Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 31 - Trang Chủ, Thành Chủ

Một lò Tẩy Tủy đan luyện thành, Thẩm Tường để ba viên Tẩy Tủy đan vào trong miệng, sau đó vận chuyển Thái Cực thần công, tiêu hóa dược lực đồng thời thu lấy Ngũ Hành chân khí trong thiên địa, còn thi triển Long Tiên công, ngưng tụ Long tiên dùng để thúc linh dược!

Sáng sớm ngày thứ hai, ngày mới trời vừa sáng, Vương thành đã trở nên rất huyên náo, mà hôm qua chuyện ngày hôm qua Đan Hương Dược trang bị người tới phá cũng truyền tới toàn thành đều biết, đây chỉ là trò đùa trẻ con, chỉ cần không ra mạng người thì thành chủ mặc kệ, nhưng bây giờ là con của mình bị đánh, thành chủ nếu như không đứng ra làm chút gì đó thì người khác sẽ châm biếm hắn.

Cho nên lối vào gian cửa hàng của Thẩm Lộc Tông có rất nhiều binh sĩ vây quanh, trên đường phố rộng lớn xuất hiện hai chiếc xe ngựa sang trọng phân biệt ở hai đầu đường phố rộng lớn đi về phía gian cửa hàng kia.

Lối vào cửa hàng, hai chiếc xe ngựa lớn sang trọng dừng lại, ở xung quanh xe ngựa còn có rất nhiều hộ vệ, trong đó một phe là Đan Hương Dược trang, một phe khác là người của thành chủ, bọn họ tới đây đều có cùng mục đích đó chính là đến tìm Thẩm Tường.

Thẩm Tường còn đang trong phòng luyện công, nhưng thính giác nhạy bén của hắn lại có thể nghẹ được tiếng ồn ào huyên nào ở bên ngoài truyền đến, hắn lập tức tỉnh lại, lắng nghe tiếng động ở lối vào cửa hàng.

"Hoa trang chủ, không nghĩ tới ngươi vậy mà lại vì chuyện nhỏ của con ta mà tự mình tới đây, thật sự là cho ngài thêm rắc rối, còn xin thông cảm nhiều hơn." Bên trên chiếc xe ngựa màu đen truyền ra giọng nói của một người đàn ông, đây chính là thành chủ nổi danh của Nam Vũ quốc, Hoa Cao Vân.

Hoa trang chủ kia nói: "Hừ, con của ngươi lần này thế nhưng là chọc cho Đan Hương Dược trang chúng ta không ít chuyện! Ta không phải là vì hắn mà tới, chỉ là có người xuất thủ ở trong Đan Hương Dược trang chúng ta, cho nên ta không thể ngồi im mà để mặc được."

Giọng nói rõ ràng mang theo vẻ tức giận này để Thẩm Tường không thể không có chút giật mình, trang chủ Đan Hương Dược trang vậy mà lại là một nữ tử!

Sau khi Thẩm Tường rửa mặt qua loa một cái thì rời khỏi căn phòng, đi qua hậu viện, tiến vào trong cửa hàng, mà Thẩm Lộc Tông sớm đã ở chỗ này.

"Thúc tổ, làm sao ngươi không trốn đi?" Thẩm Tường thấp giọng hỏi, lúc này cũng truyền tới tiếng đập cửa.

Thẩm Lộc Tông nói ra: "Ta đây không phải là lo lắng cho tiểu tử ngươi sao? Thành chủ và trang chủ kia đều không phải người dễ trêu."

Cửa vừa mở ra, Thẩm Tường và Thẩm Lộc Tông nhìn thấy bên ngoài cửa có từng tên binh sĩ uy mãnh, đương nhiên, làm người khác chú ý nhất chính là hai chiếc xe ngựa kia.

"Có chuyện gì không?" Thẩm Lộc Tông cười ha hả hỏi.

