Nhan Tử Lan liếc mắt nhìn Thẩm Tường, cũng vội vàng bay đi lên.
"Hỗn Nguyên, nhanh lên a, tiểu tử này bị giam ở trong trận pháp, là ra không được!" Một ông lão hô lên.
Người được gọi là Hỗn Nguyên chính là lão giả áo xám kia, hắn đột nhiên trông thấy trong tay Thẩm Tường xuất hiện một cái đồ vật gì có hình dạng mâm tròn, mà vật này còn đang điên cuống hấp thu năng lượng trong thân thể Thẩm Tường.
Đó là La Thiên Môn, Thẩm Tường đã thành công, hiện tại hắn cần phải làm là mở ra một cái cánh cửa không gian, trở về Phàm Võ giới.
Sau khi Thẩm Tường bước vào Bách Luyện cảnh, chân khí càng hùng hậu, đầy đủ để hắn từ Thánh Đan giới trở về Phàm Võ giới.
Một cánh cửa không gian xuất hiện, sau khi Hỗn Nguyên nhìn thấy thì hét lớn một tiếng: "Thẩm Tường đi chết đi!"
Nhiều cường giả bay đến lên không trung sau khi nghe thấy thì bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Hỗn Nguyên phất tay một chưởng, một đạo khí kình màu xám hướng Thẩm Tường bắn tới, mà Thẩm Tường vừa mới muốn chui vào cánh cửa không gian thì bị đạo khí kình này đánh trúng, hóa thành một đám sương máu, cánh cửa không gian cũng vào lúc này đóng lại.
Tại thời điểm này, trong đầu Nhan Tử Lan trở nên trống rỗng, nhìn lấy trận huyết vụ phiêu đãng ở trên đài cao, trái tim của nàng co rút đau đớn vô cùng, để nàng ta thiếu chút nữa rớt xuống, tất cả mọi người trông thấy cảnh tượng này thì trong lòng đều rất chấn kinh, tuy rằng Thẩm Tường là một người có thực lực rất yếu, nhưng những chuyện làm ra lại đều là kinh thiên động địa, không nghĩ tới vậy mà lại chết đi như thế.
Đỗ Hải thở dài một tiếng, cảm thấy tiếc hận không thôi, tiếp tục hướng không trung bay lên, sau khi rất nhiều cường giả đang khiếp sợ không thôi, lại tiếp tục đi ngăn cản ngôi sao kia rớt xuống.
Nhan Tử Lan cố nén bi thống trong lòng, trừng mắt nhìn Hỗn Nguyên kia, nắm chặt ngọc quyền, đôi mắt chưa lấy nước mắt, hướng ngôi sao đang rơi xuống ở trên bầu trời mà bay đi...
Bên trong Phàm Võ giới, Thẩm Tường xuất hiện ở trong một khu rừng rậm, nơi này là Thần Võ đại lục, có khoảng cách rất gần với Thái Vũ môn, Thẩm Tường nhìn thấy chính là hai chân bị đứt rời kia, cười mắng: "Lão vương bát đản, cuối cùng vẫn là ta thắng, ha ha..."
Thẩm Tường chỉ là chậm một chút xíu, hai chân bị đánh thành sương máu, tuy nhiên bây giờ lại mọc ra thật nhanh.
Trông thấy trên đùi mình đang không ngừng sinh sôi máu thịt và xương cốt, Thẩm Tường sợ hãi than nói: "Đây chính là lực lượng tái sinh của Ngọc Long sao? Quả nhiên lợi hại!"
"Xem ra ngươi đã hoàn toàn có được Ngọc Long huyết mạch, ngươi bây giờ một chút lực lượng cũng không có mà vẫn còn có thể mọc ra nhanh như vậy, đây chỉ có Ngọc Long huyết mạch mới có thể làm được." Long Tuyết Di cười duyên nói: "Rốt cuộc trở về, không biết thời gian trôi qua bao lâu."
Thẩm Tường dùng hết lực lượng, mở ra cánh cửa không gian trở về Phàm Võ giới, lúc này hắn tuy rằng toàn thân bất lực, nhưng lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, hắn rốt cuộc về tới vùng đất mà chính mình ra đời, ở chỗn này không có lão gia hỏa mạnh tới có thể hủy thiên diệt đại, ở bên trong Thiên Thánh thành, hắn luôn luôn căng thẳng.
"Những lão gia hỏa của Thánh Đan giới kia có lẽ là cho rằng ngươi đã chết đi." Bạch U U nói, vừa rồi nàng ta và Tô Mị Dao cũng là lau một vệt mồ hôi.
"Không còn gì tốt hơn, chỉ mong những lão gia hỏa này có thể sống lâu một chút, ta nhất định sẽ đi tìm bọn hắn." Thẩm Tường nhìn lấy hai chân chính mình khôi phục lại, tán thưởng không thôi, dùng hết sức lực đứng dậy, đi vài bước.
"Cùng với đôi chân lúc đầu của ta không có gì khác biết, khó có thể tưởng tượng nổi, nhục thể của ta lại cường đại như vậy, đều có thể khôi phục lại hóa ra như thế, hé hé hé." Thẩm Tường vỗ vỗ vòa hai cái đầu gối trụi lủi của mình, phát ra từng tiếng cười buồn nôn, dọa đến chim thú xung quanh bay nhảy lên.
Sau khi ăn đan dược, Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã khôi phục không ít chân khí, hắn mặc vào một cái quần, bay nhảy lên bên trong rừng núi này, hắn đối với nơi này đã hết sức quen thuộc.
