hợp Ngũ Hành chân khí trong thể nội, đối mặt một võ giả Phàm Võ cảnh tầng chín đi ra từng trong môn phái võ đạo, hắn chỉ có thể sử dụng Càn Khôn chân khí mới có thể đánh bại đối phương.
Ai cũng biết Hội võ đạo Vương thành lần này sẽ có người của môn phái võ đạo được phái tới để tuyển chọn đệ tử, mà người môn phái võ đạo được phái tới kia là Phàm Võ cảnh tầng chín, võ giả cấp bậc này ở Nam Vũ quốc rộng lớn này thế nhưng là vô cùng hiếm thấy, thực lực cũng rất khủng bố.
Thẩm Tường tuổi còn quá trẻ lại phải đối mặt với một cao thủ như vậy, điều này làm cho rất nhiều người chờ mong, bởi vì thực lực của Thẩm Tường cũng sâu không lường đươc hiện ra ở lúc mới vừa rồi hắn giết chết một tên đệ tử Võ Cảnh tầng tám của môn phái võ đạo!
Từ luận võ mới vừa rồi, diễn biến thành tranh đấu của hai gia tộc, chuyện này để người ta không ngờ được, nhưng ở trong mắt người khác, đây cũng là một trận luận võ, nhưng là một trận luận võ có quy mô lớn hơn, một trận luận võ không có bất kỳ quy tắc nào.
"Hừ, không nghĩ tới người của Thẩm gia đều là ngớ ngẩn, thế mà để tiểu tử ngươi tới đây giữ chân ta! Nếu như là sáu tên gia hỏa Phàm Võ cảnh tầng tám kia thì có thể ngăn cản ta một chút, có lẽ ngươi còn có cơ hội chạy trốn, nhưng bây giờ chẳng những ngươi phải chết, bọn họ cũng phải chết, Thẩm gia xong!"
Trên người Thẩm Phú Vinh đột nhiên bốc lên một cỗ chân khí màu đỏ, lượn lờ ở trên tay chân của hắn, hai mắt cũng từ từ biến thành đỏ.
Thẩm Tường thấy vậy, lui về phía sau mấy bước, đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu với một người có cảnh giới Phàm Võ cảnh tầng chín, cũng là lần đầu tiên đối mặt với địch nhân có thực lực cường đại, cảm nhận được cỗ chân khí kia, sắc mặt của Thẩm Tường càng ngày càng trở nên ngưng trọng.
P/S: Ta thích nào ... chương 4