"Cảm tạ các vị bằng hữu nể mặt, có thể có đủ kiên nhẫn xem bốn lão gia hỏa chúng ta tỷ thí vỡ nhau, Tần Hàn ta có thể trở thành Minh chủ Đan Minh, nhất định sẽ làm cho Đan Minh phát dương quang đại, sẽ đoàn kết Luyện Đan sư lại với nhau, tạo phúc cho thế giới mới." Một ông lão tóc có chút vàng nói.
Nghe được giọng nói này, trong lòng Thẩm Tường âm thầm buồn cười, bởi vì lão giả này chính là người thua Tạo Hóa quả cho hắn.
Tạo phúc cho thế giới mới chỉ là một số câu nói nhảm đến dễ nghe, muốn được Đan Minh tạo phúc thì lúc ngươi đến phải có tiền tài mới được.
Sau khi Minh chủ Đan Minh được tuyển ra, tin tức lập tức truyền khắp các nơi trên thế giới mới, mà Đan Minh hiện tại được coi là tiêu chí đoàn kết lại của thế giới mới, bởi vì Minh viên Đan Minh, đều là đến từ nhiều cái thế lực khác nhau.
Sau khi Đại hội Đan Minh kết thúc, rất nhiều Luyện Đan sư cũng bắt đầu ở Đan Minh tiến hành khảo hạch đẳng cấp Luyện Đan sư, mà khảo hạch lúc này còn phải cần một số tinh thạch lớn, đẳng cấp càng cao thì tinh thạch cần càng nhiều, tuy nhiên dược liệu đều là Đan Minh bỏ ra, Đan Minh tập hợp Luyện Đan sư của nhiều thế lực như vậy, dược liệu coi như tương đối phong phú, chỉ có khảo hạch cao cấp hơn mới cần tự chuẩn bị dược liệu, cần dược liệu Địa cấp trung phẩm trở lên.
Trở về từ Đan Minh, trong lòng Thẩm Tường có một loại kích động không hiểu, bởi vì hắn chuẩn bị tiến hành tỷ thí với Đan trưởng lão, chỉ là luyện chế hai loại đan dược Địa cấp hạ phẩm, chuyện này với hắn tới mà nói thì quá đơn giản.
Tuy rằng hắn có lòng tin, nhưng hắn cũng không khinh địch, Đan trưởng lão là nữ nhân thần bí lại còn sâu không lường được, lúc ẩn giấu chính mình đi thì ngay cả Long Tuyết Di và Tô Mị Dao các nàng cũng không thể nhìn thấy rõ.
Ở bên trong Thái Đan vương viện, Thẩm Tường cũng không trông thấy Đan trưởng lão, hắn ngồi ở bên trong đình viện, chờ đợi Đan trưởng lão, huýt sáo, nhìn lên trời cao, nghĩ đến một số chuyện.
Cửa Thái Đan vương viện đột nhiên mở ra, một số người đi tới, đây là lần đầu tiên Thẩm Tường trông thấy có nhiều người xuất hiện ở bên trong Thái Đan vương viện như vậy, mà những người này hắn đều biết.
Cổ Đông Thần, Vũ Khai Minh, Liễu Mộng Nhi còn có Đông Phương Hinh Nguyệt, đây đều là Đan trưởng lão mời tới, tự nhiên là vì để tỷ thí càng chính quy hơn.
"Tại sao mời nhiều người đến như vậy? Hai chúng ta lặng lẽ tỷ thí không phải rất tốt sao?" Thẩm Tường nhếch miệng.
"Chẳng lẽ ngươi sợ chính mình thua khó coi, không muốn bị người trông thấy?" Đan trưởng lão lạnh lùng nói ra: "Chớ xem thường tỷ thí giữa ta và ngươi, chúng ta cũng không phải đơn giản chỉ luyện chế hai loại đan dược Địa cấp hạ phẩm."