"Nếu như dùng dược vật khôi phục thân thể hư hao, sau khi khôi phục chẳng những không cường đại bằng lúc trước, hơn nữa rất không thích ứng, nhưng bây giờ ta cảm thấy chân của ta như chưa từng bị đứt đoạn vậy." Thẩm Tường bây giờ đã biết rõ tại sao Ngọc Long huyết mạch lại được Hoàng Long khác coi như bảo bối mà cướp đoạt, cũng hiểu vì sao lại có nhiều mẫu Long ôm ấp yêu thương.
Thân thể Long rất mạnh, nếu như bị thương thì cũng phải cần thời gian rất lâu mới có thể phục hồi như cũ, nhưng nếu như có Ngọc Long huyết mạch mà nói thì có thể nhanh chóng khôi phục!
Thẩm Tường mới vừa tiến vào Thái Vũ huyền cảnh, đã cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, bởi vì hắn nhìn thấy một tên đầu trọc rất trẻ trung, tên đầu trọc này có nụ cười rất ôn hòa, nhìn người vật vô hại, Thẩm Tường chết cũng sẽ không quên loại nụ cười này, bởi vì đây là nụ cười nhãn hiệu của Vũ Khai Minh!
"Tiểu trọc đầu, ha ha...ngươi phản lão hoàn đồng rồi sao? Đây là có chuyện gì?" Thẩm Tường xoa xoa cái đầu trọc lốc léo sáng kia của Vũ Khai Minh, tét cho ba tét giòn vang, để rất nhiều trưởng lão và một số đệ tử chân truyền thấy mà ứa ra mồ hôi lạnh.
Ở bên trong Thái Vũ môn, chỉ sợ cũng chỉ có Thẩm Tường loại yêu nghiệt này mới dám tét vào đầu Vũ Khai Minh như vậy, còn vừa tét vừa cười hô hố, nếu như là những người khác thì sớm đã tan thành mây khói rồi.
"Chúc mừng a, ngươi thành công vượt qua Niết Bàn bát kiếp, chỉ thiếu một kiếp đã có thể phi thăng Thiên giới." Thẩm Tường cười nói, sờ lấy đầu trọc sáng bóng.
Vũ Khai Minh cười khổ nói: "Tiểu sư thúc, ngươi cùng người điên kia, cứ trông thấy ta tên đầu trọc này lại một mực muốn trêu đùa ta như vậy."
Thẩm Tường mang theo Vũ Khai Minh về tới Thái Đan vương vienej, sau khi đi vào hắn cũng không có trông thấy Đan trưởng lão, cũng không có trông thấy Ngô Thiên Thiên, trong lòng hắn không thể không thở dài một tiếng.
"Cái này nhờ có lão già điên kia truyền thụ cho ta một loại võ công, để cho ta có được dung mạo trẻ tuổi này, tuy nhiên điều này làm cho ta phải bỏ ra đại giới, thiếu chút nữa bị lão già điên kia hành hạ cho tới chết." Vũ Khai Minh nhớ lại đoạn chuyện cũ này, thổn thức không thôi, đây cũng là hết khổ mới đến sướng.
Thẩm Tường từ chỗ Vũ Khai Minh biết được, Phàm Võ giới này chỉ là đi qua hơn một tháng mà thôi, mà bây giờ chính là lúc Hàng Ma học viện tổ chức Đại hội võ đạo Hàng Ma, mời rất nhiều cường giả Niết Bàn cảnh đi giao lưu võ đạo.
"Thần tử này thế nhưng là một nhân vật rất lợi hại, hơn nữa hắn vẫn luôn đang gây hấn với ngươi, chỉ có điều đều không tìm được dấu vết của ngươi, để rất nhiều người đều cho rằng ngươi sợ mà không có tiếp nhận sự khiêu chiến của hắn." Vũ Khai Minh cảm khái nói ra: "Thần tử này là từ Thiên giới đi xuống, ở trên Thiên giới có địa vị không nhỏ, một số công pháp và đan dược hắn mang tới, có thể lôi kéo đến một số lão gia hỏa lợi hại, thế lực Hàng Ma học viện ở bên trong Phàm Võ giới càng ngày càng rộng."
Thẩm Tường đối với cái này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà hắn cũng cho rằng Thần tử kia không uy hiếp được hắn, chứ đừng nói Thần tử kia nắm giữ võ công trấn ma còn không có nhiều bằng hắn, hắn lịch luyện ở bên trong Thánh Đan giới, để hắn càng trở nên cường đại hơn, vô luận là tâm cảnh và thực lực, đều cùng trước đó có ngày đêm khác biệt.
"Hội võ đạo Hàng Ma sao? Ta đương nhiên phải đi đến tham gia náo nhiệt một chút!"
Thẩm Tường nói đi là đi, rời khỏi Thái Vũ môn, đạp vào trong Truyền Tống trận đi tới Vương Giả đại lục, sau đó hướng Hàng Ma học viện chạy vội tới.
Hàng Ma học viện mở ra điều kiện rất phong phú, hơn nữa còn được học tập võ công Hàng Ma, cũng không cần tiêu hao quá nhiều tinh thạch, cho nên ở bên trong Phàm Võ giới có rất nhiều đệ tử danh môn đều thi nhau tiến vào học viện, chỉ ở trong thời gian thật ngắn, ở gần Hàng Ma học viện đã thành lập rất nhiều thành phố, trở nên rất náo nhiệt.
P/S: Ta thích nào...chương 3.