Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1880

Dấu hiệu của chim thần muốn xuất thế~  

Dương Bách Xuyên hết sức kích động, nhưng hắn cũng rất căng thẳng, dù sao thì quả trứng Phượng Hoàng này là do chính tay hắn ấp ra, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời, cứ thấy quái dị thế nào ~  

Nhìn thấy một sinh mệnh nở ra từ trên tay mình, loại cảm giác kỳ diệu này người khác không thể hiểu được.  

Hơn nữa, đây còn là một con chim thần, vương giả của tất cả những loài chim, chúa tể chân chính trên bầu trời.  

Dương Bách Xuyên không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào quả trứng trên tay, cũng không biết chim Phượng Hoàng sẽ là phượng hay là hoàng?  

Mặc dù tên gọi là Phượng Hoàng nhưng Dương Bách Xuyên biết loài chim này cũng có phân biết trống mái, con mái gọi là phượng trống gọi là hoàng, thế nhân gọi chung là Phượng Hoàng.  

Mặc kệ là phượng hay là hoàng, dù sao thì con chim thần này sắp nở ra từ trong tay hắn.  

Cảm xúc lúc này của Dương Bách Xuyên là không lời nào có thể diễn tả được.  

Không biết sau khi Phượng Hoàng ra đời có thiêu cháy hắn không?  

Liệu Phượng Hoàng có thù địch với hắn không?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên có chút rối bời.  

Cho dù thế nào, hắn đều mang theo cảm xúc xao động, nhìn sự thay đổi của quả trứng Phượng Hoàng đỏ au trên tay, hắn không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.  

Chim thần Phượng Hoàng ~  

Phượng Hoàng được ấp nở trên tay hắn, nhìn từ góc độ của người nào đó, hắn cũng xem như là...người thân của Phượng Hoàng rồi.  

Ngay lúc này, Dương Bách Xuyên nhận thấy được quả trứng trên tay hắn cuối cùng cũng truyền tới cảm giác nóng bỏng, lòng bàn tay hắn cũng bắt đầu tỏa nhiệt, ngọn lửa màu trắng trên trứng Phượng Hoàng ngày càng thuần khiết.  

“A~”  

Giây sau, Dương Bách Xuyên cảm giác lòng bàn tay hắn càng lúc càng nóng lên, hắn không nhịn được mà hít sâu một hơi.  

“Thằng nhóc thối, con không cần tay nữa à? Chim thần sắp ra đời sẽ bộc phát ra Tiên Thiên chi hỏa mà ngay cả nó cũng không thể khống chế được, còn không mau buông ra, nếu không thì con cứ đợi bị thiêu thành tro đi.” Giọng của Vân Thiên Thà vang lên.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì lo lắng, vội vàng đặt trứng Phượng Hoàng xuống dưới đất.  

Hắn nói với sư phụ bằng giọng điệu không vui: “Lão đầu chết tiệt, lần sau người có thể nhắc nhở con sớm hơn được không? Tay con sắp bị nướng chín rồi ~”  

Trong lúc đang oán trách lão đầu, Dương Bách Xuyên xòe tay ra nhìn, lòng bàn tay thỏ đẫm một mảng, hắn dùng chân khí để chữa trị, nhưng lại ngạc nhiên vì không có chút chuyển biến nào cả.  

Lòng bàn tay bị lột đi một lớp da, chân khí chữa trị cũng không hiệu quả, nóng tới đau rát.  

Đây chỉ là cầm quả trứng trong lòng bàn tay một lát mà thôi, nếu lão đầu không nhắc nhở thì bàn tay này của hắn phải phế mất.  

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà hít sâu một hơi.  

Mới chỉ bắt đầu mà đã như vậy, rất khó tưởng tượng, sau khi Phượng Hoàng được ấp nở thì lửa của nó sẽ có uy lực như thế nào?  

Lúc này, Dương Bách Xuyên nhớ tới nước Sinh Mệnh của mình, theo lý mà nói, hắn nhỏ một lúc ba giọt nước Sinh Mệnh xuống trứng Phượng Hoàng cũng không có công hiệu lớn như vậy. Bởi vì, nhìn cái cách trứng Phượng Hoàng điên cuồng hấp thụ chân khí của hắn lúc trước, sau khi nhỏ nước Sinh Mệnh, cũng không nhất định sẽ nhìn thấy hiệu quả ngay lập tức.  

Sự thật đã chứng minh, nước Sinh Mệnh chính là cường đại như vậy.  

Lẽ nào nước Sinh Mệnh lại biến chất sao?  

Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ, đúng là có khả năng, phải biết bình Càn Khôn hấp thu linh khí của La Phù Động Thiên, sau khi hấp thụ tinh túy của đất trời, tất nhiên là có thể thăng cấp, có điều Dương Bách Xuyên cũng chưa kịp nhìn xem bên trong bình Càn Khôn đã thay đổi thành bộ dáng như thế nài.  

Lúc này, hắn cảm nhận được sự khác biệt của nước Sinh Mệnh đối với trứng Phượng Hoàng, hắn lại nhớ tới sức sống của bình Càn Khôn.  

Nhớ lại tốc độ chữa trị của nước Sinh Mệnh, hình như nhanh hơn lúc trước nhiều, có phải sau khi bình Càn Khôn cắn nuốt La Phù Động Thiên thì đã thăng cấp, chất lượng của nước Sinh Mệnh cũng thay đổi?  

Điều này rất có khả năng.  
Bình Luận (0)
Comment