Thẩm Tường đi theo Bạch Chiến đi tới dưới một gốc cây đại thụ thô to như núi, cây đại thụ này có một số hốc cây, hắn suy đoán bên trong có thể là có người.
"Những con bạch miêu này lúc nào đã biến thành khỉ rồi? Thế mà đều ở trên cây." Long Tuyết Di rất không hiểu.
Thẩm Tường nhìn kỹ gốc cây như cột trụ trời trước mắt kia, đại thụ này tán cây có thể che trời, lúc này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cây to này có lực lượng sinh mệnh rất cường đại, hơn nữa hắn còn hấp thu lượng lớn tinh hoa của thảo mộc.
"Bạch Hổ Chiến tộc đã thay đổi rất nhiều!" Thẩm Tường cùng ngồi vào ghế dài ở dưới đại thụ, chờ Bạch Chiến gọi Bạch Trân Trân ra ngoài.
Chỉ một lát sau, Thẩm Tường trông thấy trên không trung có một chiếc lá rất to lớn bay xuống, cái lá này to như một cái giường, nhẹ nhàng bay xuống hạ xuống.
Trên chiếc lá lớn này một đạo bóng trắng nhào tới, đây là một tiểu nữ hài lớn tầm bốn năm tuổi, trên một cái tay nhỏ của nàng cầm một quả trái cây có nhiều vết cắn nhỏ, nàng ta ôm Thẩm Tường, dùng giọng nói non nớt đáng yêu, nũng nhịu nói: "Chủ nhân, Trân Trân rát nhớ ngươi!"
Thẩm Tường buông tiểu nữ hài đáng yêu này ra, cẩn thận nhìn lấy nàng ta.
Bạch Trân Trân biến thành hình người, nhưng cũng quá nhỏ đi, lại là một tiểu nha đầu khoảng chừng bốn tuổi, quần áo mặc trên người là một chiếc váy trắng tinh xảo, khuôn mặt nhỏ tròn vo rất là đáng yêu, đôi mắt nhỏ xinh đẹp long lanh, bên miệng còn dính một chút nước trái cây.
Thảm Tường sờ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: "Ngươi là muốn ăn quả của ta đi!"
Bạch Trân Trân thè lưỡi, cười hì hì nói: "Đâu có, ta là thật nhớ ngươi a, đi cùng với ngươi, cả ngày ta đều được ăn nhiều đồ tốt, đó chính là một đoạn thời gian vui sướng nhất."
"Nói như vậy ngươi thật đúng là muốn ăn, bị con tiểu Long tham lam kia truyền nhiễm." Thẩm Tường cười, lấy ra một số linh quả, còn có một số Huyền Thú đan, để tiểu nha đầu này cao hứng tới khoa tay múa chân.
"Đừng gọi ta là chủ nhân, ta và ngươi đã giải trừ khế ước chủ phó, ngươi lại gọi ta như vậy, cha mẹ ngươi sẽ đánh ta." Thẩm Tường rất là lo lắng, cha mẹ của tiểu nha đầu này thế nhưng là lợi hại.
Đôi mắt nhỏ của Bạch Trân Trân đảo một cái, cái miệng nhỏ vểnh lên, nghịch ngợm cười nói: "Ngươi lại cho ta thêm một ít thức ăn, ta sẽ không gọi ngươi là chủ nhân! Sau này ngươi sẽ là ca ca của ta."
"Được a, vì để không bị cha mẹ của ngươi đánh, vì trở thành ca ca của tiểu nha đầu ngươi, cầm đi đi." Thẩm Tường nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, lại lấy ra một số linh quả, những linh quả này không tính quá cao cấp, nhưng cũng không kém, chí ít Bạch Trân Trân đã rất thích, Thẩm Tường xưa nay không thiếu những thứ này.
"Ca ca, ngươi là muốn đi tìm tiên tri sao? Ta dẫn ngươi đi, đi đi!" Bạch Trân Trân nhảy lên trên chiếc lá lớn biết bay.
Có một tiểu nha đầu đáng yêu như vậy gọi mình là ca ca, để Thẩm Tường rất là vui vẻ, trong lòng thầm nhủ: "Đều là tiểu nha đầu, tại sao trước đây một con Long lại so ra chênh lệch với người ta nhiều như vậy, đã tham ăn, còn không có lễ phép, mỗi ngày đều lấy chém gió làm niềm vui, còn rất háo sắc!"
