Lúc này, bàn tay của mấy trưởng lão và Mạnh Bá đều dịch chuyển khỏi người của Thẩm Thiên Hổ, đầu bọn họ đều nhễ nhại mồ hôi, vẻ mặt có chút tiều tụy, nhìn ra được bọn họ tiêu hao rất nhiều chân khí.
"Đa tạ các vị tiền bối đã trừ độc giúp cha ta, hắn bây giờ thế nào rồi?" Thẩm Tường hỏi, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất là lo lắng, Thẩm Thiên Hổ là phụ thân của hắn, là người thân của hắn, từ lúc hắn còn nhỏ cho tới bây giờ đều luôn yêu thương quan tâm hắn, hắn rất lo lắng sẽ mất đi người phụ thân này của mình.
Mạnh Bá nói ra: "Yên tâm, độc tính tạm thời đã được áp chế lại, nhưng chưa có được loại bỏ hoàn toàn, kịch độc đã hoàn toàn tiến vào bên trong kinh mạch và xương cốt, xông vào ngũ tạng lục phủ, còn may là vẫn còn có thể ngăn chặn được độc tính, bằng không...
Thẩm Tường nhắm mắt lại, hơi hít một hơi, sau đó song quyền nắm chặt lại, trong lòng tràn đầy sự tức giận, một cỗ sát khí vô hình trên người hắn lập tức mạnh mẽ phun trào ra.
Thẩm Thiên Hổ hé mắt ra, giọng nói tuy rằng nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại tràn đầy lửa giận: "Đám hỗn đản Cửu Độc bang này, bọn họ nhiều lần ám toán người của Thẩm gia chúng ta, cho nên ta tự minh đi tìm bọn chúng để tính sổ, cuối cùng đánh nhau với bọn chúng. Sau khi ta làm thịt hai tên đương gia và năm tên trưởng lão của Cửu Độc bang bọn chúng, thì lại bị tên bang chủ kia ám hại, lúc ấy ta không tiếp tục chiến đấu mà nhanh chóng chạy trở về!"
Thẩm Tường ngây ngẩn cả người, các trưởng lão và Mạnh Bá kia cũng đều không thể tưởng tượng nổi mà nhìn lấy Thẩm Thiên Hổ!
"Cha ... thế mà một mình xông vào Cửu Độc bang!" Thẩm Tường hít vào một hơi khí lạnh, Cửu Độc bang thế nhưng là một tổ chức rất độc ác, chủ yếu là dùng độc tới để công kích, là một cái thế lực trong bóng tối mà rất nhiều võ giả đều sợ hãi, ở mười năm trước đã từng có hai gia tộc phái ra cao thủ đỉnh tiêm đi nhưng không có một tên nào trở về.
Về sau chính là Tộc trưởng của hai gia tộc kia tự mình đi, cũng tương tự không thể trở về!
"Hừ, có gì phải sợ? Từ sau khi Thẩm gia chúng ta chiếm đoạt được Dược gia, Cửu Độc bang này liền đối đầu với Thẩm gia chúng ta, luôn luôn cướp đoạt hàng hóa của Thẩn gia chúng ta, người Thẩm gia cũng bị bọn họ âm thầm hạ độc chết tầm mười người, không diệt trừ Cửu Độc bang này, người của Thẩm gia chúng ta sau này sẽ còn bị bọn chúng giết nhiều hơn." Thẩm Thiên Hổ tức giận nói.
"Không nên tức giận." Mạnh Bá dặn dò.
Cử động lần này của Thẩm Thiên Hổ cũng coi là kinh thiên động địa, thế mà giết chết hai tên đương gia và năm tên trưởng lão của Cửu Độc bang, tổn thất này đối với một bang phái mà nói thế nhưng là một tổn thất rất lớn, đã dạo động toàn bộ căn cơ của bang phái này.
Thẩm Lộc Tông đi tới, đưa cho mọi người xem châm nhỏ trong tay hắn mà hắn dùng miếng vải dày bao quanh, nói: "Cây châm này là vừa rồi lúc mọi người áp chế độc tính cho Thiên Hổ mà xuất hiện ở trên cánh tay của hắn. Sau khi cái cây châm này găm vào thân thể người, nó sẽ gây tê liệt, sẽ không để cho người khác phát hiện được, mà thần thức của Thiên Hổ tương đối cường đại, có thể cảm ứng được tình huống bên trong cơ thể, cho nên không có tiếp tục chiến đấu nữa, bằng không độc tố sẽ khuếch tán một cách nhanh chóng."
