Triệu Di Tuyền trông thấy Thẩm Tường không có động tĩnh giờ suốt hơn một canh giờ, không thể không buồn bực, trước đó nàng ta tận mắt nhìn thấy sự kinh khủng khi ngọn núi hình sư tử kia bốc cháy lên hỏa diễm màu xanh lam, lo lắng ngọn núi hình sư tử này cũng sẽ như vậy.
"Đây cũng là ngọn núi biết di động sao?" Triệu Di Tuyền dò hỏi.
"Không phải, ngọn núi này sẽ không di động, tuy nhiên lại ẩn tàng mười cái truyền tống trận, trong mười cái truyền tống trận này thì chỉ có một cái có thể truyền tống đến được nơi an toàn." Thẩm Tường nói ra: "Ta đang tìm phương pháp làm sao có thể phân biệt rõ truyền tống trận kia."
Thẩm Tường ăn ngay nói thật, hắn bây giờ có chút đau đầu, bởi vì hắn không biết cách đưa ra lựa chọn trong mười cái truyền tống trận kia, bên trong bia đá kia cũng không có chỉ dẫn cụ thể là cái nào mới là an toàn, cũng không hề nói nếu như chọn sai truyền tống trận thì sẽ đi tới nơi nào.
Thời gian trôi qua một lát, Thẩm Tường mở to mắt, thở dài một tiếng.
"Xem ra lần này có chút mạo hiểm, chúng ta trước tiên tìm ra mười cái truyền tống trận kia rồi nói sau."
"Ngươi cũng đừng giết chết chúng ta!" Triệu Di Tuyền có chút không cao hứng, bởi vì Thẩm Tường bây giờ không phải là rất chắc chắn.
"Ngươi không yên lòng ta thì ngươi có thể tự mình đi ra ngoài." Thẩm Tường liếc xéo nàng ta một cái rồi đi về phía đỉnh núi.
Mỗi ngọn núi hình sư tử đều có mấy con đường có thể đi, nhưng Thẩm Tường lựa chọn chính là con đường cuối cùng kia, hắn cảm thấy như vậy là có thể tới gần đế mộ.
Ngọn núi hình sư tử rất lớn, muốn từ đó tìm ra mười cái truyền tống trận cũng không phải là dễ dàng, hơn nữa còn bị che giấu, may mắn Thẩm Tường từ bên trong bia đá kia lấy được một chút manh mối, có thể có một số nơi để hắn có thể đi tìm.
Trên đường đi Thẩm Tường đều rất nhẹ nhàng, bởi vì hắn ở bên trong cái tiểu đội này là quan trọng nhất, có thể đi ra ngoài hay không đều ở một ý niệm của hắn, hơn nữa hắn tin tưởng muốn đi ra ngoài cũng không phải là rất khó, cái khó chính là làm sao có thể đi tới đế mộ.
Triệu Di Tuyền và Phong Tử Hiên rất không yên lòng đối với Thẩm Tường, nhưng bây giờ không thể không lựa chọn tin tưởng Thẩm Tường, bọn họ trông thấy bộ dáng thoải mái kia của Thẩm Tường thì trong lòng đều rất khó chịu, cũng hoài nghi là Thẩm Tường đang chơi đùa gì đó, bọn họ còn phải lo lắng các loại chuyện đột phát.
"Đây là truyền tống trận thứ nhất, đánh dấu cho tốt." Bọn họ đi tới giữa mấy cây đại thụ, cái truyền tống trận này lại là do đại thụ tạo thành, nếu như không phải nhìn thấy bề ngoài có một số đường văn kỳ quái kết nối lấy một mảng lớn cây cối thì không có ai có thể nhìn ra được.
Thẩm Tường quét bụi đất trên mặt đất đi, cẩn thận quan sát những linh văn kia, trông thấy bộ dáng của hắn rất nghiêm túc, mấy người Cơ Mỹ Tiên trong lòng âm thầm chửi nhỏ, bọn họ không nghĩ tới Thẩm Tường lại còn tinh thông những linh văn này.
