Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 47 - Tiêu Diệt

Vương Nghị Sơn quát lên một tiếng, thân thể như như thể bốc lên ngọn lửa màu vàng, ngưng tụ ra "Vương giả chân khí" đặc hữu của Vương gia, chỉ là cảm nhận cũng cảm thấy được cũng vô cùng uy mãnh, hắn bước ra mấy bước, bạo rống một tiếng, một quyền màu vàng kim được đánh ra trong hư không, một đạo khí kình cường hãn từ nắm đấm của hắn phun trào mà ra, trong chớp mắt đã tới trước mặt Thẩm Tường.

Đạo cương khí này sau khi được đánh ra ngoài, phiến đá ở dưới mặt đất lập tức bị vỡ nát, cày ra một cái rãnh sâu hoắm, người trông thấy thấy toàn thân đều run lên, loại lực lượng này nếu như đánh vào trên thân thể người thì chẳng phải là có thể ép thành phấn vụn sao?

"Chút trình độ ấy mà cũng dám làm tộc trưởng? Cha ta dùng một tay là có thể bóp chết ngươi!" Thẩm Tường cười khẩu, vung mạnh tay lên, trong nháy mắt đánh tới đập tan cương khí kia.

Mọi người không thể không bị chấn kinh, Thẩm Tường vừa rồi vung tay lên thật sự quá nhẹ nhõm, giống như là xua đuổi một con ruồi, nhưng chính là như vậy đã hóa giải được cương khí để mọi người phải sợ hãi.

Cái phất tay vừa rồi của Thẩm Tường trên tay cũng toát ra cương khí, hắn có thể đập tan cương khí của Vương Nghị Sơn một cách dễ dàng, điều đó chỉ có thể nói là cương khí của Thẩm Tường mạnh hơn cương khí của Vương Nghị Sơn rất nhiều lần.

Một kích rất tự tin của Vương Nghị Sơn bị một cái phất tay nhẹ nhàng của Thẩm Tường thì đã bị đánh tan thành mây khói, điều này làm cho hắn nghi ngờ cương khí vừa rồi của hắn có phải là đã phát huy đến mức cực hạn rồi hay không, nhưng khe rãnh ở dưới mặt đất kia xác thực là tồn tại, nghĩ đến điểm này, toàn thân hắn run lên, hắn ý thức được người trẻ tuổi trước mắt này có lực lượng hắn không thể địch nổi.

Ngay vào lúc Vương Nghị Sơn và mọi người đang sững sờ, thân hình Thẩm Tường lóe lên, đi tới trước mặt Vương Nghị Sơn, loại tốc độ nhanh tới kinh khủng đến cực điểm này lần nữa để cho người ở đây phải chấn kinh.

Vương Nghị Sơn còn chưa kịp phản ứng, phần bụng dưới đã truyền đến tiếng đau nhức kịch liệt, hắn cúi đầu kiểm tra, chỉ thấy một cái cánh tay đang có chân khí màu xanh lượn quanh xuyên thấu bụng xuyên qua tới sau lưng của hắn.

"A......" Vương Nghị Sơn phát ra một tiếng hét thảm, mà Thẩm Tường cũng tại lúc này rút cánh tay ra, hắn dùng chính là Thanh Long trảo, chân khí hóa thành long trảo, sắc bén như cương, đừng nói là huyết nhục trên thân thể người, cho dù là cứng ngắc như núi đá cũng có thể dễ dàng xuyên thấu qua.

Cánh tay được chân khí bao khỏa, cho nên cũng không có dính chút máu nào, nhìn lấy Vương Nghị Sơn đổ và trước chân mình, Thẩm Tường lạnh lùng nói ra: "Cút nhanh lên, đây là ân oán giữa ta và Hắc Phong bang, ngươi nhúng tay vào cũng là tức chuốc lấy, hôm nay ta giữ lại cái mạng chó này của ngươi, để ngươi nhìn thấy chỗ cường đại thực sự của Thẩm gia chúng ta."

Vương Nghị Sơn đã hoàn toàn bị thực lực của Thẩm Tường làm cho vô cung rung động, trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng cũng không dám nói gì, nhịn đau bò rời khỏi, để cho người của hắn dẫn hắn rời khỏi phủ đệ của Hắc Phong bang."