Thẩm Tường nhìn thấy cây châm này, đôi mắt đột nhiên mở lớn, vẻ mặt càng trở nên ngưng trọng hơn!
"Loại châm này ta đã thấy qua!" Thẩm Tường nắm chắc quả đấm lại, hắn nhỡ rõ lần trước trong lúc giao thủ với Thái tử Tống Nam Minh, Tống Nam Minh đã từng phóng ra một cây châm nhỏ, mà Lãnh U Lan cũng bị đâm trúng, chỉ là độc tính không phải quá mạnh.
"Là tên Thái tử kia trong lúc chiến đấu với Lãnh U Lan, hắn phóng ra băng châm, khiến Lãnh U Lan trúng độc! Lúc luận võ với ta hắn phóng ra là cương châm, nhưng lại bị ta dùng hỏa thiêu mất." Thẩm Tường nhíu lông mày lại nói.
Thái tử có thể có được loại vật này hắn vẫn luôn nghi ngờ không thôi, nhưng bây giờ hắn trông thấy Cửu Độc bang cũng có loại vật này, để cho người ta không thể không liên tưởng.
"Tống Vũ vị hoàn đế này vẫn luôn được coi là nhàn nhã, hắn và Cửu Độc bang loại thế lực này ở chung một chỗ, đối với hắn không có một chút chỗ tốt nào, tuy nhiên Thái tử kia lại có khả năng bản thân hắn có tiếp xúc với Cửu Độc bang." Mạnh Bá nói, lần trước Lãnh U Lan bị độc thì chính là hắn khu trừ, hắn đối với việc này cũng có nghi ngờ.
"Ta nhất định phải tra cho rõ ràng! Cha, Cửu Độc bang kia ở nơi nào?" Thẩm Tường hỏi, trong mắt chưa sát ý nồng đậm.
"Loạn Phong sơn, cẩn thận hết thảy!" Thẩm Thiên Hổ rất hiểu nhi tử của chính mình, thực lực của Thẩm Tường cũng làm cho hắn yên tâm, Dược gia cường đại như thế cũng bị Thẩm Tường đập tan, chứ nói gì tới Cửu Độc bang.
"Yên tâm đi, độc của Thiên Hổ thì chỉ cần qua một đoạn thời gian thì có thể bức ra ngoài được." Thẩm Lộc Tông vỗ vỗ bả vai Thẩm Tường.
Thẩm Tường rời khỏi mật thất, cưỡi ngựa ra khỏi thành, chạy về phía đông của Vương thành, Loạn Phong sơn vẫn luôn là nơi tập trung của đạo phỉ, trong lời đồn chỗ đó có một cái bang hội tụ tập các đạo phỉ rải rác lại, mà bây giờ cái bang phái kia chính là Cửu Độc bang!
Vừa ra thành, Thẩm Tường đã phát giác được có người đang theo dõi hắn, hắn giả bộ như không có phát hiện ra gì cả mà tiếp tục lên đường, sau khi hắn tiêu diệt Dược gia, bị một số người còn sót lại của Dược gia tới báo thù cũng không phải là không có khả năng, nhưng thực lực bây giờ của hắn lại không cần phải lo những người này tới báo thù.
Tiến vào rừng rậm, Thẩm Tường bỏ ngựa, chính mình chạy như điên ở trong rừng rậm, còn cố ý thả chậm tốc độ, để những người bám theo phía sau hắn theo đi cùng, chỉ là để hắn cảm thấy kỳ quái là, những người kia cũng không có ý định động thủ, cũng chỉ phụ trách theo dõi hắn mà thôi.
"Chẳng lẽ có người đoán ra ta sẽ đi Loạn Phong sơn?" Trong đầu Thẩm Tường đột nhiên toát ra ý nghĩ này, hắn suy đoán phía trước có thể sẽ có mai phục.
