Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 13 - Ngũ Hành Dung Hợp

"Hừ, vô dụng, chân khí của ta vô cùng hùng hậu, chỉ sợ còn chưa chờ tới lúc ta tiêu hao hết chân khí thì chính hắn đã ngã xuống trước." Thẩm Nhất Hàn coi thường, lại triển khai tấn công mạnh mẽ đối với Thẩm Tường một lần nữa, Thẩm Tường vừa rồi bị hắn đánh trúng một quyền, đã bị thương, hắn tin tưởng không bao lâu nữa là có thể đánh chết Thẩm Tường.

Thẩm Nhất Hàn liên tiếp đám ra một quyền lại một quyền, "Huyền Băng Cương Kình" công kích liên tục không ngừng mà đến, hơn nữa đều là công kích từ phía xa, dẫn đến Thẩm Tường không cách nào tới gần mà chỉ có thể ngăn cản.

"Ha ha... mới vừa rồi còn luôn mồm nói muốn xuất chiến thay phụ thân của ngươi, bây giờ lại không có chút lực lượng chống đỡ nào!" Thẩm Nhất Hàn phát ra tiếng cười chói tai, mà trên người Thẩm Tường lại tăng thêm một cái lỗ máu, đó là bị "Huyền Băng Cương Kình" đánh trúng mà dẫn đến làn da bị rạn nứt."

Thẩm Tường hơi hít một hơi, Thái Cực Âm Dương đồ trong cơ thể hắn chậm rãi vận chuyển lại, Ngũ Hành chân khí cất giữ ở trong cơ thể theo tinh thần lực của hắn khống chế mà chậm rãi dung hợp lại với nhau.

Ngũ Hành chân khí hội tụ, vào lúc này, Thẩm Tường chỉ có thể cùng một lúc sử dụng Ngũ Hành chân khí thì mới có phần thắng, tuy nhiên sau khi Ngũ Hành chân khí dung hợp cùng một chỗ mà thi triển đi ra thì sẽ trở nên rất cường hãn hơn nữa còn cuồng bạo, kinh mạch bây giờ của hắn khó có thể chịu đựng.

Ngũ Hành chân khí dung hợp lại cùng nhau thi triển đi ra, đây là chuyện mà từ xưa tới nay chưa từng có ai thử qua, cũng không có người nào có thể có cơ hội nếm thử, hện tại Thẩm Tường lại chạm đến lĩnh vực thần bí này, có thể nói là điên cuồng đến cực điểm, nếu như không chế không tốt thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma bạo thể mà chết.

Nhưng Thẩm Tường bây giờ thành công, tuy rằng hắn cảm nhận được kinh mạch đang nứt toác, nhưng Ngũ Hành chân khí trong đan điền của hắn lại dung hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ, chỉ có điều có chút khó mà khống chế, đại lượng chân khí đều xói mòn từ trong kinh mạch của hắn, Thẩm Tường biết hắn phải nắm chắc khoảng thời gian này, thừa lúc chân khí không có hao hết, lợi dụng loại lực lượng kinh khủng này đánh bại Thẩm Nhất Hàn.

Thân thể Thẩm Tường đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức cuồng bạo, tim của Thẩm Nhất Hàn cũng không thể không nhảy một cái, loại chân khí này làm có người cảm nhận được chính là bá đạo, bạo ngược, tràn ngập tính hủy diệt!

"A..." Thẩm Tường bị chân khí cuồng bạo trong cơ thể xung kích đến thân thể đau nhức kịch liệt, không thể không hét lên một tiếng, chỉ thấy một cỗ không khí bạo ngược bỗng nhiên dâng trào đi ra, giống như biển gầm quét sạch tứ phương, toàn bộ quảng trường đột nhiên nhoáng một cái, nơi mà Thẩm Tường đứng thì gạch đá vỡ vụn.

Thiên địa càn khôn chính là từ Ngũ Hành mà tạo thành, lực lượng Ngũ Hành dung hợp lại với nhau, đó chính là thiên, chính là càn khôn, Thẩm Tường lúc này dung hợp lực lượng Ngũ Hành, ngưng tụ ra lực lượng càn khôn, Càn Khôn chân khí!

