Xuất hiện ở thế giới mới ma thú không gian phải ăn, di chuyển toàn bộ những cường giả có tu vi trên Niết Bàn cảnh kia đi, thuận tiện cho nó một hơi ăn hết, về phần Niết Bàn cảnh phía dưới thì được ma thú không gian đặt chung một chỗ, chờ sau khi hắn hưởng thụ xong tiệc, lại coi những người có thực lực yếu ớt này coi như là đồ ăn vặt đến ăn.
Đây là tác phong trước sau như một của ma thú không gian, đương nhiên đây đều là đến từ trong truyền thừa ký ức của Long Tuyết Di, bởi vì ma thú không gian coi như ở trên Thiên giới cũng không dễ dàng gặp được.
Sau khi đánh ngã Đông Phương Hiên Long, Thẩm Tường ăn vào một viên đan dược, sau đó đi về một cái phương hướng khác, bởi vì thời gian dài như vậy, Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt đều chưa có ai trở về, điều này làm cho hắn phải lo lắng không thôi.
Để hắn yên tâm là, hắn biết Đông Phương Hinh Nguyệt còn sống, bởi vì hắn và Đông Phương Hinh Nguyệt có khế ước chủ phó, có thể cảm ứng được, nhưng cũng chỉ là cảm ứng được Đông Phương Hinh Nguyệt còn sống thôi chứ cũng không biết vị trí của nàng ta.
Long Tuyết Di sớm đã thi triển Thần Du Cửu Thiên đi tìm, chỉ có điều tìm khắp cả vùng rừng rậm này cũng không có bất kỳ phát hiện nào, ngay cả một chút vết tích cũng không có, Long Tuyết Di suy đoán có thể là trong một mặt không gian, ma thú không gian có lực lượng không gian cường đại, muốn làm được điểm ấy cũng không khó.
"Chờ một chút, bọn họ chắc là đánh nhau ở không gian kia, mà cái không gian này là ma thú không gian chế tạo ra, chắc chắn sẽ không mạnh lắm, ta thử nhìn một chút xem có thể cảm nhận được chút gì đó ở không gian rung động yếu ớt kia hay không!" Long Tuyết Di nói.
Thẩm Tường bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hắn luôn cảm thấy sự kết nối giữa hắn và Đông Phương Hinh Nguyệt, hắn bây giờ mặc kệ ở nơi nào, luôn luôn có thể cảm ứng được sự kết nối với Đông Phương Hinh Nguyệt và Hoa Hương Nguyệt hai nữ nô tuyệt sắc này
Ngay vào lúc Thẩm Tương chờ đợi được hơn một canh giờ, một cỗ lực lượng không gian mãnh liệt đánh tới, toàn bộ khu rừng cũng hơi run rẩy lên, sau đó chính là từng đợt sóng khí mãnh liệt hoành hành trong rừng, thổi gãy rất nhiều đại thụ, những thân cây thô to vỡ nát kia cùng với rất nhiều lá cây như thủy triều đánh về phía bên này của Thẩm Tường.
Cỗ chân khí mãnh liệt hóa thành sóng khí rất mạnh, Thẩm Tường có thể từ đó cảm nhận được Băng Phong hàn khí của Liễu Mộng Nhi, điều này làm cho hắn yêu tâm không ít.
Vì tránh né vô số khối vụn thân cây to lớn thổi tới, Thẩm Tường nhảy vọt lên không trung, nghênh đón sóng khí cuồng bạo kia đi về phía trước, hắn muốn đi xem ma thú không gian kia đến cùng là có dạng gì!
Sóng khí biến mất, rừng cây lại trở nên an tĩnh lại, mà Thẩm Tường cũng đã trông thấy ở nơi xa một chỗ rất trống trải, có từng cái hố to, đây chính là đại thụ bị nhổ tận gốc mà tọa thành, chỗ đó có hơn ba mươi người phân bố vụn vặt lẻ tẻ ở trên, làm cho người đáng lưu ý nhất chính là, có một con cự thú cao lớn bằng ba người, toàn thân mọc ra rất nhiều lông đen thật dài đang nằm ở giữa chỗ trống trải đó.