Ánh mắt Thẩm Tường ngưng tụ lại, bên trong đôi mắt lóe lên lôi điện màu xanh, toàn thân sát khí đằng đằng, lần lượt lướt qua người bên cạnh bang chủ Hắc Phong bang, lạnh lùng nói ra: "Nếu như các ngươi muốn nhiều chuyện thì cũng đừng trách ta không khách khí, ta và các ngươi không có ân oán gì, ta cũng không muốn lãng phí sức lực động thủ với các ngươi."

Thành chủ Hoa Cao Vân là Phàm Võ cảnh tầng tám, mạnh hơn không ít so với Vương Nghị Sơn, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Thẩm Tường xuất thủ thì trong lòng xuất hiện sóng to gió lớn, nếu như hắn đối mặt với Thẩm Tường, cho dù có thể thắng cũng tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt, hắn có thể làm được vị trí thành chủ này, tự nhiên có thể nhìn ra được, vì một tên bang chủ Hắc Phong bang mang tiếng xấu, đi đắc tội với một luyện đan sư có tiền đồ vô lượng, chuyện này rất không có lời, chứ đừng nói Thẩm gia cũng không phải dễ trêu.

Hoa Cao Vân không nói hai lời, mang theo con của mình rời khỏi, về phần bang chủ Hắc Phong bang, hắn không cần quản nhiều như vậy, bởi vì hắn biết qua hôm nay, Hắc Phong bang sẽ không còn tồn tại.

Bang chủ Hắc Phong bang nhìn lấy người mà hắn mời tới từng tên rời đi, trong lòng tức giận không thôi, nhưng lại không dám phát tác.

"Lên cho ta, hắn chỉ có một người mà thôi." Bang chủ Hắc Phong bang hét lớn một tiếng, lấy ra một cái trường mâu màu đen, hướng Thẩm Tường phóng đi.

Thẩm Tường hét lên một tiếng, giống như nộ long điên cuồng gào thét, cương khí cường hãn như là sóng nước lấy Thẩm Tường làm trung tâm, lắc lư xung quanh, chỗ đến, gạch đá dưới mặt đất đều vỡ nát, cây cỏ hoa lá trong vườn hoa như bị nghìn đao chém trúng, mà người vọt tới ở xung quanh nhất thời phát ra từng tiếng kêu thảm, thất khiếu chảy máu, toàn thân xuất hiện từng đạo vết thương, toàn bộ ngã xuống đất.

Chiêu này của Thẩm Tường là phương thức lấy cương khí hùng hậu dùng sóng âm chấn động bạo phát đi ra, tiêu hao tuy rằng rất lớn, nhưng uy lực và phạm vi gây ra sát thương lại rất kinh người.

Chỉ có Bang chủ Hắc Phong bang còn có thể đứng, hơn nghìn người khác của Hắc Phong bang toàn bộ đều ngã xuống đất, tử thương mảng lớn, khó có thể tin bọn họ là bị một thiếu niên mười sáu tuổi trong nháy mắt đánh gục, chân khí hùng hậu đáng sợ như thế để Bang chủ Hắc Phong bang kia cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn bây giờ mới biết Hắc Phong bang bọn hắn động vào chính là gia hỏa như thế nào.

"Ha ha..." Bang chủ Hắc Phong bang đột nhiên cười ha hả.

"Ngươi cười cái gì?" Thẩm Tường bước từng bước một đi về phía hắn.

"Bởi vì Dược gia sẽ không bỏ qua Thẩm gia các ngươi, Thẩm gia các chươi chắc chắn sẽ bị tiêu diệt." Bang chủ Hắc Phong bang cười gằn nói, cũng tại lúc này, Thẩm Tườn đã vọt tới trước mặt hắn, ngưng tụ chân khí hùng hậu, chuyển hóa chân khí hóa thành cương khí, mạnh mẽ đấm ra một quyền, đấm bay bang chủ Hắc Phong bang va vào một gian nhà ở đằng xa.

Thẩm Tường vội vàng bay vút qua, chui vào trong phòng, dùng tay đè ở phía trên đầu của bang chủ Hắc Phong bang kia, trong lòng hò hét: "Thôn Phệ ma công!"