"Nằm xuống cho ta!" Toàn thân Thẩm Nhất Hàn đều là hàn khí nổ bắn mà tới, hắn càng lúc càng cảm nhận được Thẩm Tường có thể đánh bại hắn, hắn phải tốc chiến tốc thắng, đánh bại Thẩm Tường một cách nhanh chóng để tránh Thẩm Tường có thể chuyển bại thành thắng.

Hai mắt Thẩm Tường léo lên lôi điện, nhanh chân hướng Thẩm Nhất Hàn mà chạy tới, hai chân hắn vào lúc này đều rót đầy loại lực lượng càn khôn mang tính hủy diệt kia, mỗi một chân chậm đất, đều có thể giẫm nát gạch đá dưới chân, lúc hắn chạy như bay đi qua, khí thế như là vạn mã lao nhanh.

"Huyền Băng Cương Kình!" Thẩm Nhất Hàn nhíu lông mày lại nhìn lấy Thẩm Thường, song quyền cùng xuất, hai cỗ cương kình băng hàn phun ra hàn khí cường hãn hơn, đánh về phía Thẩm Tường.

Lúc này Thẩm Tường rơi vào trạng thái điên cuồng, trong đầu hắn chỉ có một cái ý niệm đó chính là đánh bại Thẩm Nhất Hàn.

Lúc hai cỗ Huyền Băng Cương Kình có thể xuyên kim nứt đá kia đánh tới, Thẩm Tường hét lớn một tiếng, vậy mà dùng một đôi tay không tiếp được hai cỗ cương kình kinh khủng kia, tuy rằng song chưởng hắn đều bị băng sương đóng băng lại, nhưng lớp băng ở phía trên cũng rất nhanh bị vỡ vụn, mà hắn còn đang phi nước đại tiến về phía trước.

Thần Tường chạy ra mấy bước trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt Thẩm Nhất Hàn, một đôi nhục quyền liên tiếp nện xuống, một một quyền đánh ra ngoài đều sẽ sing ra từng đợt chân khí bạo tạc nổ tung, đây lại là "Bạo Sát quyền" võ công thượng thừa Phàm cấp rất bình thường, mỗi một quyền được đánh ra ngoài, đều sẽ khí cho chân khí phát sinh một trận bạo tạc, là một loại võ công có lực sát thương rất lớn, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều chân khí.

Mỗi một quyền được đánh ra, đều tuôn ra đều có tiếng nổ vang trong không khí, mà tốc độ ra quyền của Thẩm Tường rất nhanh, một quyền tiếp một quyền, liên tiếp không ngừng, thật giống như thi triển "Bạo Sát quyền" không tiêu hao chút chân khí nào.

Thẩm Tường lúc này dùng Càn Khôn chân khí thi triển "Bạo Sát quyền" kinh khủng tới mức làm người run sợ, loại công kích trình độ này vậy mà ép thẳng tới cương khí!

Tại thời điểm này Thẩm Nhất Hàn cũng không thể không dùng cương khí đi ra ngăn cản "Bạo Sát quyền" được Thẩm Tường đánh ra một cạch điên cuồng như mưa rơi, mỗi khi hắn nhận một quyền, tim mạch cũng không thể không co rụt lại, loại chân khí cuồng bạo nổ tung lên kia khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Nếu như hắn bị đánh trúng một quyền thì chắc chắn sẽ bị thương.

Cho dù ở trong khoảng thời gian chỉ mấy hơi thở, Thẩm Tường đã liên tục đánh ra mấy chục quyền "Bạo Sát quyền".

Ngay cả Thẩm Thiên Hổ cũng phải trợn tròn mắt, hắn khó có thể tin con của mình vậy mà lại cường hãn đến như thế, tuy nhiên hắn lại nhìn ra được tình huống lúc này của Thẩm Tường rất không ổn, loại lực lượng vượt qua cực hạn này, bình thường đều phải làm tổn thương thân thể mình mới có thể thi triển ra.

"Mẹ nó..." Thẩm Nhất Hàn liên tục điên cuồng ngăn cản "Bạo Sát quyền", cũng nhịn không được mà phải thầm chửi tục, người có thể vận dụng "Bạo Sát quyền" đến mức độ này thì hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng là lần đầu tiên lãnh hội được võ công thượng thừa Phàm cấp này vậy mà kinh khủng đến như thế.

