Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 816 - Chương 816 - Tầm Bảo Trên Người Mỹ Nhân

Chương 816 - Tầm bảo trên người mỹ nhân
Chương 816 - Tầm bảo trên người mỹ nhân

Vốn là thảo nguyên xinh đẹp, bởi vì hai cường giả đại chiến ở chỗ này cho nên khắp nơi đã trở thành đống bừa bộn, hủy đi một mảng lớn, động tĩnh vừa rồi rất lớn, đã tạo nên sự chú ý đối với một số người ở đằng xa.

Trên khuôn mặt như ngọc của Cơ Mỹ Tiên toát ra một chút sợ hãi, nàng ta không nghĩ tới chính mình sẽ rơi vào trong tay của Thẩm Tường, vốn nàng ta còn tưởng rằng bắt lấy Thẩm Tường chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Ta không có bảo vật, cho dù có cũng sẽ không cho ngươi." Cơ Mỹ Tiên lạnh lùng nói, đầu nghiêng sang một bên, không nhìn Thẩm Tường, nàng ta lo lắng mình sẽ để lộ ra ánh mắt.

"Tìm kiếm chẳng phải sẽ biết sao?" Thẩm Tường cười nói, ngồi xổm người xuống, nắm lấy cái cằm xinh đẹp của Cơ Mỹ Tiên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ, giờ khắc này, thật đúng là để hắn có ý xấu.

"Ngươi ... ngươi muốn làm gì?" Cơ Mỹ Tiên trông thấy ánh mắt nóng bỏng kia của Thẩm Tường, trong lòng càng sợ hãi hơn, hô lớn.

"Ngươi ngoan ngoãn giao món bảo bối kia ra, chính là thứ có thể bảo vệ thân thể của ngươi kia, bằng không ta sẽ tự mình tìm ra." Thẩm Tường hơi hít một hơi, vỗ vỗ một bên má của Cơ Mỹ Tiên, điều này làm cho Cơ Mỹ Tiên vô cùng tức giận, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối đãi với nàng ta như vậy.

"Ngươi có thể cướp bảo đao và thần công của ta, ta cũng có thể đoạt được đồ vật của ngươi, đây là chuyện rất công bằng." Thẩm Tường cười nói, sau đó nhìn về phía giới chỉ trữ vật trên ngón tay của nàng ta.

Cơ Mỹ Tiên bị Thẩm Tường phong bế, ngoại trừ đầu có thể di chuyển ra, những nơi khác đều không thể động đậy, trữ vật giới chỉ của nàng được Thẩm Tường lấy ra một cách rất nhẹ nhàng.

"Ngươi không chiếm được đồ vật ở bên trong, trữ vật giới chỉ này có thể phòng ngừa thần thức của người khác tiến vào, cấm chế này chỉ có thần thức của ta mới có thể mở ra!" Cơ Mỹ Tiên hung tợn trừng mắt với Thẩm Tường, cắn răng nghiến lợi mà nói.

Thẩm Tường cười nói: "Ta cũng không có ý định lấy, đồ tốt chân chính ở trên thân thể ngươi, cái trữ vật giới chỉ này ta chỉ là lưu lại làm kỷ niệm mà thôi."

Cơ Mỹ Tiên vô cùng phẫn nộ, Thẩm Tường không chiếm được đồ vật ở trong giới chỉ trữ vật của nàng ta, nhưng ngay cả giới chỉ trữ vật cũng bị lấy đi, bên trong có rất nhiều đan dược, còn có một số tinh thạch, đối với nàng mà nói vẫn là rất quý giá.

Trông thấy bàn tay của Thẩm Tường duỗi tới nàng, Cơ Mỹ Tiên giận hô: "Đồ vô sỉ, ngươi muốn làm gì!"

Thẩm Tường ôm nàng, hướng một cái phương hướng chạy đi: "Trưởng lão và Thiên tử Bạch Hải thánh cảnh các ngươi tới, ta chỉ là không muốn để cho bọn chúng thấy được ngươi bị ta bắt đi, bằng không danh tiết của ngươi cũng khó mà giữ được."