Thẩm Tường không biết quy tắc, đương nhiên là nghĩ như vậy, ở trong suy nghĩ của hắn, khó cỡ nào, không phải cũng là luyện đan sao?
Thẩm Tường liếc qua nữ nô tuyệt sắc Đông Phương Hinh Nguyệt này, trong lòng than nhẹ một tiếng, nếu như mình không cường đại lên thì không cách nào thu hoàn toàn nữ nô này.
"Loại tu vi này và kinh nghiệm luyện đan của ta, so sánh với ngươi tới nói là chiếm tiện nghi của ngươi rất lớn, vì công bằng, chúng ta phải đi một chỗ." Đan trưởng lão nói.
"Tùy tiện, ngươi sắp xếp là được rồi!" Thẩm Tường giang tay ra, vốn là hắn cho rằng Đan trưởng lão sẽ tiến hành giữ bí mất đối với cuộc tỷ thí này, nhưng bây giờ lại mời bốn người đến, nói rõ chính là lo lắng hắn chơi xấu.
"Tiểu sư thúc, sư thúc cần phải nghiêm túc một chút, đi đến cái chỗ kia ngươi sẽ biết đáng sợ cỡ nào, trong mắt của ta có thể sánh ngang với ổ chó của lão già điên kia a." Cổ Đông Thần cười khổ một tiếng.
Quả tim của Thẩm Tường bỗng nhiên nhảy một cái, Cổ Đông Thần này vậy mà biết chỗ kia, hắn nhìn Liễu Mộng Nhi và Vũ Khai Minh một chút, bọn họ vậy mà cũng biết.
"Đó là một cái chỗ hiểm yếu của Thần Võ đại lục chúng ta, ở bên trong có một loại lực lượng vô cùng cường đại, có thể mê loạn tâm thần của người khác, nhưng lại sẽ không để cho người chết đi, nhiều nhất chỉ là sẽ để cho nổi điên, đừng nói ngươi, ngay cả chúng ta loại thực lực không tệ này đi tới cũng rất dễ dàng bị giày vò tới điên." Vũ Khai Minh nó đến đây, trên mặt còn tràn đầy vẻ sợ hãi.
Thẩm Tường bây giờ đã hiểu rõ, lúc luyện đan cũng không dễ dàng giống như bình thường vậy, lại còn phải đến loại hoàn cảnh này.
"Ở nơi đó, vô luận đối với người nào, đều có hiệu quả giống nhau, nếu như định lực không tệ thì có thể vượt qua." Giọng nói của Đan trưởng lão mang theo nụ cười lạnh vẻ khinh thường, nàng ta cảm thấy loại tiểu bại hoại giống như Thẩm Tường này, có lẽ là sẽ dễ dàng ngã xuống.
Thẩm Tường hừ nhẹ một tiếng: "Nếu như ta thua thì ngươi sẽ có chỗ tốt gì?"
Đan trưởng lão cười ha ha một tiếng: "Ngươi thua, ta sẽ rất cao hứng, cái này đối ta mà nói thế là đủ rồi!"
"Cũng đúng, ngươi thắng cũng chỉ cho ta nhìn khuôn mặt của ngươi một chút mà thôi, cũng không có bao nhiêu tổn thất, chúng ta chỉ là làm một cái kết thúc." Thẩm Tường nhún vai.
"Không đúng, ta thua còn phải thực hiện lời hứa của ta, làm trâu làm ngựa cho ngươi!" Giọng nói của Đan trưởng lão rất kiên định.
Thẩm Tường nhìn thoáng qua Liễu Mộng Nhi, bên trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Thật ra thì sư tỷ chỉ là nuốt không trôi cục tức kia mà thôi, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai chống lại nàng ta, lúc sư thúc vừa mới nhập môn vậy mà từng xảy ra xung đột với nàng..." Vũ Khai Minh thở dài.
"Hừ, ta hiện tại thế nhưng là sư thúc của nàng, nàng ta có phải càng nuốt không trôi cái cục tức này hay không? Có dũng khí đi mắng lão già điên a." Thẩm Tường nhếch miệng.