Ngũ Hành chân khí trong cơ thể của Thẩm Tường xói mòn một cách điên cuồng, trong lòng của hắn thầm oàn hận, hắn cảm nhận được chân khi sắp tiêu hao hết, đến lúc đó mà vẫn không thể đánh bại được Thẩm Nhất Hàn, như vậy người xong đời chính là hắn.

Thẩm Tường đột nhiên há miệng, phát ra một tiếng gào thét, một tiếng long hống vang vọng chân trời, một cỗ chân khí cuồng bạo không màu lập tức từ trong miệng Thẩm Tường phun ra, bao phủ Thẩm Nhất Hàn lại!

Đây là "Thanh Long Gào Thét", chỉ có điều lúc này Càn Khôn chân khí là không màu, nhưng sau khi dâng trào đi ra, lại dần hiện ra lực lượng của các loại thuộc tính lôi điện, hỏa diễm, nước và băng.

Thẩm Nhất Hàn không ngờ rằng Thẩm Tường đột nhiên thi triển một chiêu này, vội vàng lui lại, vận chuyển chân khí, phóng xuất ra một lồng băng cương khí, ngăn cản loại công kích chân khí cuồng bạo này.

Đột nhiên, trong tay Thẩm Tường xuất hiện một cái đại đao lóe lên sự sắc bén!

Toàn thân Thẩm Tường tỏa ra chân khí cuồng bạo vừa lấy cây đao này ra thì hét lớn một tiếng, rót toàn bộ chân khí còn sót lại trong cơ thể vào trong đao, chỉ thấy tỏa ra một ánh sáng xanh chói mắt, truyền ra một tiếng long ngâm bén nhọn, nứt đá xuyên mây, làm người chấn động cả hồn phách.

Thẩm Tường nhảy lên, chỉ thấy đại đao tỏa ra ánh sáng xanh bổ xuống lưu lại một đạo tàn ảnh màu xanh, xé rách không khí, lấy khí thế như sấm vang chớp giật, từ trên đỉnh đầu của Thẩm Nhất Hàn bổ xuống.

"Khoan đã..." Có một vài giọng nói truyền đến từ đằng xa, đây là tiếng hét của những trưởng lão kia. Đại đao chém xuống, bổ lồng băng cương khí của Thẩm Nhất Hàn kia ra, nhưng lại dừng lại ở bên cạnh cổ của Thẩm Nhất Hàn.

Thẩm Tường vội vàng dừng lại, phóng thích một cỗ chân khí cuồng bạo, không khí tuôn ra hướng bốn phương tám hướng, tất cả mọi người như là tượng đá đứng ngây tại chỗ, ngơ ngác nhìn đại đao mà Thẩm Tường cầm trong tay.

Tất cả mọi người đều bị loại võ công cuồng mãnh bá đạo kia của Thẩm Tường làm cho vô cùng rung động, lúc này hắn làm sao còn là phế vật không có linh mạch? Căn bản chính là quái vật kinh khủng!

Mười sáu tuổi, đã có thể đánh bại một tên Phàm Võ tầng bảy! Đây chính là một cái kỳ tích!

Mà Thẩm Tường còn là một tên Luyện Đan sư!

Trong một gia tộc có thể sinh ra một thiên tài như thế, điều này làm cho trong lòng của rất nhiều người Thẩm gia vô cùng kích động!

"Thẩm Tường ---- Thẩm Tường ------ Thẩm Tường!" Rất nhiều người cùng hô lên danh tự của Thẩm Tường, tiếng hô lan truyền tới khắp cả ngõ ngách trong một cái Thẩm gia to lớn như vậy dần dần lớn lên, rất là rung động.

Thẩm Tường nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn và kinh ngạc kia của mọi người, trong lòng không thể không tự hào một trận.

Trước đó mọi người đều cho rằng Thẩm Tường nghênh chiến sự khiêu chiến của thiên tài Dược gia chính là lấy trứng chọi đá, nhưng bây giờ xem ra, Thẩm Tường có niềm tin rất lớn để chiến thắng.

P/S: Ta thích nào... chương 5 nhé....cứ ủng hộ nhiệt tình thì sẽ có nhiều chương a :D

Bình Luận (0)
Comment