Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 854 - Chương 854 - Sa Mạc Dị Biến

Chương 854 - Sa mạc dị biến
Chương 854 - Sa mạc dị biến

Tiến hành dung luyện nhiều phần dược liệu, cái này cần phỉa có thần thức rất mạnh đi áp chế những dược khí kia, bởi vì đến lúc đó dược khí sẽ có rất nhiều rất nhiều!

Sau khi hai mươi phần dược liệu Thiết Cốt đan được hắn luyện hóa dung hợp thì còn phải không ngừng dùng hỏa diễm tiến hành làm nóng, khiến cho dược khí này lúc nào cũng phải bảo trì ở trọng thái sinh động, không để cho cứng lại, sau đó hắn lại tiếp tục tăng thêm hai mươi phần dược liệu, lại luyện hóa hai mươi phần dược liệu này, để dược khí cùng lúc trước luyện hóa dung hợp lại với nhau, sau đó tiến hành áp súc, để chất lượng của những dược khí này trở nên cao hơn.

Quá trình này phải diễn ra liên tục không ngừng, khoảng thời gian Thẩm Tường luyện đan trước kia đều là rất ngắn, nhưng bây giờ lại cần rất dài, hắn đoán chừng chí ít cũng phải mất hơn nửa năm, bởi vì đến lúc sau cùng dược khí được áp súc tới trình độ nhất định thì cần thời gian dài hơn tới áp chế.

-----

Nhân vực, ở trên một mảnh sa mạc ở Nam bộ, mấy tên nam tử đang đạp ở trên đất cát nóng bức, đi lại chậm chạp, cả đám đều đầu đầy mồ hôi.

"Không nghĩ tới lão cha của cái tên Liên Minh Đông này lại là đảo chủ Liên Hoa đảo, hiện tại hắn bị gọi trở về, thế nhưng là làm đại thiếu gia của Liên Hoa đảo!" Chu Vinh chảy nhiều mồ hôi nhất, loại mập mạp giống như hắn, không chỉ là chảy mồ hồi mà còn đang chảy cả mỡ.

Chu Vinh thở dài nói: "Cái tên này quá muốn ăn đòn, ta vẫn cho là hắn là tú tài hủ lậu đáng thương nghèo khổ, không nghĩ tới lại là một đứa con nhà giàu, sớm biết ta sẽ không cho hắn nhiều ưu đãi như vậy."

Vân Tiểu Đao nhìn lên mặt trời trên đầu: "Mập mạp chết bầm, đều tại ngươi mua cái bản đồ đểu kia, nhìn xem dẫn chúng ta tới nơi nào đây, chúng ta đều sắp bị nóng đến chết rồi!"

Vân Tiểu Đao cởi quần áo trên người xuống, lộ ra cơ bắp cường tráng đen nhánh.

Tử Vĩ Long trên đường đi đều trầm mặc không nói, hắn chỉ là lạnh lùng trừng mắt mà nhìn Chu Vinh.

Vân Tiểu Đao, Từ Vĩ Long và Chu Vinh ba con hàng này, ở dưới sự hướng dẫn và giúp đỡ của Hoàng Cẩm Thiên đều đã Niết Bàn thành công, bọn họ hiện tại đang tiến về Vương Giả đại lục trước kia, bởi vì phí tổn sử dụng Truyền Tống trận cổ xưa quá đắt, bọn họ không nỡ bỏ ra, cho nên đành phải đi bộ tới.

Ngoại trừ ba người bọn họ ra, người đi con đường này còn có Tiêu Cừu đồ đệ của Thẩm Tường cùng với Kỳ Lân Lôi Ưng dị chủng từ thời thái cổ được sự chỉ dẫn của Thẩm Tường dẫn dến gia nhập Thái Vũ môn, tên là Đằng Ưng.

Tiêu Cừu còn là bộ dáng của một người thiếu niên đầu trọc, thân thể trần trụi, trong miệng đang ngậm một cây cỏ chết héo.

Đằng Ưng là dị chủng thời thái cổ, sau khi hóa thành người thì là một thiếu niên anh tuấn, hiện tại ngay cả hắn cũng không chịu nổi loại hỏi nóng kinh khủng này.