"Ngươi nói không phải là đang nói ta chứ?" Long Tuyết Di đột nhiên rất khó chịu.
"Không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể tự hiểu lấy mình, ta nói chính là ngươi, Tiểu Thí Long!" Thẩm Tường cười nói.
"Hừ! Ta đường đường là Thiên Long đại đế, không thèm đi so sánh với con mèo trắng này." Long Tuyết Di hừ một tiếng.
"Đúng rồi, Long tỷ tỷ đâu? Ta rất nhớ nàng!" Bạch Trân Trân điều khiển chiếc lá lớn, mang theo Thẩm Tường lướt đi vòng quanh đại thụ, để Thẩm Tường càng cảm nhận được rõ ràng cảnh tượng mỹ lệ ở nơi này, hấp thu tinh hoa thảo mộc càng nồng đậm hơn.
"Tiểu Trân Trân, tỷ tỷ cũng rất nhớ ngươi!" Long Tuyết Di đột nhiên chạy ra, để chiếc lá lớn này đột nhiên hạ xuống, sau khi Bạch Trân Trân ổn định lá cây xong thì bổ nhào vào trên người Long Tuyết Di, mài cọ vào bộ ngực ngạo nghễ kia của Long Tuyết Di.
"Kẻ chủ mưu!" Thẩm Tường liếc qua lồng ngực của Long Tuyết Di, lẩm bẩm một tiếng, hắn ta cảm thấy rằng điều này làm cho chiếc lá lớn bay rất chậm.
"Tiểu Trân Trân, có phải ngươi muốn uống sữa mẹ hay không a?" Long Tuyết Di trông thấy Bạch Trân Trân vùi đầu vào trên lồng ngực của nàng thì cười khúc khích.
"Đừng dạy hỏng đứa nhỏ!" Thẩm Tường một mặt nghiêm nghị nói.
"Ngươi đây là ghen ghét Tiểu Trân Trân!" Trên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh đẹp của Long Tuyết Di đầy vẻ đắc ý.
"Ta chỉ ăn hoa quả, không bú sữa mẹ, tuy nhiên nếu như Long tỷ tỷ mà có, ta cũng muốn nếm thử sữa Long!" Bạch Trân Trân cười nói lanh lợi.
Long Tuyết Di vậy mà cười duyên vén vạt áo lên, lộ ra hơn nửa quả bưởi trắng như ngọc, sau đó lại vội vàng lấy áo che lấp lại, để Thẩm Tường không ngừng mắng thầm trong lòng.
"Tỷ tỷ không muốn gặp con méo lớn kia, ta đi trước, lần sau cho ngươi uống thêm sữa của ta." Long Tuyết Di sờ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Trân Trân, cho nàng ta một số quả, sau đó tiến vòa bên trong U Dao giới chỉ.
"Tiểu Sắc Long, chỉ biết dạy hư người!" Thẩm Tường hừ nhẹ nói.
Chiếc lá lớn nhẹ nhàng bay vào trong một cái hốc chỗ trên cao nhất của cây đại thụ, Bạch Trân Trân thả Thẩm Tường xuống thì đi, nàng ta cũng không dám tùy ý tiến vào nơi ở của Bạch Hổ, nhưng Thẩm Tường lại có thể, bởi vì Thẩm Tường đạt được sự tán thành của Bạch Hổ.
"Cuối cùng thì ngươi đã đến!" Bạch Hổ từ sâu trong hốc cây đi ra.
Thẩm Tường một lần nữa trông thấy người thanh niên có tướng mạo bình thường này, hắn nhìn rất bình thường, một chút khí thế cũng không có, nhưng hắn lại chính là Bạch Hổ chuyển thế trùng sinh.
"Tiền bối... chẳng lẽ ngươi chờ ta rất lâu?" Thẩm Tường hỏi.
"Ừm, chuyện bên ngoài ta có biết một chút, ta cảm thấy ngươi có lẽ là sẽ tới sớm hơn một chút." Bạch Hổ cười nói.
Hắn dẫn Thẩm Tường vào bên trong một cái phòng khách nhỏ, còn rót nước cho Thẩm Tường, để Thẩm Tường cảm thấy sủng ái mà lo sợ.
