Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 81 - Chương 81 - Ngang Sức

Chương 81 - Ngang sức
Chương 81 - Ngang sức

Chưởng hỏa to lớn vừa mới xuất hiện thì mọi người không thể không kinh hô lên, sắc mặt của Vân Tiểu Đao trở nên ngưng trọng, thi triển "Thiên Vân chưởng ra một lần nữa, hướng ra phía trước chống lại chưởng hỏa to lớn kia đang nhanh chóng áp xuống."

Thiên Vân chưởng của Vân Tiểu Đao cũng biến thành rất lớn, rộng khoảng mười trượng, hắn dùng chân khí hùng hậu của Phàm Võ cảnh tầng mười phóng xuất ra, cũng rất cường đại, lại đẩy bàn tay to lớn mà Thẩm Tường phóng xuất ra đẩy đi lên trên.

Thẩm Tường cười hắc hắc, chỉ thấy bàn tay của hắn lại toát ra một trận chân khí màu xanh lấp lóe cuồng lôi, sau khi hắn quát khẽ một tiếng, bàn tay to lớn màu xanh xuất hiện, lại từ trên không trung đè xuống, chồng lên chưởng hỏa to lớn vừa rồi kia mà đi!

Chân khí hỏa lôi dung hợp, trở nên càng thêm cuồng bạo, uy lực càng lớn hơn nữa, Thiên Vân chưởng của Vân Tiểu Đao đã bị đánh tan hoàn toàn, nắm đấm hỏa lôi kia của Thẩm Tường đột nhiên áp xuống tới, bao trùm Vân Tiểu Đao lại, mãnh mẽ ép xuống mặt đất.

Rầm rầm rầm...

Liên tiếp tiếng nổ vang lên, ở giữa quảng trường xuất hiện một cái chưởng ấn to lớn, tảng đá vỡ vụn theo tiếng nổ tạo ra sóng khí thổi hướng bốn phía, cảnh tượng rất rung động.

Cả người Vân Tiểu Đao cứ như vậy bị ép xuống, chỉ thấy hắn hét lớn, từ giữa chưởng ấn nhảy ra, toàn thân chật vật không chịu nổi, nhưng lại cũng không có bao nhiêu tổn thương.

"Thẩm đại ca, thực lực của ngươi vượt quá xa sự dự liệu của ta, ta phải dùng đòn sát thủ." Vân Tiểu Đao một mặt nghiêm túc, ngay vào lúc hắn vừa nói xong, Trương Đức liền hô: "Các ngươi đánh tiếp tục thì nơi này sẽ bị các ngươi hủy đi, thực lực của các ngươi đều ngang nhau, muốn phân ra cao thấp thì chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương."

Thẩm Tường cũng thu tay lại, hắn không nghĩ tới sau khi chính mình phóng thích ra chân khí hai loại thuộc tính mà còn chưa có làm cho đối phương nằm xuống, có thể thấy được thực lực của Vân Tiểu Đao cũng không yếu.

"Thẩm địa ca mới Phàm Võ cảnh tầng chín thì cũng đã đánh ngang sức với ta, như vậy hắn mà ở Phàm Võ cảnh tầng mười thì ta chẳng phải là chắc chắn phải thua sao?" Vân Tiểu Đao một mặt cảm thán.

"Lần này thì tốt, võ viện chúng ta lại thêm một tiểu quái vật." Một người đàn ông trung niên cười khổ nói, hai người ở trước mắt này tuổi còn quá trẻ, thế mà đều lợi hại hơn so với bọn hắn, đặc biệt là Thẩm Tường, loại võ công kia rất là rung động để bọn hắn rất sợ hãi.

"Thẩm đại ca, ngươi từng giết bao nhiêu người rồi? Vừa rồi sát khí của ngươi rất nặng, suýt chút nữa thì dọa được ta." Vân Tiểu Đao một mặt tò mò mà hỏi, bên trong ánh mắt còn mang theo vẻ sợ hãi.

