Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2109

Linh trùng Nhân Diện là vua của mọi loài côn trùng, có thể giải quyết những con rết này cũng không phải chuyện kỳ quái.  

Thấy bốn người Trịnh Bân Bân muốn thi triển bí thuật, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: "Trịnh đại mỹ nữ chờ đã, ta có cách giải quyết đám rết này.”  

“Ngươi...?” Lão tứ Thiết Hùng mở miệng đầu tiên, nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt ngươi khoác lác đấy à, ta không tin.  

Bạch Tiểu Sinh và Hoa Liễu Tường không nói gì, chỉ nhìn Dương Bách Xuyên.  

Trịnh Bân Bân nghiêm túc nói: "Xuyên tử đừng cậy mạnh, anh em chúng ta ra vào sa mạc quanh năm, có thể giải quyết đám rết này, chỉ tốn chút khí lực mà thôi, ngươi tự chăm sóc tốt bản thân, phần còn lại cứ giao cho bọn ta.”  

Nghe một nữ nhân muốn bảo vệ mình, căn bệnh chủ nghĩa đại nam tử trong lòng Dương mỗ phát tác, hắn biết mấy người này không tin mình, trực tiếp móc lỗ tai, nói: "Ta nói có cách thì có cách thật, các ngươi cứ đứng nhìn la được, Sa cốc này quá quỷ dị, còn không biết sẽ xuất hiện chuyện gì. Ta đến đối phó với đám rết, bốn người các ngươi tranh thủ thời gian khôi phục tu vi, con đường kế tiếp phải dựa vào các ngươi đấy, đây là lần đầu tiên ta tiến vào sa mạc, không hiểu rất nhiều chuyện cũng không giúp được gì.  

Thế nhưng hiện tại ta đã gia nhập đội ngũ của các ngươi, có thể làm được thì ta sẽ gánh vác một phần trách nhiệm..."  

Trong nghi hoặc bốn người, chỉ thấy Dương Bách Xuyên đào trong lỗ tai, một giây sau trên tay hắn xuất hiện một con sâu giống như rết nhưng nhỏ hơn gấp đôi, nhìn qua rất đáng yêu. Quan sát kỹ thì con sâu trong tay Dương Bách Xuyên lại mọc ra cái đầu giống y như mặt người, tuy không nhìn rõ lắm nhưng thật sự rất giống.  

Bốn người đều không biết sâu trong tay Dương Bách Xuyên chính là Linh trùng Nhân Diện có một không hai, là vương giả trong các loại trùng, không hiểu hắn lấy ra một con sâu như vậy để làm gì.  

Lão tứ Thiết Hùng phụt một tiếng bật cười: "Ta nói này Dương huynh đệ, ngươi lấy ra một con sâu nhỏ như vậy để làm gì? Đừng nói cho ta biết là ngươi muốn dùng con sâu nhỏ này đối phó với đám rết ở đây nhé, hahaha!”  

"Xem một chút thì biết." Dương Bách Xuyên không để ý tới tiếng cười nhạo của Thiết Hùng, dưới ánh mắt nghi ngờ của bốn người, hắn thả linh trùng xuống mặt đất.  

Ngay sau đó, một màn thần kỳ xuất hiện.  

"Oa oa."  

Con sâu nho nhỏ không ngờ phát ra tiếng kêu giống như trẻ con khóc, tuy khó nghe nhưng... Lại khiến đám Rết sa mạc đang không ngừng bò về phía bọn họ dừng lại.  

"Cái gì...?" Thiết Hùng kinh ngạc kêu lên.  

"Ồ!" Trịnh Bân Bân ngạc nhiên.  

Bốn huynh muội lập tức mở to hai mắt, không nghĩ tới một con sâu nhỏ xíu chạy ra từ trong tai Dương Bách Xuyên lại có thể phát ra tiếng kêu to như thế, hơn nữa dưới tiếng gầm gừ của nó, đàn rết rậm rạp bốn phía đã ngừng di chuyển.  

Thần linh ơi!  

