Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 27 - Sát Thủ

Đơn giản thu thập một vài thứ với hơi cải trang một chút dung mạo của mình, Thẩm Tường liền một thân một mình lên đường tiến về Vương thành, lấy thực lực của hắn mà nói, chỉ cần không phải là người có tu vi Phàm Võ cảnh tầng tám trở lên xuất thủ, đều khó mà tạo thành uy hiếp đối với hắn, toàn bộ Nam Vũ quốc người có tu vi Phàm Võ cảnh tầng tám cũng không nhiều, cho nên Thẩm Thiên Hỗ vẫn là rất yên tâm.

Khoảng cách giữa Vương thành và Ngọa Hổ thành rất xa, ít nhất cần phỉa đi năm sáu ngày, tuy nhiên trên đường đi không có nguy hiểm gì, trừ khi tự mình muốn chết mà đi vào bên trong rừng hoang núi thảm nơi mà những con yêu thú kia thường xuyên lui tới.

"Tiểu tử, ngươi bây giờ chớ nóng vội tiến vào những môn phái võ đạo kia, những môn phái võ đạo kia cạnh tranh rất kịch liệt, không có thực lực tuyệt đối, ở bên trong sẽ phải chịu nhục!" Bạch U U nói.

"Biết, U U tỷ!" Trong lòng Thẩm Tường có chút ấm áp, khó có khi nào được Bạch U U mỹ nhân lạnh lùng này nhắc nhở hắn.

Lúc này Thẩm Tường đã cách xa Ngọa Hổ thành, đi vào bên trong một vùng hoang dã, đây là lần đầu tiên hắn rời xa Ngọa Hổ thành, trong lòng cũng có chút kích động, tuy nhiên hắn vẫn luôn luôn duy trì sự cảnh giác.

Chạng vạng tối, sắc trời lờ mờ, Thẩm Tường đi tới bên cạnh một khu rừng rậm, đi vào trên một con đường đất, lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được sau lưng có động tĩnh!

"Mẹ nó, lão tử được ai để mắt tới đây, hơn nữa còn tới mấy người!" Trong lòng Thẩm Tường thầm mắng, đồng thời đề cao cảnh giác, vận chuyển chân khí lên tay chân, như vậy có thể để hắn tùy thời tiến hành công kích hoặc là nhanh chóng chạy trốn.

"Đừng hoang mang, trước hết để cho bọn chúng đi ra, nếu như đánh không lại thì chạy, ngươi có Chu Tước Hỏa Dực, có thể chạy trốn rất dễ dàng." Tô Mị Dao truyền âm cho Thẩm Tường.

Thẩm Tường dùng thần thức trả lời: "Ta không có hoang mang, chỉ thấy khó chịu, vậy mà theo dõi ta lâu như vậy, chẳng lẽ bọn họ là theo ta từ Ngọa Hổ thành tới đây sao?"

"Thật vô dụng, bị người theo lâu như vậy rồi mà không biết!" Bạch U U xem thường nói, điều này làm cho Thẩm Tường càng thêm khó chịu.

Thẩm Tường xoay người, lạnh lùng quát: "Các ngươi rốt cuộc muốn đi theo ta tới lúc nào? Đều cút ra đây cho ta."

Hắn vừa mới quát xong không bao lâu, "Xoát xoát xoát" Bên cạnh hắn đã xuất hiện năm tên áo đen che mặt, sớm ở trước đó hắn đã giúp đỡ con cháu của Tiết gia đối phó qua những sát thủ áo đen này, hắn không nghĩ tới chính mình vậy mà cũng sẽ gặp phải trường hợp như thế.

Nắm tên áo đen này xác thực một đường đi theo Thẩm Tường, chỉ có điều Thẩm Tường đi đường đều rất cảnh giác, khiến bọn hắn không có thời cơ ra tay, bây giờ bọn hắn đã.

bị Thẩm Tường phát hiện thì chỉ có thể hiện thân.

Năm người áo đen chỉ lộ ra có một đôi mắt, ánh mắt rất bình thản, nhìn ra được bọn hắn đều có rất nhiều kinh nghiệm, bọn chúng vừa xuất hiện, không nói hai lời, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh đại đao đen nhánh, giơ đại đao lên cao, rót chân khí vào, năm người cùng lúc hướng Thẩm Tường bay vọt qua.

Năm tên sát thủ này ra chiêu rất dứt khoát, vừa nhanh vừa độc, nhưng ở trong nháy mắt bọn hắn bay nhảy kia, hai mắt Thẩm Tường toát ra hai ngọn lửa, hơi nóng toàn thân tăng vọt, Chu Tước chân khí lập tức rót vào cánh tay của hắn, tay phải của hắn bùng lên ánh lửa, một cái roi thật dài bằng lửa xuất hiện ở trong tay của hắn, Chu Tước chân khí ngưng tụ thành roi lửa bay múa, nhanh chóng vung lên hướng năm tên áo đen mà quất tới, trong chớp mắt đã quất vào trên người của năm tên áo đen kia, ngay lập tức thiêu đốt lên quần áo trên người của bọn hắn.

Năm tên áo đen không thể không từ bỏ công kích Thẩm Tường, lui lại đến một bên, bởi vì ngọn lửa thiêu đốt quần áo của bọn hắn để bọn hắn không thể chịu đựng được, ngọn lửa này so với những ngọn lửa mà trước đây bọn hắn gặp qua còn lợi hại hơn.