"Truyền Tống trận này rất không đáng tin cậy, nó truyền tống tới là một một nhóm các ngọn núi sư tử có nguy hiểm, cái này không được." Thẩm Tường lắc đầu nói.
"Trong ngọn núi hình sư tử này có yêu thú hay không?" Cơ Mỹ Tiên đột nhiên truyền âm cho Thẩm Tường: "Ta cảm ứng được có một chút gì đó, là thứ biết di động, hấp thụ lượng lớn tinh hoa của thảo mộc trân quý."
Thẩm Tường nhíu mày trả lời nói: "Ngọn núi hình sư tử có yêu thú, mới là ngọn núi an toàn bởi vì sẽ không tồn tại những thứ khác."
Triệu Di Tuyền và Phong Tử Hiên cũng phát hiện một số dị dạng, bọn họ đều cảm nhận được có năng lượng ba động.
"Tiểu Thí Long, đi xem một chút!"
Thẩm Tường bây giờ cũng cảm thấy, đó là khí tinh hoa nồng đậm của cây cỏ (thảo mộc) đang bị thứ gì đó rút đi một cách điên cuồng, muốn rút ra những năng lượng này cũng không dễ dàng, coi như hắn sử dụng Thôn Phệ ma công cũng không được.
"Là đồ tốt, đừng để nữ nhân kia đạt được." Long Tuyết Di hô, Triệu Di Tuyền và Phong Tử Hiên đã bay lượn ra ngoài.
Thẩm Tường và Cơ Mỹ Tiên cũng lập tức tiến lên, chỉ có một số linh vật tự nhiên hình thành, mới có thể hấp thu lượng lớn tinh hoa của thảo mộc.
Quả nhiên, bọn họ chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một viên hạt châu màu trắng lớn bằng đầu ngón tay đang điên cuồng thôn phệ một số sương mù đủ mọi màu sắc nhàn nhạt, những sương mù này đều là tinh hoa của những cây cỏ hoa ở gần đây.
"Đây là... Thảo Mộc Thiên đan, nhất định phải giành được!" Tô Mị Dao quát lên.
Thẩm Tường chưa từng nghe nói qua, nhưng từ phản ứng của Tô Mị Dao tới xem thì biết Thảo Mộc Thiên đan này là trân quý tới cỡ nào, hắn không yếu thế chút nào, dùng tốc độ nhanh nhất bay nhảy đi lên, muốn lấy đi viên hạt châu nhỏ kia.
Nhưng tốc độ của Phong Tử Hiên và Triệu Di Tuyền nhanh hơn hắn, lập tức đi tới bên cạnh Thảo Mộc Thiên đan kia, hai người cùng lúc đưa tay định nắm lấy, nhưng khiến người ngoài ý muốn chính là, viên Thảo Mộc Thiên đan này hóa thành một đạo ánh sáng chui xuống mặt đất.
"Tiểu nữ nô, mau mau cảm ứng vị trí vật kia, sau đó nói cho ta." Thẩm Tường vội vàng hô.
Cơ Mỹ Tiên trả lời nói: "Ta không cảm ứng được, thứ này giống như biết thu liễm khí tức."
Long Tuyết Di lập tức thả ra một trăm lẻ tám đạo thần thức, thi triển Thần Du Cửu Thiên tới cực hạn, để toàn bộ thần thức chui vào dưới mặt đất, tìm kiếm viên Thảo Mộc Thiên đan kia.
Phong Tử Hiên và Triệu Di Tuyền cũng dùng thần thức lục soát Thảo Mộc Thiên đan ở dưới mặt đất, tuy nhiên bọn hắn lại đột nhiên cảm nhận được một cỗ thần thức có áp lực vô cùng lớn, để bọn hắn giật mình kêu lên, cho là có lão gia hỏa nào đang ở gần đây, tuy nhiên bọn hắn lập tức phát hiện, cỗ thần thức này lại bạo phát ra từ trên người Thẩm Tường.