"Đúng rồi, ta không phải đồ vô sỉ, vô sỉ là các ngươi loại gia hỏa chuyên đi cướp đoạt đồ của người khác, ta chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi."

Cơ Mỹ Tiên vốn còn tính toán đợi cứu binh tới, chỉ là nàng ta không nghĩ tới sự cảnh giác của Thẩm Tường lại cao tới như thế, có thể phát hiện Thiên tử và trưởng lão của Bạch Hải thánh cảnh ở đằng xa.

Nàng ta thật ra thì cũng rất không muốn để trưởng lão và Thiên tử của Bạch Hải thánh cảnh trông thấy bộ dáng này của nàng ta, bởi vì chuyện này đối với nàng mà nói là một loại sỉ nhục, nhưng rơi vào trong tay Thẩm Tường mà nói thì lại là một loại sỉ nhục, hậu quả vậy sẽ càng nghiêm trọng hơn, nàng ta biết Thẩm Tường là một gia hỏa có thủ đoạn độc ác.

Thẩm Tường đã trốn vào trong một cái sơn cốc u tĩnh xinh đẹp, nơi này chính là Man Loạn huyền địa, linh khí rất là nồng đậm.

Hắn đặt Cơ Mỹ Tiên ở trên một mặt cỏ mềm mại, để nàng ta nằm ở phía trên.

"Ta lặp lại một lần nữa, bảo vật trên người ngươi ta muốn, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn lấy ra, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả." Thẩm Tường cười nói.

"Trên người của ta không có bảo vật gì, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao? Bảo vật ta đều ở bên trong giới chỉ trữ vật." Cơ Mỹ Tiên thà chết chứ không chịu khuất phục, lạnh lùng nói.

Thẩm Tường không nói gì thêm nữa, một tay bận rộn ở trên người Cơ Mỹ Tiên, hắn vậy mà đang cởi quần áo của Cơ Mỹ Tiên ra.

"Cầm thú ... mau dừng tay, ngươi ngay cả một con cầm thú cũng không bằng, mau thả ta ra, bằng không Bạch Hải thánh cảnh sẽ không để yên cho ngươi..." Hai gò má của Cơ Mỹ Tiên đỏ bừng lên.

Thẩm Tường không để ý tới lời đe dọa của nàng, chuyên tâm cởi y phục của nàng ra, chẳng mấy chốc nửa người trên của nàng ta đã lộ rõ đi ra, ngọc thể trắng như tuyết không có một chút tỳ vết nào, làn da mặc dù không tệ, nhưng Thẩm Tường lại cho rằng hai con thỏ ngọc hơi nhỏ một chút.

Thẩm Tường sờ lên cằm, chăm chú nhìn núi tuyết cao vút kia, trên mặt mang theo vẻ thất vọng, khẽ thở dài một cái nói: "Hơi nhỏ, nói chung cũng tàm tạm."

Cơ Mỹ Tiên thiếu chút nữa thì nôn ra máu, vẻ mặt của Thẩm Tường như thể rất thiếu ăn đòn, làm cho lòng tự trọng của Cơ Mỹ Tiên rất đau đớn, tuy nhiên để nàng ta hơi yên tâm là, Thẩm Tường cũng không cảm thấy hứng thú đối với thân thể của nàng.

"Không phải bộ y phục này?" Thẩm Tường dùng lực lớn kéo một cái, áo trắng đã bị kéo nát, sau đó lại thử cái yếm màu lam nhạt kia một chút, vẫn vậy dễ dàng bị xé rách, điều này làm cho Cơ Mỹ Tiên vô cùng nổi giận.

"Cầm thú, chuyện ngày hôm nay ta sẽ mãi mãi nhớ, ta nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh." Cơ Mỹ Tiên tức giận nói.

Thẩm Tường cười nói: "Đừng gọi ta là cầm thú, ta không họ Tần, ta gọi Thẩm Tường! Nói thật, ngươi có thể ghi nhớ chuyện ngày hôm nay, ta thật cao hứng, tuy nhiên ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ chém ta thành muôn mảnh."