Đây chính là ma thú không gian, không khác biệt mấy so với sự miêu tả của Long Tuyết Di, hình thể giống người, toàn thân là lông đen, hơn nữa to lớn cường tráng, tuy nhiên bây giờ đã nằm ở nơi đó, trên người tràn đầy sương lạnh, vừa nhìn đã biết là loại Băng Phong thần công lợi hại kia của Liễu Mộng Nhi tạo thành.
Thẩm Tường ở phía xa có thể rõ ràng trông thấy hơn ba mươi tên cường giả kia, trong đó có một số là hắn nhận biết, ví dụ như Mãn Phú Thiên và Tả Chấn Hiên của Hàng Ma học viện, Đông Phương Lăng Vân cùng với những trưởng lão kia của Đông Phương gia, lại có hai trưởng lão của Thần Vũ môn.
Tuy nhiên sắc mặt của bọn hắn không được đẹp cho lắm, nhìn ra được bọn họ vì để tránh bị ma thú không gian nuốt, ra tay đánh nhau, còn có người bị thương.
"Hừ, Hoàng Cẩm Thiên không ở nơi này, Đông Phương Hinh Nguyệt ngươi thúc thủ chịu trói đi, bản thân ngươi bây giờ đang bị trọng thương, lấy cái gì đến phản kháng!" Đông Phương Lăng Vân một mặt nhe răng cười, nhìn lấy Đông Phương Hinh Nguyệt sắc mặt đang tái nhợt kia.
Liễu MỘng Nhi lau lau một chút máu trên khóe miệng, trên người phóng xuất ra một luống hơi lạnh, trong tay cầm Bạch Ngọc trường thương, giọng nói lạnh lùng: "Đông Phương Lăng Vân, vừa rồi lúc đối phó con súc sinh này, chúng ta bỏ khá nhiều công sức, có thể nói không có hai nữ nhân chúng ta, các ngươi chắc chắn sẽ bị cái con này ăn hết!"
"Vậy thì thế nào, hiện tại ta là muốn bắt lấy phản đồ của Đông Phương gia ta!" Đông Phương Lăng Vân cũng không có lập tức đi công kích Đông Phương Hinh Nguyệt bản thân đang bị trọng thương, mà là đi về phía ma thú không gian kia, ma thú không gian này lợi hại như thế, chắc chắn toàn thân là bảo.
"Ngươi muốn làm gì? Chúng ta đều có phần động thủ, ngươi muốn nuốt một mình sao?" Một ông lão mặt mũi tràn đầy không ngục, nhưng Đông Phương Lăng Vân lại hung hăng liếc mắt nhìn lão giả kia.
Hiện tại mỗi người đó có mức độ tổn thương khác nhau, hơn nữa chân khí tiêu hao rất nhiều, nhưng Đông Phương gia có bốn người!
"Chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Lúc đánh nhau thì núp ở sau lưng nữ nhân, người ta đánh thắng lại muốn cướp đoạt chiến quả của người khác." Thẩm Tường lập tức bắt chiếc giọng nói của Hoàng Cẩm Thiên.
"Ha ha, Hoàng Cẩm Thiên thật là ngươi sao? Đừng tưởng rằng lừa ta một lần, còn muốn lừa ta lần thứ hai? Thẩm Tường, ta biết nhất định là ngươi!" Đông Phương Lăng Vân cười to nói.
Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt âm thầm giật mình trong lòng, các nàng hy vọng Thẩm Tường đừng đi ra, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm, dù sao Đông Phương Hinh Nguyệt bị thương rất nặng, đứng lên cũng cảm thấy khó khăn, hơn nữa những người khác khẳng định cũng sẽ không đắc tội Đông Phương gia có thực lực cường đại kia, không có người nào sẽ giúp các nàng.
