Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2104

Trong sa mạc mênh mông, hai bóng dáng đang chạy băng băng, một cái thì giống làn gió nhẹ, một cái lại hệt như tia chớp, cả hai gần như đang sánh vai.  

Hai người này chính là Hoa Liễu Tường và Dương Bách Xuyên đang so tốc độ.  

Khóe mắt Hoa Liễu Tường liếc thấy Dương Bách Xuyên rớt phía sau mình ba mét thì ngạc nhiên vô cùng, thân pháp chính là vốn liếng để kiêu ngạo của y, không ngờ Dương Bách Xuyên cũng nhanh như vậy. Hiện tại Hoa Liễu Tường đã dùng hết toàn lực nhưng chỉ hơn đối phương có ba mét mà thôi, tuy y rất khiếp sợ trước tốc độ của Dương Bách Xuyên nhưng vẫn cảm thấy đó là cực hạn của hắn rồi, từ đầu đến cuối vẫn thua mình ba mét, người chiến thắng cuối cùng vẫn là Hoa Liễu Tường y.  

Dương Bách Xuyên cũng đang ngạc nhiên trước tốc độ của Hoa Liễu Tường, hắn vận chuyển Thiểm Điện Cảnh tới cực hạn mà vẫn kém hơn đối phương một khoảng ba mét, trong lòng không nhịn được thầm than: “Xem ra sau này mình không nên khinh thường anh hùng trong thiên hạ.”  

Tuy rằng không thể vượt qua Hoa Liễu Tường nhưng Dương Bách Xuyên vẫn bắt được một tia cảm ngộ từ thân pháp thần thông của y, rốt cuộc nó là cái gì thì hắn vẫn không hiểu như cũ.  

Chẳng qua trong lòng hắn lại tràn ngập rung động.  

Ngay khi Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ về thân pháp của Hoa Liễu Tường trong đầu, đối phương bỗng cười lớn: “Ha ha, Dương huynh đệ thân như tia chớp, Hoa mỗ rất khâm phục, có điều so ra vẫn kém hơn thân pháp của Hoa mỗ một bậc, còn mười dặm nữa là tới, cảm ơn đã nhường, ha ha ha.”

Hoa Liễu Tường chạy như bay trong tiếng cười ha ha, thắng lợi đã ngay trong tầm tay, mà cũng đúng là như thế, còn lại mười dặm mà thôi, chỉ là chuyện trong một nhịp thở.  

Từ đầu đến cuối Dương Bách Xuyên vẫn cách y ba mét, đuổi như thế nào cũng không kịp.  

Chẳng qua Hoa Liễu Tường vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên cũng nở nụ cười.  

Hắn nghe được Hoa Liễu Tường nói hai chữ Phong Long, trong đầu bỗng vang lên ầm ầm, giống như thể hồ quán đỉnh*, thông suốt sáng tỏ.  

*Nôm na là ‘tưới nước lên đầu’ – thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh, câu này thường dùng để ví von cho việc truyền thụ trí tuệ.  

Hay còn nói là mở mang đầu óc…  

Đột nhiên hắn cảm ngôn được tầng thứ ba Lưu Quang Cảnh của Chỉ Xích Thiên Nhai Công rồi.  

Hoa Liễu Tường nói thân pháp thần thông của y tên là Phong Long, vừa nhắc đến tên, Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ đến ý nghĩa cái tên của tầng thứ ba Chỉ Xích Thiên Nhai Công.  

Lưu Quang, ánh sáng!  

Xét về tốc độ, có thứ gì nhanh hơn ánh sáng đây?  