"Ta nói Đằng Ưng a, ngươi đừng mặc cả bộ áo giáp mặc toàn thân như thế, ta nhìn cũng cảm thấy nóng!" Chu Vinh lẩm bẩm, Đằng Ưng mặc trên người một bộ áo giáp màu xanh lam, lúc này nhìn thấy cũng làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nóng như vậy mà hắn còn ăn mặc dày như vậy.

"Mập mạp chết bầm, người ta mặc cái gì thì liên quan gì đến ngươi? Còn không phải do ngươi hại? Ngươi cái tên quỷ keo kiệt này, nếu không phải mua một phần bản đồ quá thời hạn, để chúng ta đi đường cực khổ như vậy!" Vân Tiểu Đao lườm hắn một cái.

"Vân tiểu quỷ, cái này thì không thể trách ta được, muốn trách thì trách chưởng môn hẹp hòi kia đi, vậy mà để chúng ta đi tới Đan thành, mụ nội nó, còn một chút lộ phí cũng không cho." Chu Vinh cắn răng nói.

Tiêu Cừu nhìn lấy Đằng Ưng, cười nói: "Ngốc Ưng, ngươi có thể biến thành bản thể sau đó để cho chúng ta cưỡi lên ngươi hay không, như vậy thì chẳng mấy chốc thì có thể đi ra khỏi cái sa mạc quỷ quái này!"

Đằng Ưng trợn trắng mắt lên: "Lão phong tử không phải đã nói rồi sao, ta không được biến trở về bản thể, nếu như bị người phát hiện thì phiền toái, một thân ta đều là bảo vật, rất đắt tiền a!"

Kỳ Lân Lôi Ưng quả thực một thân đều là bảo vật, Chu Vinh cả ngày nhớ thương những cái lân giáp ở trên người hắn.

"Hiện tại mạng người quan trọng a, ngươi biến thành Kỳ Lân Lôi Ưng, chẳng mấy chốc thì có thể bay ra khỏi nơi này, đến lúc đó lại biến trở lại là được rồi, loại nơi cứt chim cũng không có này, không có cường giả nào sẽ đi tới." Chu Vinh cũng khuyên nói, nghĩ đến có thể cưỡi một con dị chủng thời thái cổ, đó là chuyện phong cách cỡ nào.

Đằng Ưng sớm đã quen thân với đám gia hỏa này, đám người Vân Tiểu Đao cũng không phải lần một lần hai có ý đồ với hắn, đối mặt với loại tình hình này, hắn đều là quả quyết từ chối.

"Mập mạp chết bầm, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, đây là còn đường ngươi dẫn chúng ta theo, đây đều là ngươi hại!" Đằng Ưng hừ một tiếng.

Sa mạc nóng bức vô biên vô tận, mặt trời phun trào lấy từng đợt khí tức nóng bức kinh khủng, để cái sa mạc này như là một cái lồng hấp rất lớn, nóng hôi hổi.

"Cái sa mạc này có cái quái lạ gì đó, chúng ta dù sao cũng là Niết Bàn cảnh, vậy mà nóng đến dạng chó hình người!" Tử Vĩ Long nắm lên một nắm bùn cát, con mắt nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm vào đống cát trong lòng bàn tay.

"Tà Nhãn Long, câu nói này ngươi nói tới mấy chục lần rồi, người đầu óc không có bệnh thì cũng có thể nhìn ra được cái sa mạc này có cái gì đó quái lạ, không cần ngươi phải nhắc nhở." Chu Vinh dùng chân sút lên một đám cát, bất đắc dĩ thở dài một cái.

Đằng Ưng trầm tư một lát, nói ra: "Ta nghĩ đến một cái khả năng, chính là ở phía dưới này có hỏa diễm có lực lượng rất lợi hại, nói không chừng chính là Địa Tâm trong truyền thuyết đang phun ra nhiệt độ!"

Chu Vinh vỗ bàn tay một cái, nói ra: "Không sai, rất có thể ở gần đây mới hình thành, chúng ta đi ở chỗ này đã được hơn một tháng, có lẽ cũng nhanh đi xuyên qua, đây không phải bản đồ của ta sai, mà là nơi này vừa mới biến thành như vậy!"