Thẩm Tường có được thần thức khủng bố như thế, rất không phù hợp với lẽ thường, điều này làm cho Triệu Di Tuyền và Phong Tử Hiên vô cùng chấn động, rất cảnh giác mà nhìn lấy Thẩm Tường.
Hiện tại Thẩm Tường cũng không chiếu cố được nhiều như vậy, hắn nhất định phải đạt được Thảo Mộc Thiên đan kia, mà Cơ Mỹ Tiên cũng hết sức tò mò đối với vật này, vậy mà có thể biến mất trọng phạm vi linh giác của nàng cảm ứng được, chỉ có nàng ta mới biết thần thứ mà cho là Thẩm Tường thả ra lúc này là Long Tuyết Di, Hoàng Long tộc đều tu luyện Thần đạo, thần thức vốn là rất đáng sợ.
"Tìm được, trốn ở phía dưới!" Long Tuyết Di nói, chỉ thấy thân thể Thẩm Tường đột nhiên tràn ra một chùm ánh sáng trắng, chui vào dưới mặt đất.
Long Tuyết Di vậy mà tự thân xuất mã bắt lấy Thảo Mộc Thiên đan, tuy nhiên bây giờ cũng chỉ có nàng ta mới có thể bắt được một cách nhanh chóng.
"Đó là thứ gì?" Triệu Di Tuyền cảm nhận được trên người Thẩm Tường đột nhiên có một thứ gì đó rất lợi hại, nhưng nàng vừa rồi lại nhìn không được rõ đó là thứ gì.
"Không cần ngươi xen vào, gặp phải đồ tốt, đều dựa vào bản lãnh của mình mà đạt được, các ngươi cũng đừng có cướp!" Thẩm Tường cảnh giác nhìn vào Phong Tử Hiên, hắn lấy Thanh Long Đồ Ma đao ra, bởi vì trong tay Triệu Di Tuyền và Phong Tử Hiên đều cầm binh khí.
Đúng lúc này, Long Tuyết Di truyền âm cho Thẩm Tường: "Tốc độ của thứ này rất nhanh, nó chạy tới."
Giọng nói của nàng vừa rơi xuống, một viên châu hạt châu nhỏ tỏa ra ánh sáng trắng đã bay ra ngoài, Thẩm Tường vung tay áo, phóng xuất ra một mảng lớn hơi nước bao phủ lại Thảo Mộc Thiên đan vừa mới bay ra ngoài, sau đó một luồng lực lượng Băng Hàn tuôn ra, mảng hơi nước kia lập tức ngưng động, đóng băng Thảo Mộc Thiên đan ở bên trong đó.
Thấy vậy, Triệu Di Tuyền và Phong Tử Hiên cũng bay nhảy vọt tới.
"Là của ta!" Thẩm Tường nổi giận gầm lên một tiếng, sóng âm chấn vỡ tảng băng lớn kia, thi triển thuật cách không thủ vật, chộp tới viên Thảo Mộc Thiên đan kia.
Triệu Di Tuyền và Phong Tử Hiên giận dữ, thực lực của bọn hắn mạnh hơn Thẩm Tường rất nhiều, hơn nữa chính là bọn hắn phát hiện Thảo Mộc Thiên đan kia trước nhất, còn suýt chút nữa thì đạt được, tuy nhiên cuối cùng Thảo Mộc Thiên đan lại chạy đi, rơi vào trong tay Thẩm Tường.
Trông thấy trong tay Thẩm Tường nắm lấy viên hạt châu nhỏ phun ra ánh sáng kia, con mắt của Triệu Di Tuyền và Phong Tử Hiên đều bốc lửa, tràn đầy vẻ tham lam và ghen tỵ, chợt lách mình đi tới trước mặt Thẩm Tường.
Thẩm Tường tức giận trong lòng, rõ ràng là rơi vào trong tay của hắn, nhưng hai người này lại còn muốn tới cướp.
P/S: Ta thích nào... chương 4