Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1954

“Môn chủ, đây là do Lục hộ pháp tự mình điêu khắc, mấy người khác như chúng ta không có năng lực kia, là Lục hộ pháp điêu khắc mất bảy ngày bảy đêm. Tôi thấy giống y đúc bức tưởng tổ sư mà môn chủ điêu khắc ở nhà cũ, đều sống động như thật." Lúc Trần Bảy Roi nhắc đến Lục Tuyết Hi, trong lời nói đầy kính nể.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được là bút tích của Lục Tuyết Hi hay có thể nói là chị em nhà họ Lục từ lâu.  

Càng thêm tán thưởng chị em nhà họ Lục.  

“Khá lắm, mấy năm nay vất vả cho mọi người rồi.” Dương Bách Xuyên vỗ Trần Bảy Roi, nói. Trong lòng anh cũng hiểu rõ, Trần Bảy Roi luôn bận rộn lo lắng bên ngoài cho Vân Môn, vất vả nhất, nhưng cũng không oán trách câu nào.  

“Môn chủ…” Trần Bảy Roi nghe được câu khẳng định này của Dương Bách Xuyên, mắt đỏ lên. Đúng là mấy năm nay anh ta bận rộn bên ngoài lo cho Vân Môn đã chịu khổ không ít lần, nhưng hôm nay Dương Bách Xuyên nói câu này, những mệt mỏi và đau khổ trong lòng bỗng biến mất hết không còn chút nào.  

“Được rồi, giữa chúng ta không cần phải như thế, quay lại đây, tôi có đồ đền bù cho anh, chắc hẳn tu vi của anh sẽ tăng lên một chút. Sau này tôi sẽ cho anh đi học hỏi thế nào là tu sĩ chân chính.” Dương Bách Xuyên biết Trần Bảy Roi là người đam mê võ đạo, lúc nào cũng theo đuổi võ đạo, chưa từng dừng bước, vậy nên cho anh ta một lời hứa.  

“Cảm ơn môn chủ đã nhớ rõ, Bảy Roi nhất định sẽ cúc cung tận tụy với Vân Môn.” Trần Bảy Roi kích động đến mức run rẩy, trong lòng anh ta hiểu rõ Dương Bách Xuyên là người thế nào, câu hứa hẹn này của anh sẽ mang đến cho anh ta điều gì.  

“Không cần đa lễ, bà nội tôi đâu?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Lão phu nhân ở đình nghỉ mát bên cạnh quảng trường, đang tiếp khách.” Nói đến đây, vẻ mặt Trần Bảy Roi lộ vẻ hối hận, dường như có chuyện muốn nói.  

Dương Bách Xuyên nhíu mày, nói: “Có chuyện gì thì nói.”  

Trần Bảy Roi nhìn thoáng qua đình nghỉ mát bên cạnh quảng trường: “Hình như người nhà cô Ninh Kha… Hình như không vừa lòng, vừa đến Vân Môn ta đã nói mấy câu vô duyên, ngay cả lão phu nhân cũng bị chộc giận. Cô Ninh Kha bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử.  

Dương Bách Xuyên vừa nghe thì trừng mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Đi, đi qua xem một chút.” Giọng điệu lúc nói lạnh như băng.  

Dù là người nào thì cũng không được khinh thường bà nội, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không được, vừa nghe Trần Bảy Roi nói người nhà Ninh Kha lại chọc giận bà nội, trong lòng Dương Bách Xuyên bỗng nổi giận.  

Lập tức nhấc chân đi về phía đình nghỉ mát cạnh quảng trường, anh muốn xem xem người nào dám mặt nặng mày nhẹ với bà nội.  

Dương Bách Xuyên sải bước rời đi, cũng không quan tâm đám người Vương Huyền Cơ phía sau.  

Vương Huyền Cơ và mấy người Triệu Trường Sinh nhìn nhau, đều cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ trên người Dương Bách Xuyên, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo phía sau Dương Bách Xuyên.  

Lúc này Vương Tông Nhân đuổi theo Trần Bảy Roi, hỏi: “Chú Trần, xảy ra chuyện gì vậy? Sao sư phụ cháu lại nổi giận?”  

“À, thì ra là cậu A Nhân, lão già này chỉ lo nói chuyện với môn chủ mà không thấy cậu, đã nghe môn chủ nói cậu A Nhân quay lại, đúng là đáng mừng. Thật ra cũng không có gì, chỉ là lần này trong người nhà cô Ninh Kha có người Nga Mi, hình như tỏ vẻ bất mãn với đại hôn của môn chủ, chọc giận lão phu nhân…”  

Trần Bảy Roi kể lại với Vương Tông Nhân, sau đó lần lượt chào hỏi đám người Vương Huyền Cơ.  

Mấy người nghe nói là người Nga Mi cũng kinh ngạc một lúc, mấy đại tông môn giới võ cổ chí cao vô thượng, những thế gia võ cổ như bọn họ đúng là không thể sánh được.   

Bây giờ cũng chỉ có thể đi qua xem một chút, nhưng mà chỉ có Vương Huyền Cơ nhếch miệng cười, nói: “Từ sáu năm trước sau khi bí địa Trường Bạch sụp đổ, các đại tông môn giới võ cổ đại thương nguyên khí, Nga Mi cũng không ngoại lệ, cũng không nghe nói Nga Mi xuất hiện nhân vật trâu bò gì.  

Mà chẳng lẽ người Nga Mi chưa từng nghe thấy danh tiếng của Vân Môn ư? Hôm nay còn dám kiêu ngạo như thế, bà nội là vảy ngược của nhóc Xuyên, lần này có kịch hay xem rồi. Chúng ta đi qua xem một chút, ha ha, ta cũng muốn biết sau khi biến mất sáu năm, sau khi trở về có thì tu vi của nhóc Xuyên đã đến mức nào.”

Trong lòng Dương Bách Xuyên đầy tức giận, anh vốn hổ thẹn với bà nội, nhất là lần trở về từ Sơn Hải Giới này, cảm nhận được đại hạn của bà nội, trong lòng anh càng đau khổ.  

Nhưng bà nội vẫn quan tâm đến anh như trước, lo liệu hôn sự mà không hề oán hận.  

Bà nội đã nuôi mình từ nhỏ đến lên, vốn chưa được hưởng phúc thật tốt mấy ngày, kết quả bây giờ lại bị chọc tức vì anh.  

Đây là điều mà Dương Bách Xuyên không muốn nhìn thấy chút nào, dù là kẻ nào cũng đừng hòng tỏ vẻ trước mặt bà nội, ai cũng không được.  

Đi từng bước về phía đình nghỉ mát, anh càng muốn xem xem nhà Ninh Kha là gia tộc trâu bò cỡ nào mà dám lên mặt với bà nội?  

Từ phía Dương Bách Xuyên đã thấy bà nội đang nở nụ cười khá gượng gạo, dường như đang miễn cưỡng cười nói.  

Mà người bà bội đang cười nói là một cặp vợ chồng trung niên, vẻ mặt Ninh Kha mất tự nhiên đứng ở bên cạnh, nhìn bề ngoài cặp vợ chồng trung niên khá tương tự Ninh Kha.  

Trong lòng đoán hẳn đây là cha mẹ của Ninh Kha, mà bên cạnh có một bà lão khoảng sáu mươi tuổi, sắc mặt khá xấu, bây giờ đang trầm mặt, vả lại có vẻ khinh thường. 
Bình Luận (0)
Comment