Bang chủ Hắc Phong bang này dù sao cũng là Phàm Võ cảnh tầng bảy, chân khí trong cơ thể cũng không tệ lắm, chỉ là hắn đối mặt với quái vật Thẩm Tường này, căn bản không chịu nổi một kích.

Thẩm Tường lần đầu tiên thi triển "Thôn Phệ ma công" này, cảm nhận được lượng lớn chân khí từ cánh tay của hắn tràn vào, xông vào bên trong thân thể của hắn, cỗ chân khí rất bạo ngược kia ở nhảy vào trong cơ thể hắn khiến toàn thân hắn khó chịu, nhưng hắn lại nhịn xuống.

Bang chủ Hắc Phong bang nghẹn ngào điên cuồng hét lên, trong lòng hoảng sợ không thôi, hắn không nghĩ tới Thẩm Tường thế mà có thể rút chân khí từ trong cơ thể người khác ra, có thể hút vào trong cơ thể của mình, loại võ công này thế nhưng là rất khủng bố, là loại công pháp mà môn phái chính đạo nhìn thấy đều phải tru diệt.

Thân thể Thẩm Tường được tiếp nhận rèn luyện qua ở trong Tiên Ma đầm, cực kỳ cường hãn, xương cốt, cơ bắp, kinh mạch trong cơ thể đều chịu được luồng chân khí tràn đầy đột nhiên xuất hiện này, sẽ không vì vậy mà bạo thể.

Đây cũng là lý do vì sao Bạch U U không dám tùy ý truyền thụ Ma công cho Thẩm Tường, bởi vì Ma công có yêu cầu rất cao đối với thân thể.

Chỉ là ngắn ngủi trong phút chốc, toàn bộ chân khí mà Bang chủ Hắc Phong bang tu luyện mấy chục năm đều bị Thẩm Tường hút sạch, bang chủ Hắc Phong bang bởi vậy mà chết đi, Thẩm Tường lúc này cũng không chịu nổi, hắn muốn ngăn chặn lại chân khí bạo ngược đang ở trong thể nội hắn, bằng không thì sẽ rất rắc rối.

Thẩm Tường vào lúc này không có thời gian tẩy sạch Hắc Phong bang, mà là vội vàng đốt cháy thi thể của bang chủ Hắc Phong bang, rời khỏi nơi này, nếu như bây giờ người của Dược gia đến, hắn sẽ rất phiền phức, hắn phải nhanh chóng đi tiêu hóa hết những chân khí kia.

Thực lực hôm nay của hắn có thể so sánh với Thàm Võ cảnh tầng tám, lực lược bực này thế nhưng là rất khủng bố, phải biết, toàn bộ Phàm Võ cảnh tầng tám ở trong Nam Vũ quốc này thì có thể đếm được.

Hậu viện Đan Vương các, sau khi Thẩm Tường trở về thì tiến vào mật thất sâu dưới mặt đất, Thẩm Lộc Tông trông thấy sắc mặt ngưng trọng kia của Thẩm Tường cũng không hỏi nhiều, mà Mạnh Bá còn đang bế quan luyện đan, bằng không Đan Vương các hôm nay cũng sẽ không bị phá nát như vậy.

Chuyện Hắc Phong bang bị diệt, chẳng mấy chốc thì đã truyền ra khắp cả toàn bộ Vương thành, vào lúc buổi sáng Đan Vương các bị người của Hắc Phong bang gây chuyện, nhưng giữa trưa lại bị tiêu diệt, hơn nữa còn là một mình Thẩm Tường động thủ, dân chúng Vương thành không thể không sợ hãi than thực lực của Thẩm Tường, lúc này bọn họ đối với thực lực của Thẩm Tường có một cái nhận thức mới.

Tuy rằng xảy ra án có rất nhiều mạng người, nhưng không có lý, cũng không có người nào muốn nhúng tay vào trong truyện này, tuy rằng loại hình có hoàng cung, có hoàng đế, nhưng bọn hắn cũng không dám trêu chọc vào những nhân vật lợi hại kia, bọn họ đều rất rõ ràng lực lượng của cường giả võ đạo là đáng sợ tới cỡ nào.

P/S: Ta thích nào... chương 4

Bình Luận (0)
Comment