Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1359

Đánh nhau sẽ chịu thiệt.  

Dương Bách Xuyên đi qua, mặt mũi âm u nhìn vết máu nơi khóe miệng Phong Thiên Nhai: “Không sao chứ?”  

“Môn chủ, tôi không sao, là bọn họ khinh người quá đáng, đây là nơi bên mình chiếm được, bọn họ thoáng cái đã dỡ bỏ ba lều vải của chúng ta, đúng là trơ tráo vô liêm sỉ.” Phong Thiên Nhai chỉ vào phía đối diện.  

Hóa ra vì chiếm cứ nơi dựng lều vải mà đánh nhau, đủ bá đạo.  

“Phái Thanh Thành lần nào cũng sử dụng khu này, các người phá hư quy củ, phần thưởng chính là tôi dạy cho mấy người một bài học, thế nào, ấm ức?”  

Giọng điệu tên đàn ông trung niên phái Thanh Thành kiêu căng ngút trời.  

“Ông…” Phong Thiên Nhai tức giận, suýt nữa đã liều mạng.  

Tuy nhiên đã bị Dương Bách Xuyên cản lại.  

Lúc này xung quanh đã có người vây xem, có vẻ như không có mấy ai biết đến Vân Môn và Võ Đang. Chuyện này cũng khó trách, sau khi Võ Đang xuống dốc thì ít ai chú ý đến, dù trong những đệ tử tham gia đại hội lần này tu vi của Thiên Tuyệt là cao nhất nhưng cũng chỉ là Tiên Thiên tầng tám mà thôi, đặt trong hoàn cảnh khác là cao thủ. Thế nhưng tại đại hội luận đạo Tiên Thiên cao thủ như mây, quơ tay là hốt được một đống Tiên Thiên tầng chín.  

Về phần những người Vân Môn đi theo Dương Bách Xuyên đến đây đều là tán tu, không có ai là Tiên Thiên tầng chín, cũng không có gương mặt nào quen thuộc.  

Chỉ mỗi Dương Bách Xuyên là có thể sánh ngang với Tiên Thiên tầng chín hậu kỳ, thế nhưng anh lại là tu chân giả, sau khi thu liễm khí tức thì giống hệt người bình thường. Hơn nữa tướng mạo anh trẻ tuổi, ai lại đi liên hệ với cao thủ Tiên Thiên tầng chín hậu kỳ chứ?  

Tuy rằng biệt hiệu Dương điên đã lan truyền khắp giới võ cổ nhưng người từng gặp Dương Bách Xuyên lại chẳng có mấy ai, đám người Thanh Thành lần này cũng chưa từng gặp anh, kẻ nào cũng có khí tức cường đại, một nửa trong số đó còn là Tiên Thiên tầng chín, tự nhiên không thèm để bất cứ ai vào mắt, nói chuyện vô cùng phách lối.  

Đám đông xì xào: “Là Mộc Phi Cừu của Thanh Thành, mấy người này gặp rắc rối rồi.”  

“Còn không phải à, từ trước tới nay Mộc Phi Cừu bá đạo hách dịch, hôm nay có trò vui để xem rồi.”  

“Nhưng khu vực này đúng là chỗ của Thanh Thành trước đây, những người này cũng không hỏi thăm một chút.”  

“Tuy nói vậy nhưng người Thanh Thành cũng ngang ngược thật, kêu người ta dời sang chỗ khác một tiếng là được rồi, không nói hai lời đã hủy lều vải, còn ra tay đánh người, mấy tông môn này chẳng có ai tốt đẹp.  

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, kẻo rước họa vào thân, ai bảo Thanh Thành người ta là tông môn cổ xưa chứ, đây là thế giới kẻ mạnh nắm quyền mà.”  

“Thật…”  

Bên tai truyền đến những tiếng xì xào bàn tán không ngớt, trong lòng Dương Bách Xuyên như bốc lửa, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên gọi là Mộc Phi Cừu kia đầy sát ý.  

“Lão Phong, để tôi đến giải quyết.”  Dương Bách Xuyên híp mắt, trấn an Phong Thiên Nhai, nói với Mộc Phi Cừu: “Cho ông hai lựa chọn, dẫn người dựng lại lều vải, sau đó nhận lỗi, chịu hai chưởng, tôi sẽ không tính toán nữa, lựa chọn thứ hai, tôi lột da ông ra. Tôi đề nghị ông chọn cái thứ nhất, thế nào?” Dứt lời, Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm, nếu như nắm đấm lớn là đạo lý của giới này, anh không ngại dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện  

“Ha ha ha.” Mộc Phi Cừu nghe xong lời Dương Bách Xuyên nói thì cười phá lên như nghe thấy chuyện hài mắc cười nhất trên đời, mãi một lúc sau ông ta mới dừng lại, tức giận đến mức tái mặt: “Thằng nhóc, mày tính ngon nhỉ? Đã cho bọn mày mặt mũi còn không biết điều? Hả? Có tin ông đây đánh mày đến mức mẹ mày cũng nhận không ra luôn không?” 
Bình Luận (0)
Comment