Sắc mặt Đằng Ưng đột nhiên trở nên rất khó coi: "Nếu như là Địa Tâm không ổn định thì nơi này nói không chừng sẽ phun ra nhiệt độ mạnh hơn, Địa Tâm thế nhưng là danh xưng là nơi có thể đốt cháy Hỏa Long."

Vân Tiểu Đao hét lớn một tiếng: "Nếu như chúng ta không nhanh đi ra ngoài một chút, như vậy chúng ta chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?"

"Ngốc Ưng, ngươi còn chờ cái gì, nhanh biến thân a!" Tiêu Cừu quát to lên.

"Nơi này có khoảng cách rất gần với Đan thành, Đan Hương Đào Nguyên ở bên trong Đan thành vẫn rất có thực lực, ngươi không cần lo lắng sẽ bị tóm tới." Chu Vinh cũng thúc giục nói: "Nhanh biến thân đi!"

Thay đổi bất thường, thân thể Đằng Ưng phun ra một trận ánh sáng xanh lam, kích thích một cỗ khí tức cuồng bạo, người ở bên cạnh hắn toàn bộ đều bị thổi bay, lập tức cát bụi cuồn cuộn, nhấc lên một trận bão cát.

Sau đó thì một con Kỳ Lân toàn thân bọc lấy lân giáp màu xanh đậm, hình thể to lớn, có một đôi cánh như thép màu xanh lam xuất hiện.

Hỏa diễm màu xanh lam ở bên ngoài thân hắn phun trào ra, nhưng không có nhiệt lượng, hắn vỗ đôi cánh thép cường tráng có lực kia, gầm thét một tiếng!

"Còn không mau đi lên!" Đằng Ưng truyền âm cho mấy người Vân Tiểu Đao bọn hắn.

Đằng Ưng đột nhiên biến thân, để Vân Tiểu Đao bọn họ ăn không ít hạt cát, tuy nhiên lúc này bọn họ cũng không nói thêm gì, bốn người vội vàng nhảy đến phần lưng của Đằng Ưng.

Đằng Ưng vỗ cánh di chuyển, bay vọt tới không trung, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước.

"Sớm như vậy thì chúng ta sớm đã tới Đan thành, đúng là thoải con mẹ nó nhà mái a, nếu như ta có một con dị thú thời thái cổ như vậy thì có thể làm thú cưỡi, hắc hắc..." Chu Vinh thổi gió mát ở trên không trung, cười ha hả nói.

Đằng Ưng gầm thét một tiếng, biểu thị không vừa lòng.

"Hắc Ưng đáng thương kia của ta, cũng không biết chạy đi chết ở chỗ nào." Vân Tiểu Đao thở dài, lúc hắn vừa mới tiến vào Thái Vũ môn thì bắt được một con hắc ưng, khi đó vẫn là lúc hắn và Thẩm Tường cùng một chỗ tham gia khảo hạch nhập môn.

Chỉ dùng hai ngày, bọn họ đã bay ra khỏi sa mạc kinh khủng, hiện tại bọn hắn đang đi xuyên qua trong một khu rừng xinh đẹp.

Mà ở lúc bọn hắn tắm ở bên trong, một cỗ phong bạo nóng rực đột nhiên đánh tới, thổi qua khu rừng này, toàn bộ rừng núi đều bị hong khô, sau đó thì bốc cháy lên.

"Mẹ nó, thật là xui xẻo!" Vân Tiểu Đao từ trong ao nước nhảy ra, quần áo đều không mặc mà chạy như điên.

Những người khác cũng là như thế, nếu như không đi, bọn họ sẽ bị cỗ hơi nóng kinh khủng kia làm cho bỏng.

Bọn họ liên tục chạy hết tốc lực trong mười ngày mới đi tới một nơi tương đối an toàn, cũng tại lúc này, bọn họ trông thấy một đám người đang bay về phía bọn họ.

"Dừng lại, có việc muốn hỏi các ngươi!" Một tên nam tử có tướng mạo thanh tú quát lạnh một tiếng với đám người Vân Tiểu Đao, người này chính là Cảnh Tinh Lượng Thiên tử của Đào Hoa thánh cảnh.

P/S: Ta thích nào...chương 8....Kim phiếu nha...

Bình Luận (0)
Comment