Trên mặt Thẩm Tường nở ra một nụ cười lạnh lùng, roi lửa trong tay quất về phía đầu của một tên áo đen một cách không lưu tình chút nào, lúc roi lửa quất đến trên đầu của tên áo đen kia thì phát ra một tiếng nổ tung, ánh lửa nhấp nhoáng, đầu của tên áo đen kia cũng theo đó mà nổ tung hóa thành tro tàn.

Chu Tước chân hỏa cũng không phải là ngọn lửa bình thường, đây chính là tu luyện thần công mà ngưng tụ ra, vô cùng uy lực.

Thực lực của năm tên áo đen thì đều là Phàm Võ cảnh tầng năm, bọn họ đến ám sát Thẩm Tường quả thực là lấy trứng chọi đá, chỉ thấy roi lửa trong tay Thẩm Tường lại được vung lên lần nữa, quất lấy những tên áo đen kia, chỉ trong mấy cái chớp mắt thì lại đánh chết thêm ba tên áo đen nữa!

Những tên áo đen kia ở trước cái roi lửa này của hắn thì yếu ớt như thể là đậu phụ, roi lửa đảo qua thì có thể dễ dàng cắt đứt thân thể của bọn hắn!

Cũng chỉ có thần thức đủ cường đại mới có thể ngưng tụ chân khí thành binh khí lợi hại như thế!

"U U tỷ, ngươi có biện pháp nào để cho tên gia hỏa này nói ra chút gì không?" Thẩm Tường bắt lấy một tên áo đen, nhưng tên áo đen này lại không chịu nói gì cả.

Bạch U U cười lạnh lùng một tiếng, nói: "Coi như ngươi hỏi đúng người, ngươi dựa theo biện pháp của ta đi làm, trước tiên dùng tay đè chặt đầu của tên này lại, rồi ngưng tụ thần thức, sau đó vận chuyển thần thức dựa theo phương pháp của ta, chia thần thức ra làm sáu phần, rót vào sáu vị trí khác nhau trên đầu của người này."

Thẩm Tường lập tức làm theo, việc này coi như rất đơn giản, hơn nữa chẳng mấy chốc thì đã nhận được hiệu quả, chỉ thấy hai mắt người áo đen kia dại ra, đã mất đi ánh sáng, cũng không có dùng sức giãy dụa như trước đó nữa.

"Ngươi hỏi lại hắn thử xem." Bạch U U nói.

Thẩm Thường than thở loại kỳ công huyền diệu này của Bạch U U, sau đó đối với tên áo đen kia nói ra: "Là ai phái ngươi tới giết ta?"

"Thất trưởng lão Dược gia! Giọng nói của tên áo đen kia không mang theo chút tình cảm nào, rất là cứng ngắc."

Hai con ngươi Thẩm Tường hiện lên một vệt âm tàn, hắn không nghĩ tới lại là Dược gia phái tới, hắn tiếp tục hỏi: "Hắn bây giờ đang ở nơi nào?"

"Đang trên đường tiến về Vương thành." Tên áo đen kia trả lời.

Thẩm Tường xách vạt áo của tên áo đen kia lên, lại hỏi: "Các ngươi là sát thủ ám sát con cháu của những gia tộc kia sao?"

Người áo đen đáp: "Vâng."

Vẻ mặt của Thẩm Tường trở nên ngưng trọng, trong lòng rất kinh ngạc, việc này cũng lại là Dược gia làm ra.

"Tại sao Dược gia phải ám sát con cháu những gia tộc tham gia yến hội?" Thẩm Tường lại hỏi.

"Không biết!" Tên áo đen đáp.

Thẩm Tường lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa thì đều hỏi không ra cái gì thì lập tức giết chết tên áo đen kia, sau đó đốt cháy những thi thể này.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, sao dầy đặc che kín bầu trời, chỉ thấy một chút ánh sáng màu đỏ đột nhiên bay trong không trung, trông giống như một thiên thạch, nhưng thiên thạch sẽ không bay theo chiều ngang.

Đó là Thẩm Tường, Thẩm Tường phóng xuất ra Chu Tước Hỏa Dực, đi đường suốt một đêm, truy kích Thất trưởng lão của Dược gia ở trước mặt, cũng chính là trưởng lão Dược gia bị hắn đả thương kia!

Phóng xuất chân khí ra hóa thành cánh chim, việc này chẳng những tiêu hao rất nhiều thần thức, đồng thời chân khí cũng bị tiêu hao như vậy, tuy nhiên Thẩm Tường tu luyện chính là Ngũ Hành chân khí, lúc này hắn sử dụng chỉ là Chu Tước chân khí thuộc tính Hỏa, trong cơ thể hắn thì Thanh Long chân khí còn tràn đầy.

Phải biết công pháp có thể làm cho chân khí hóa thành cánh chim là không nhiều, loại võ công này rất nghiêm ngặt, bởi vì chân khí được thả ra từ phần lưng, hơn nữa còn phải cần thần thức khống chế tinh chuẩn, lửa hóa cánh chim thì phải giống như cánh chim thật, không thể có một chút sai lầm nào, bằng không nếu bị rơi xuống vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm, đối với loại võ công này, thì được võ giả coi là báu vật. Thẩm Tường từ trong miệng của Bạch U U và Tô Mị Dao biết được, cho dù là những môn phái võ đạo kia đều vô cùng ít ỏi.

Cho nên lúc hắn thi triển ra thì phải vô cùng cẩn thận, nhưng bây giờ hắn mặc kệ nhiều như vậy, hắn phải đuổi kịp đội xe của trưởng lão Dược gia kia, người khác có thể ám sát hắn, hắn đương nhiên cũng có thể đi ám sát người khác!

P/S: Ta thích nào...chương 2.

Bình Luận (0)
Comment