"Đừng nói nhảm, đi." Ngay cả Đan trưởng lão cũng hết sức e ngại lão già điên Hoàng Cẩm Thiên này, nhìn ra được Hoàng Cẩm Thiên cói như đối với nữ nhân thì cũng tàn nhẫn giống như vậy.
Thẩm Tường và Vũ Khai Minh ngồi ở trên Lục Giác phi bàn của Cổ Đông Thần, Đông Phương Hinh Nguyệt và Đan trưởng lão thì ngồi ở trên Ngọc Liên phi bàn của Liễu Mộng Nhi, Đan trưởng lão có quan hệ cũng không tệ với Liễu Mộng Nhi, tuy rằng các nàng không thường xuyên gặp mặt.
"Hinh Nguyệt tỷ, chuyện của Đông Phương gia ngươi đã giải quyết chưa?" Thẩm Tường đột nhiên hỏi, trông thấy Thẩm Tường hỏi ngọt như vậy, Vũ Khai Minh và Cổ Đông Thần không thể không nghĩ lung tung, trong lòng âm thầm khinh bỉ Thẩm Tường, vậy mà muốn dụ dỗ Đông Phương Hinh Nguyệt này.
Đan trưởng lão càng là âm thầm hừ lạnh.
"Ha ha, sẽ giải quyết, đệ đệ ta biệt khuất lâu như vậy, hiện tại cơ hội tới, hắn nhất định sẽ nắm lấy cơ hội, đến lúc đó ta cũng sẽ đi giúp hắn." Đông Phương Hinh Nguyệt khẽ cười nói, ánh mắt nàng ta lúc nhìn Thẩm Tường kia ôn nhu ngọt ngào, rất là mập mờ, làm cho Vũ Khai Minh và Cổ Đông Thần phải trợn mắt nhìn nhau.
Thẩm Tường cười nói: "Nếu như đến lúc đó cần sự trợ giúp, Thái Vũ môn ta nhất định sẽ giúp đỡ hết sức, đúng không tiểu mao đầu, tiểu trọc đầu!"
Xuất thủ đánh nhau cũng không phải Thẩm Tường, hắn nói đến đương nhiên nhẹ nhõm dễ dàng, một câu hắn đã lôi Vũ Khai Minh và Cổ Đông Thần vào cuộc chơi, bọn họ hiện tại muốn cự tuyệt thì chắc chắn không được, cũng chỉ đành cười lớn mà gật đầu đáp ứng.
"Hinh Nguyệt, đến lúc đó ta cũng sẽ giúp một tay, Đông Phương gia trở về trong tay tỷ đệ ngươi, có thể để cho toàn bộ thế giới mới trở nên an ổn hơn một chút." Liễu Mộng Nhi nói.
"Đông Phương Lăng Vân dùng loại thủ đoạn ti tiện này để đoạt quyền, hơn nữa còn đã từng muốn hạ độc thủ với Thái Vũ môn chúng ta, chúng ta đến lúc đó cũng sẽ không nương tay." Cổ Đông Thần nói ra: "Ta xem một chút có thể gọi người trong liên minh tới hay không."
Phải bay tới chỗ nào, Thẩm Tường không biết, hiểm cảnh mà trong miệng đám người Cổ Đông Thần nói hắn cũng chưa từng nghe nói qua, nơi mà có thể để cho bọn họ những cường giả này phải sợ hãi thì chắc chắn không phải nơi bình thường, đặc biệt là nơi có được loại lực lượng làm mê loạn thần trí kia.
Cái này lại là ở Đàn Nguyên châu của Đan Hương Đào Nguyên, Cổ Đông Thần và Vũ Khai Minh giống như rất quen thuộc nơi này, một chỗ như vậy có lẽ rất nổi danh mới đúng, nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua.
P/S: click ta thích nào...chương 2.