Tiến vào sâu trong rừng rậm, hắn đột nhiên phát hiện những người theo dõi hắn kia đều đi vòng qua hắn, bây giờ Thẩm Tường đã có thể khẳng định, phía trước chắc chắn có người mai phục hắn ở đó!
Quả nhiên, ngay sau khi hắn chạy cực nhanh một lát thì nhìn thấy phía trước có một người đang ngồi!
Phía trước là một khu vực không hề được trồng cây cối, trên mặt đất trống trải có lá rụng, nhưng lại xuất hiện một cái ghế sang trọng, người đang ngồi ở trên ghế là một tên thanh niên anh tuấn.
"Tống Nam Minh!" Thẩm Tường lạnh lùng nhìn lấy Thái tử gia đã từng bị hắn đánh cho tàn phế kia, nếu như không phải có lượng lớn linh dược tốt nhất thì hắn không có cách nào khôi phục được nhanh như vậy.
Tống Nam Minh xuất hiện ở chỗ này thì chỉ có một loại giải thích, đó chính là Tống Nam Minh và Cửu Độc bang xác thực có quan hệ mật thiết, sau khi Thẩm Thiên Hổ từ Cửu Độc bang trở về, Cửu Độc bang lập tức dùng phi ưng truyền tin, Tống Nam Minh vẫn có thời gian để tới đây.
Dựa theo phong cách hành sự của Thẩm Tường, Thẩm Thiên Hổ trúng độc rời đi, Thẩm Tường chắc chắn sẽ tới để báo thù, mà Tống Nam Minh thì hận Thẩm Tường tới thấu xương, ở nửa đường chặn giết cũng là chuyện hết sức bình thường.
Thẩm Tường thoáng cái đã nghĩ đến được đây, hắn biết xung quanh hắn chắc chắn có rất nhiều người của Cửu Độc bang đang chuẩn bị sử dụng loại ám khí có mang kịch độc kia đối với hắn, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.
Bản thân hắn là luyện đan sư, sớm đã có bản lĩnh phòng độc, hơn nữa thực lực của hắn là Phàm Võ cảnh tầng tám, sức quan sát cực mạnh, lần trước Tống Nam Minh sử dụng cây châm nhỏ kia nhưng không thể ám toán được hắn.
Sau lưng Tống Nam Minh còn có bốn tên tráng hán đứng đó, toàn thân tỏa ra chân khí tinh thuần, vừa nhìn thì đã biết đây là cao thủ đại nội.
"Tống Nam Minh, không nghĩ tới ngươi vậy mà cấu kết với Cửu Độc bang, đường đường là Thái tử Nam Vũ quốc, thế mà lại đi tằng tịu cùng với loại thế lực ác độc này, nếu như chuyện này được truyền ra ngoài, hừ hừ!" Thẩm Tường cười lạnh nói.
"Thẩm Tường, ngươi sắp chết đến nơi rồi còn tỏ vẻ cái gì? Ngươi chết thì ai sẽ biết chuyện giữa ta với Cửu Độc bang? Ha ha ... chỉ cần giải quyết xong ngươi, sau đó ta làm Hoàng đế, thì chắc chắn sẽ diệt đi Thẩm gia các ngươi, ta phải làm một Hoàng đế chân chính!" Tống Nam Minh một mặt điên cuồng nói.
Hoàng đế của Nam Vũ quốc hữu danh vô thực, chỉ là phụ trách quản lý toàn bộ quốc gia, nhưng chuyện xảy ra giữa Thẩm gia và Dược gia thì lại không có quyền can thiệp vào, cũng không có thực lực để can thiệp, quyền lực có hạn.
Tống Nam Minh là Thái tử, hắn chính là Hoàng đế đời tiếp theo, hắn rất khát vọng với quyền lực, hắn không muốn bị những gia tộc võ đạo kia ngăn chặn, cho nên hắn bây giờ phải tạo mối quan hệ với loại thế lực như Cửu Độc bang này, đến lúc đó hắn có thể lợi dụng loại thế lực này đi âm thầm tiêu diệt hết một vài gia tộc đối phó với hắn.
"Động thủ, tuyệt không thể để cho hắn còn sống mà rời khỏi nơi này." Theo Tống Nam Minh rống lớn một tiếng, trong rừng rậm lập tức nổi lên một cơn gió lạnh!
P/S: Ta thích nào ... chương 4.