"Không nhiều, ta cũng không nhớ rõ là có bao nhiêu, tóm lại đều là một số người tới tìm ta gây rắc rối." Thẩm Tường nói.

"Vậy sau này ta vẫn là ít tìm ngươi gây rắc rối." Vân Tiểu Đao cười nói.

"Hai tiểu tử các ngươi, nhìn xem nơi này, bao nhiêu năm đều không có làm hỏng, nhưng bây giờ ..." Trên khuôn mặt già của Trương Đức đầy vẻ bất đắc dĩ.

Vân Tiểu Đao cười nói: "Trương lão đầu, khoản nợ này coi như để ở trên đầu ta, tinh thạch đều do ta lấy ra!"

Thẩm Tường đột nhiên nói ra: "Ta phải đi nghỉ ngơi một chút, chân khí của ta không hùng hậu bằng ngươi, lập tức sắp tiêu hao gần hết rồi."

Hắn không sử dụng chân khí càn khôn, bởi vì lực sát thương của nó quá lớn, hơn nữa hắn cũng không muốn bại lộ thực lực của chính mình quá nhiều, tuy nhiên hắn dám khẳng định, cho dù chính mình thắng được Tiểu Vân Đao thì cũng sẽ bị thương nặng.

Thực lực của Vân Tiểu Đao xác thực rất mạnh, sau khi trải qua chiến đấu kịch liệt, cũng không có tiêu hao bao nhiêu chân khí, hơn nữa hắn cũng không hề lấy lực lượng mạnh nhất ra dùng.

"Nơi này thật rất nhiều cường giả a! Quả nhiên là cái nôi tập trung cường giả!" Thẩm Tường khôi phục chân khí tiêu hao ở trong phòng, trong lòng cảm khái.

Thẩm Tường vừa mới rời khỏi quảng trường kia thì một số người ở võ viện ở gần đó đến hỏi thăm tình huống, biết được cái dấu ấn bàn tay kia là do luận võ mà tạo thành thì không thể không sợ hãi than, bọn họ cũng đều biết những gạch đá kia đều rất kiên cố, không phải lực lượng rất cường đại thì rất khó phá hỏng.

Hai ngày qua đi, khảo hạch tiến vào nội môn đã bắt đầu tiếp nhận báo danh, Thẩm Tường và Vân Tiểu Đao với Trương Đức cùng đi.

Sau khi báo danh xong, bọn họ cũng rời khỏi Thái Vũ môn, ở trong Thiên Môn thành tìm một cái tửu điếm để ăn uống, tuy nhiên vận khí của bọn hắn không tốt, bởi vì gặp phải cái tên Chu Vinh mập mạp hẹp hòi, cuối cùng chỉ có thể dẫn theo Chu Vinh đi cùng.

"Vân tiểu quỷ, trước đó đã nói, bữa cơm này là ngươi mời khách!" Chu Vinh lúc gọi món ăn thì nghiêm túc nói.

"Tại sao muốn ta mời khách?" Vân Tiểu Đao mặc dù là một tên nhà giàu, nhưng hắn lại không nghĩ tới lại phải tốn nhiều ở trên người Chu Vinh.

"Trương lão đầu tuổi đã cao, nói không chừng sau này sẽ ở ngoại môn đánh rắm, Thẩm Tường thì vừa mới tiến vào Thái Vũ môn, mà mập mạp ta thì hẹp hòi, chẳng nhẽ ngươi muốn chúng ta ra ngoài sao? Với cả, Vân gia ngươi thế nhưng là giàu có hơn so với Chu gia chúng ta." Chu Vinh cười nói.

Thẩm Tường nhìn ra được Chu Vinh và Vân Tiểu Đao với Trương Đức có quan hệ với nhau rất tốt, bằng không cũng sẽ không nói chuyện với nhau như thế, hơn nữa hắn còn biết Chu Vinh cũng đã từng là thành viên của võ viện số ba trăm ba mươi, đã từng cũng là đệ nhất nhân ngoại môn.