Người ở trong hai chiếc xe ngựa cũng đi xuống, thành chủ kia là một người đàn ông trung niên có thân thể cao lớn, trên mặt còn có chút râu, một thân quần áo mạ vàng lộng lẫy lóe sáng.

Mà trang chủ Đan Hương Dược trang kia thì là một nữ tử yêu kiều có vóc người uyển chuyển, trên người nàng ta mặc váy lam, mặt che lụa trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp như nước mùa thu, nàng ta vừa nhìn thấy Thẩm Tường và Thẩm Lộc Tông thì đôi con ngươi như nước mùa thu kia lập lức lóe ra ánh sáng nhạt.

"Chính là ngươi đả thương nhi tử ta?" Hoa Cao Vân quét mắt nhìn Thẩm Tường liền hỏi.

"Không sai!" Thẩm Tường trả lời, trên mặt không hề sợ hãi, tuy rằng đối mặt hai người đều là nhân vật cao quý trong Vương thành này, nhưng hắn lại rất bình tĩnh. Hắn có thể nhìn ra Hoa Cao Vân kia là một tên võ giả Phàm Võ cảnh tầng tám, hắn chẳng những không sợ mà còn muốn đọ sức với đối phương một phen.

Lúc này, một đám người vội vàng chen lấn mà chạy tới, thi nhau chỉ vào Thẩm Tường mắng to, đám người kia chính là những tên hộ vệ trước đó bị Thẩm Tường đả thương, trên người bọn họ còn dán lên một số băng gạc.

"Trang chủ, chính là cái tên này đã xông vào Đan Hương Dược trang chúng ta, đánh chưởng quỹ chúng ta bị thương." Một tên hộ vệ nhe răng trợn mắt nói.

Hoa Cao Vân cười âm lãnh một tiếng, sau đó nhìn về phía trang chủ kia, nói ra: "Hiện tại đã xác định là hắn, Hoa trang chủ ngươi nói phải xử trí hắn như thế nào!"

Lòi tiếp theo của Hoa trang chủ kia khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc không thôi:

"Những người tham dự vào việc phá cửa hàng này, toàn bộ trực xuất ra khỏi Đan Hương Dược trang. Vị công tử này tuy rằng gây chuyện ở Đan Hương Dược trang, nhưng cũng bởi vì người của Đan Hương Dược trang đã làm sao trước, cho nên chúng ta không truy cứu. Hoa Nguyệt Vân tại đây xin nhận lỗi với công tử, tổn thất của công tử để cho Đan Hương Dược trang bồi thường."

Trang chủ Đan Hương Dược trang thế mà chịu nhận lỗi đối với người khác! Chẳng những Hoa Cao Vân ngây ngẩn cả người, Thẩm Tường và Thẩm Lộc Tông cũng bó tay không hiểu, tuy nhiên lúc này bọn họ có ấn tượng rất tốt đối với trang chủ này, đúng như những gì Tô Mị Dao nói, trang chủ Đan Hương Dược trang là một người biết phân rõ phải trái.

"Tuy rằng Hoa trang chủ tha cho ngươi, nhưng ta không tha ngươi! Bắt hắn lại, người này gây chuyện ở trong Vương thành, đả thương nhiều người như vậy, nhất định phải xử trí hắn thật nghiêm." Hoa Cao Vân cũng sẽ không dễ nói chuyện giống nữ nhân.

Hoa Nguyện Vân khẽ thở dài một hơi: "Hoa thành chủ, hai vị trước mắt ngươi đây đều là Luyện Đan sư, ngươi thật muốn làm kẻ địch với Luyện Đan sư sao?"

Hoa Cao Vân ngây ngẩn cả người, những hộ vệ kia và binh sĩ cũng đều ngây ngẩn cả người! Một già một trẻ trước mắt này vậy mà đều là Luyện Đan sư, phải biết thân phận của Luyện Đan sư thế nhưng là rất tôn quý, đặc biệt là Luyện Đan sư già kia nên sống an nhàn sung sướng ở trong những gia tộc cường đại chứ, làm sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ăn mặc mộc mạc như vậy.