Lúc này Thẩm Tường đột nhiên muốn mời Bạch Hổ này ra ngoài, mang Bạch Hổ đi tham gia cuộc đàm phán giữ Tam vực, đó là một chuyện phong cách tới cỡ nào a.
"Tại sao tiền bối đang chờ ta? Vì sao lại cho rằng ta sẽ đến?" Thẩm Tường cảm thấy rất kỳ quái.
"Ngươi đạt được Thiên Địa Sát Phạt thuật, có lẽ là Địa Sát thuật đi!" Bạch Hổ nói ra: "Ngươi còn đi vào ngọn núi hình sư tử!"
Thập Thiên đại đế là một con sư tử, Bạch Hổ này nói không chừng thật có quan hệ gì đó với Thập Thiên đại đế!
Thẩm Tường gật nhẹ đầu, "Lúc lần đầu tiên ta đạp vào ngọn núi hình sư tử, Sát Thần Chi Thủ để cho ta phóng xuất ra sát khí rất mạnh."
"Cái này đúng rồi, thật ra thì Sát Thần Chi Thủ cũng không phải là Bạch Hổ thần binh hoàn chỉnh, chỉ là một nửa mà thôi." Bạch Hổ khiến cho Thẩm Tường sửng sốt một chút.
Sát Thần Chi Thủ này chính là một nửa Bạch Hổ thần binh mà thôi, vậy mà lại mạnh tới như vậy, lúc hắn không sử dụng Thanh Long Đồ Ma đao, Bạch Hổ thần binh này đã cho hắn lực lượng rất cường đại, để hai tay của hắn mạnh hơn, tay không đón dao sắc gì đó rất là đơn giản.
Thẩm Tường đột nhiên nghĩ đến chuyện không tốt, hắn hít sâu một hơi, nói ra: "Một nửa kia sẽ không phải là ở chỗ của Thập Thiên đại đế chứ?"
Bạch Hổ cười ha ha: "Ngươi đoán đúng, lúc ngươi bước vào ngọn núi hình sư tử thì đã cộng minh với một nửa còn lại kia, cho nên mới xuất hiện dị động."
"Làm sao lại ở chỗ của Thập Thiên đại đế?" Thẩm Tường như là đã biết còn có một nửa kia, vậy thì phải đi tìm tới một nửa còn lại kia mới được, bằng không hắn sẽ rất khó chịu.
"Ta cho tên hỗn đản này mượn, nhưng tiếc là hắn không trả lại cho ta, còn mang theo xuống mộ, cái nơi quỷ quái kia ta muốn đi vào cũng có độ khó rất lớn." Bạch Hổ thở dài nói.
"Cái gì/ Thập Thiên đại đế này quả nhiên là tên hỗn đản." Thẩm Tường nhìn vào Bạch Hổ quyền sáo ở trên hai tay, thầm nói: "Ngươi làm sao có thể tùy tiện cho kẻ khác mượn loại vật này đây?"
"Hắn cũng không phải kẻ khác, hắn là một thành viên của Bạch Hổ Chiến tộc ta, xem như là đại đệ tử của ta đi." Bạch Hổ nói.
Thẩm Tường thiếu chút nữa thì không ngồi vững nổi, Thập Thiên đại đế trong truyền thuyết thế mà lại là đại đệ tử của Bạch Hổ, Bạch Hổ này quả nhiên là một lão ngoan đồng!
"Thật ra thì chuyện này ta có chút áy náy, bởi vì ngươi đánh thắng ta, lẽ ra phải thu hoạch được Bạch Hổ thần binh hoàn chỉnh, cho nên ta đang suy nghĩ làm cái gì đến bù cho ngươi." Bạch Hổ nói.
Đền bù ta? Trong lòng Thẩm Tường âm thầm nở nụ cười, sau này hắn bất kể như thế nào cũng phải đi đế mộ một chuyến, nhất định phải tìm về một nửa còn lại của Bạch Hổ thần binh, về phần đền bù nha, hắn hiện tại đã muốn.
Trông thấy nụ cười âm trầm của Thẩm Tường, Bạch Hổ có dự cảm không tốt!
P/S: Ta thích nào...chương 2.