"Con heo nhỏ, lão đầu ta tuy rằng không có hy vọng vấn đỉnh Chân Võ cảnh, nhưng sau này cho dù là chết cũng lấy đệ tử nội môn mà chết đi, chớ có xem thường ta." Trương Đức tự tin cười một tiếng.

Vân Tiểu Đao bĩu môi, nói ra: "Chờ ta tiến vào nội môn, nhất định sẽ tới tranh vị trí của ngươi, tùy tiện chọn đi!"

Tửu điếm này rất náo nhiệt, người ở bên trong này đều là con em nhà giàu, đại đa số đều là đệ tử Thái Vũ môn, bọn họ ở trong Thái Vũ môn đều rất khiêm tốn, nhưng khi ra đến bên ngoài thì đại đa số đều là mắt cao hơn cái đầu, không coi ai ra gì, một bộ dáng vẻ thiên hạ chỉ có mình ta độc tôn, Vân Tiểu Đao thế thì âm thầm cắn răng, hận không thể đi qua đánh cho mấy tên nhừ đòn.

"Vân tiểu quỷ, ngươi với Thẩm lão đệ cùng tiến lên, có lẽ có thể xử lý được con hàng mắt bị lé kia, nhưng một mình người thì đi qua đó rồi sẽ bò trở về." Chu Vinh nhìn về phía một tên nam tử ở trên một cái bàn cách đó không xa.

Lúc nam tử kia nhìn người khác, con mắt đều nghiêng nghiêng mà nhìn, mang theo vẻ khinh thường vô tận, nhìn qua rất là phách lối, chỉ cần tiếp người tiếp xúc nhiều với loại ánh mắt kia thì cũng sẽ không dễ chịu.

Thẩm Tường cũng không muốn gây chuyện, hắn lo lắng Vân Tiểu Đao thật sẽ nhấc hắn lên, hắn vội vàng nói: "Được rồi, dù sao sau này tiến vào nội môn thì sẽ có rất nhiều cơ hội đọ sức với hắn."

Thẩm Tường suy đoán, nam tử kia chắc là đệ tử nội môn.

"Hừ, chỉ bằng ngươi? Gia hỏa Thế Tục giới, đừng tưởng rằng nội môn là vào dễ như vậy." Nam tử kia lắc đầu khinh thường cười nói.

"Con mẹ nhà nó, lão tử nhịn không được, ta muốn đánh con mắt của hắn cho sưng lên." Vân Tiểu Đao vỗ bàn một cái mắng to, liền muốn tiến lên, nhưng lại bị Chu Vinh và Trương Đức giữ chặt lại.

"Tự mình đánh nhau, ngươi muốn bị đuổi ra khỏi Thái Vũ môn sao?" Trương Đức vội vàng nói.

Thẩm Tường nhàn nhạt nói ra: "Nếu như ta có thể tiến vào nội môn, ngươi cho ta một trăm viên Chân Khí đan như thế nào? Nếu như ta không vào được ta cho ngươi một trăm!"

"Một trăm sao? Quá ít, một viên đi! Tà Nhãn Xà, ngươi có dám đánh cược hay không?" Vân Tiểu Đao la hét nói.

"Nếu như chỉ là khảo hạch ở vài ngày sau, ta ngược lại thật ra nguyện ý, nhưng nếu như nói trong vòng mấy chục năm, như vậy thì thôi đi." Nam tử kia nói.

"Ở khảo hạch vài ngày sau, Thẩm đại ca chắc chắn có thể đi vào nội môn!" Vân Tiểu Đao hưng phấn lên, nhưng Thẩm Tường lại buồn bực, hắn bây giờ nhưng không lấy ra nổi một ngàn viên Chân Khí đan.

P/S: Ta thích nào...chương 4

Bình Luận (0)
Comment