Thẩm Tường và Thẩm Lộc Tông vẫn chưa nói lời nào, từ vừa mới bắt đầu bọn họ đều rất bình tĩnh, không sợ một chút nào.

Thẩm Lộc Tông nói: "Hoa thành chủ, gian cửa hàng này là lão phu mua xuống cách đây nhiều năm, con của ngươi muốn mua từ trong tay của ta, nhưng ta không bán, hắn thừa dịp ta không có ở đây liền dẫn người đến phá hỏng, không tin ngươi có thể vào nhìn!".

"Lão tiên sinh, ngươi chắc là Các Chủ Linh Đan các ở Ngọa Hổ thành đi, vị công tử dịch dung cải trang này chắc chắn là vị quái tài đại danh đỉnh đỉnh kia của Thẩm gia." Hoa Nguyệt Vân nở ra nụ người nhẹ nhàng, một đôi mắt đẹp hút hồn nhìn chằm chằm lên Thẩm Tường, nhưng sắc mặt của Thẩm Tường không có vì đó mà biến đổi, điều này cũng làm cho Hoa Nguyệt Vân âm thầm mắng một tiếng.

Quái tài của Thẩm gia, không phải chính là Thẩm Tường người đánh cho thiên tài Dược gia và trưởng lão Dược gia đánh cho hoa rơi nước chảy, nổi tiếng toàn bộ Nam Vũ quốc sao? Hắn vậy mà đã đi tới Vương thành, hơn nữa còn cùng một chỗ với Các chủ Linh Đan các, sớm ửo trước đó mọi người đều biết Các chủ Linh Đan các bị coi như tiền đặt cược bị thua cho Thẩm gia!

"Hiện tại lão phu không phải Các chủ gì cả, chỉ là lão bộc của tiểu tử này." Thẩm Lộc Tông cười nói, lời này của hắn nói ra thế nhưng là làm người ta phải ngoác miệng rơi cả cằm.

Các chủ Linh Đan các ở Nam Vũ quốc cũng là tương đối nổi danh, thế mà trở thành lão bộc của người khác, nếu như không phải lời này nói ra từ trong miệng của người thì ngươic khác chắc chắn sẽ không tin tưởng.

Lông mày Hoa Cao Vân nhảy lên, đối phương là hai tên Luyện Đan sư, hắn cũng không muốn vì đứa con trai ngu ngốc kia của mình mà đi gây chuyện với Luyện Đan sư, đó không phải là cử chỉ sáng suất gì cả.

Thẩm Tường nhìn lấy Hoa Cao Vân, lạnh giọng nói ra: "Hoa thành chủ, con của ngươi thế nhưng là động sản nghiệp của Thẩm gia chúng ta. Nếu như là người khác, ta chắc chắn sẽ làm thịt hắn! Ngươi chắc là hiểu rõ tài sản của một gia tộc bị uy hiếp, thì đó là một chuyện rất nghiêm trọng phải không?"

Loại lời nói tràn ngập sát khí kia của Thẩm Tường để rất nhiều người không thể không run rẩy, Thẩm gia tuy không phải là thế gia võ đạo trong Vương thành, nhưng dù gì cũng có truyền thừa lâu năm, nội tình hùng hậu, không thể coi thường.

Hoa Cao Vân cau mày, cả khuôn mặt đều là sự tức giận, nhưng cũng không thể phát tác, hắn quả thật phải cân nhắc hậu quả khi đối phó với Thẩm gia một chút, tuy rằng hắn có quan hệ rất tốt với Dược gia, nhưng đây cũng chỉ là quan hệ lợi ích mà thôi.

"Chúng ta đi!" Hoa Cao Vân quát lạnh một tiếng, trong lòng ôm hận, đến lên xe ngựa rồi rời khỏi.

P/S: Ta thích nào....

Bình Luận (0)
Comment