Thẩm Tường cũng nhìn ra tình thế đối với Liễu Mộng Nhi và Đông Phương Hinh Nguyệt là rất bất lợi, tuy nhiên hắn vẫn là xuất hiện, hơn nữa rất ung dung chậm rãi bay xẹt tới, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Ngươi thật là có gan, tuy rằng chúng ta bây giờ bị thương nhẹ, nhưng muốn đối phó ngươi thì vẫn là không có vấn đề, đơn giản giống như bóp chết một con kiến mà thôi!" Đông Phương Lăng Vân cười to nói.
Thẩm Tường lắc đầu thở dài, lấy ra một viên đan dược, vội vàng để vào miệng thơm của Đông Phương Hinh Nguyệt, tuy rằng động tác của Thẩm Tường rất nhanh, nhưng vẫn là có một số người biết nhìn hàng, nhìn ra Thẩm Tường cho Đông Phương Hinh Nguyệt ăn chính là đan dược gì.
"Sinh Sinh Bất Tức đan!" Một ông lão cả kinh quát lên, hơn ba mươi tên cường giả lập tức xôn xao.
Sinh Sinh Bất Tức đan, Thiên cấp trung phẩm, sau khi ăn thương thế và chân khí tiêu hao có thể khôi phục nhanh chóng, hơn nữa ở lúc dược lực không có biến mất, chân khí vô cùng vô tận, sau khi thân thể bị thương cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại, được coi là một trong những đan dược tốt nhất dùng khi độ Niết Bàn kiếp.
Quả nhiên, sau khi Đông Phương Hinh Nguyệt ăn, vốn là suy yếu đến nỗi ngay cả nói nàng ta muốn nói cũng không nói được, lập tức đứng lên, thân thể mềm mại bốc lên từng đợt chân khí nóng hổi.
Đông Phương Hinh Nguyệt là nữ nô của Thẩm Tường, Thẩm Tường đương nhiên sẽ không keo kiệt đan dược, trước đó hắn đã cho Liễu MỘng Nhi một viên Sinh Sinh Bất Tức đan và một số Hoàn Mệnh đan, nhưng Liễu Mộng Nhi hiện tại cũng không dùng, hiển nhiên sớm đã dùng mất rồi.
Sau khi cho Đông Phương Hinh Nguyệt ăn Sinh Sinh Bất Tức đan, Thẩm Tường lại lấy Hoàn Mệnh đan đưa cho Liễu Mộng Nhi, mọi người nhìn thấy trong lòng đều phát ra từng tiếng rên rỉ, những đồ chơi này đều là ở lúc độ kiếp mới bỏ ra được, nhưng bây giờ Thẩm Tường ngay cả mắt cũng không nháy đã cho hai nữ nhân này ăn.
Thẩm Tường loại nhà giàu về đan dược này, làm cho người sợ hãi từ đáy lòng, tất cả mọi người đều hết sức tò mò hắn lấy ở đâu ra mà nhiều đan dược cấp cao như vậy.
"Đông Phương Lăng Vân, không phải ngươi muốn giết ta sao?"
Đông Phương Hinh Nguyệt sau khi ăn Sinh Sinh Bất Tức đan, cảm nhận được chân khí vô cùng vô tận kia, nàng ta trước nay chưa từng có chiến ý cao như vậy, cầm trong tay một cái xích sắt thiêu đốt lên hỏa diễm, đôi mắt đẹp phun ra từng đạo sát quang nhìn lấy Đông Phương Lăng Vân.
Liễu Mộng Nhi ăn Hoàn Mệnh đan, tổn thương lập tức khôi phục rất nhiều, trạng thái tuy rằng không phải tốt nhất, nhưng so với đám người Đông Phương Lăng Vân thì tốt hơn nhiều.
P/S: Ta thích nào...chương 1....hôm nay bận quá đi a....