Nói xong, hắn bắt đầu ở trên thân thể lộ rõ lấy vẻ xinh đẹp này của nàng ta mà sờ lung tung: "Như này thì ngươi chắc là có thể ghi nhớ càng sâu sắc hơn..."

"Ta muốn giết ngươi... Cầm thú..."

Cơ Mỹ Tiên xấu hổ đến muốn chết, nàng ta không nghĩ tới cơ thể băng thanh ngọc khiết của nàng ta, lại bị một nam nhân mà nàng ta thống hận sờ lung tung loạn xạ như vậy.

"Mau nói, bảo bối của ngươi giấu ở nơi nào?" Thẩm Tường nhìn về phía quần váy của Cơ Mỹ Tiên, lầm bầm nói ra: "Chẳng lẽ giống với nam nhân, bảo bối của ngươi giấu ở nơi này!"

Cơ Mỹ Tiên luống vuống, trên người đã bị Thẩm Tường đánh chiếm, mà phía dưới...

"Ta lấy đồ vật trong giới chỉ trữ vật cho ngươi, ta giải khai cấm chế của giới chỉ trữ vật, trên người của ta không có bảo vật." Cơ Mỹ Tiên cuối cùng chịu nhượng bộ, nàng ta biết Thẩm Tường bây giờ cái gì cũng có thể làm đi ra.

Thẩm Tường cười không nói, bắt đầu cởi quần váy của nàng ta, để nàng ta phát ra từng tiếng thét lên hoảng sợ.

"Hay là ta trả giới chỉ trữ vật lại cho ngươi, ngươi cho ta món bảo vật lợi hại trên người của ngươi kia?" Thẩm Tường bây giờ càng chắc chắn hơn, trên người Cơ Mỹ Teien cất giấu bảo vật rất trân quý, bằng không nàng ta cũng sẽ không đáp ứng giải khai cấm chế giới chỉ trữ vật.

"Ta đã nói rồi, ta không có!" Cơ Mỹ Tiên kêu lên, chết không thừa nhận, xem ra món bảo vật này thật rất quý giá.

Trên người Cơ Mỹ Tiên đã không mảnh vải che thân, Thẩm Tường xé nát quần váy của nàng, sau đó rất là thất vọng, hắn không tìm được món 'Tiên y' lợi hại kia.

Nhìn ngọc thể tuyệt mỹ xinh đẹp trước mắt này, Thẩm Tường vậy mà mặt mày ủ rũ, bởi vì hắn không tìm được bảo bối.

"Xem ra thứ này cùng một dạng giống như Huyền Vũ Kim Cương giáp của ngươi, có thể dung nhập vào trong thân thể của nàng, cái này cũng không dễ lấy được." Tô Mị Dao nói.

"Không cho đúng không, vậy tốt!" Trên mặt Thẩm Tường tỏ ra vẻ hung ác, lấy ra một khối thủy tinh, để khối thủy tinh này thả ra một vòng ánh sáng, chiếu rọi vào trên thân thể của Cơ Mỹ Tiên.

Cơ Mỹ Tiên nhìn vào khối thủy tinh đang lơ lửng kia, vậy mà in hình ảnh của nàng, trông thấy ngọc thể xinh đẹp kia của chính mình, hai gò má của nàng ta lập tức nóng bỏng, mà càng nhiều hơn chính là tức giận, Thẩm Tường vậy mà thật cởi hết đồ trên người của nàng ta ra.

"Ngươi còn muốn làm gì?" Giọng nói của Cơ Mỹ Tiên trở nên hung ác mà hỏi, cắn răng ngọc, bố dáng này như thể hận không thể cắn chết Thẩm Tường vậy.

Thẩm Tường không nói lời nào, dùng hành động để trả lời nàng ta, sờ loạn ở dưới thân nàng ta, giống như đang vuốt mỹ ngọc vậy, vuốt ve ngọc thể của Cơ Mỹ Tiên, hơn nữa hắn mò được còn rất có kỹ xảo, để Cơ Mỹ Tiên thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu yêu kiều.

P/S: Ta thích nào... chương 5

Bình Luận (0)
Comment