Cũng chính là trong phút chốc đó, Dương Bách Xuyên chợt hiểu ra, Chỉ Xích Thiên Nhai Công vốn đang kẹt tại bình cảnh tầng thứ hai Thiểm Điện Cảnh đỉnh phong rất nhiều năm, từ sau khi tu vi của hắn tăng tới Xuất Khiếu sơ kỳ, các phương diện khác đều có đột phá, chỉ có Chỉ Xích Thiên Nhai Công là không có động tĩnh gì. Hiện tại so tốc độ với Hoa Liễu Tường, có sức cạnh tranh và lực lượng kích thích, cộng thêm hắn đi sau Hoa Liễu Tường quan sát thân pháp thần thông của y, một câu lọt vào tai, lập tức giác ngộ.  

Con đường tu luyện biến hóa khó lường như vậy đấy, có thể mắc kẹt ở một bình cảnh rất nhiều năm, thậm chí mấy chục hơn trăm năm cũng không kỳ quái.  

Mặc kệ cố gắng như nào vẫn không thể đột phá được.  

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đột phá bất cứ bình cảnh nào đều giống như đâm thủng một lớp giấy mỏng, mấu chốt phải xem có thể tìm được phương pháp hay không, có thể cảm ngộ hay không, có khi phương pháp chỉ là một câu, một cảnh tượng hoặc một loại âm thanh vân vân.  

Tu vi tích lũy đầy đủ, vậy còn lại chỉ là chuyện nước chảy thành sông.  

Lúc này Dương Bách Xuyên được một câu của Hoa Liễu Tường khơi thông, cuối cùng Chỉ Xích Thiên Nhai Công cũng đột phá đến tầng thứ ba Lưu Quang Cảnh.  

Hắn nhếch miệng cười, nói với Hoa Liễu Tường: “Hoa huynh, không đến cuối cùng thì chưa định thắng thua, ngươi tự tin quá rồi.”  

“Hahaha, tốc độ của ngươi đã đến cực… Không, làm sao ngươi lại đột phá được?” Hoa Liễu Tường còn muốn mỉa mai Dương Bách Xuyên hai câu, thế nhưng đột nhiên y cảm giác được khí thế trên người Dương Bách Xuyên thay đổi trong nháy mắt.  

Hoa Liễu Tường rất quen thuộc với khí thế cỡ này, đây là khí thế đặc biệt của thân pháp thần thông, y không nhịn được kinh ngạc kêu lên.  

Một giây sau, Hoa Liễu Tường trợn to tròng mắt, chỉ thấy Dương Bách Xuyên hơi nhếch môi cười, dễ dàng kề vai sát cánh với y.  

“Hoa huynh… Cảm ơn đã nhường! Dương mỗ đi trước chờ ngươi, ha ha!” Dương Bách Xuyên mang theo ý cười đùa trả lại Hoa Liễu Tường nguyên vẹn câu y nói với mình trước đó.  

Dứt lời, trong lòng hắn khẽ động, lập tức vèo một tiếng, biến mất trong tầm nhìn Hoa Liễu Tường.  

Mà trong mắt Hoa Liễu Tường, Dương Bách Xuyên nháy mắt giống như biến thành vệt sáng, lóe lên rồi biến mất.  

Hoa Liễu Tường biết đây là dấu hiệu thân pháp thần thông tăng lên, nhanh hơn tốc độ ban đầu của đối phương không chỉ mười lần.  

Thua rồi...  

Hoa Liễu Tường vừa rồi còn đắc ý kiêu ngạo muốn hòa một ván ở Dương Bách Xuyên Độ, bây giờ tròng mắt y đều sắp trừng rớt, tương phản trong lòng lớn vô cùng  

Ngẫm lại câu Dương Bách Xuyên trả cho mình, giờ phút này Hoa Liễu Tường chỉ cảm thấy mặt mày nóng bỏng, giống như bị tát một cái bạt tai vô hình.  

Chỉ trong nháy mắt đã hết mười dặm, Dương Bách Xuyên ung dung nhẹ nhàng, trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên, chắp tay mà đứng.  

Trong lòng Hoa Liễu Tường chua ngọt đắng cay mặn đan xen. 
Bình Luận (0)
Comment