Một cảnh tượng khiến họ kinh ngạc hơn xuất hiện.  

Chỉ thấy con sâu của Dương Bách Xuyên lại gầm gừ một phen, vèo một tiếng vọt vào trong đám Rết chi chít.  

"Oa oa oa!"  

Từng tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, ngay sau đó tất cả đám rết điên cuồng xông về cùng một chỗ, phương hướng kia chính là nơi Linh trùng Nhân Diện đang đứng.  

Dương Bách Xuyên căng thẳng, còn tưởng rằng linh trùng vọt vào trong bầy rết bị vây công.  

Lúc hắn vừa định ra tay thì ngừng lại, hắn và linh trùng vốn có cảm ứng bằng tinh thần, lúc này hắn không chỉ không cảm giác được nó bị thương mà ngược lại còn cảm nhận sức mạnh của nó đang tăng lên.  

"Xong rồi xong rồi, con sâu của Dương huynh đệ sắp không được rồi, ngươi xem nhiều rết vây công như vậy, nó sắp bị cắn nuốt rồi." Thiết Hùng méo miệng.  

"Lão tứ đừng nói bậy, nhìn kỹ đi, hình như số lượng rết đang giảm bớt..." Bạch Tiểu Sinh hít sâu một hơi.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng nở nụ cười, đúng là linh trùng của hắn đang cắn nuốt những con rết này, cũng không biết nó dùng thủ đoạn gì mà khiến toàn bộ rết trong Sa cốc đều tụ tập về phía nó, bắt đầu cắn nuốt vô tận.  

Giờ phút này, trong tầm mắt năm người, vô số rết tụ lại một chỗ, tạo thành một vòng xoáy hình tròn thật lớn, xoay tròn như cát lún, chảy về phía trung tâm vòng xoáy.  

Trung tâm vòng xoáy giống như một cái động không đáy, không ngừng cắn nuốt hết đám Rết sa mạc, chỗ năm người đang đứng lập tức xuất hiện một khu vực trống chừng hai mươi mét, thủy triều rết lướt qua bọn họ hội tụ về phía vòng xoáy.  

Về phần trung tâm vòng xoáy kia, lúc này mọi người đều biết là kiệt tác do con sâu nhỏ của Dương Bách Xuyên tạo ra.  

Ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên của Trịnh Bân Bân khẽ lóe lên, lúc này bốn huynh đều nhìn về phía hắn bằng ánh mắt khác nhau.  

Bị bốn người kia nhìn chằm chằm, trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, để cho các ngươi xem thử thủ đoạn của ta.

"Xuyên tử khá thật đấy!" Trịnh Bân Bân cười khanh khách.  

"Chút tài mọn mà thôi, có tác dụng rồi." Vị Dương nào đó ra vẻ ta đây, sau đó nói tiếp: "Vậy giờ chúng ta mau tranh thủ khôi phục chân khí đi."  

Bạch Tiểu Sinh cười khổ: "Tối qua dùng hết đan Chân Khí mất rồi, giờ cũng chỉ có thể đi Hồng Sa Cốc trước, tìm được hồ Bạc mới có thể bổ sung chân khí, chỗ đó có linh khí thiên địa."  

Dương Bách Xuyên nhíu mày: "Còn cách hồ Bạc bao xa nữa?"  

"Ta nhìn bản đồ xem." Trịnh Bân Bân lấy bản đồ ra quan sát, mà lần này nàng ta không cố ý tránh né Dương Bách Xuyên nữa, ngược lại còn sáp tới gần, cho Dương Bách Xuyên xem chung.  

Dương Bách Xuyên thầm cười khẽ trong lòng, biết lần này mình cho Trùng Tử xuất trận giải quyết nguy cơ con rết, thế nên Trịnh Bân Bân mới thầm chấp nhận mình, hoặc nên nói là tán thành.  

Tu Chân Giới vĩnh viễn là nơi nói chuyện bằng thực lực, bằng bản lĩnh. Một khi hắn có thực lực thì đương nhiên sẽ nhận được người khác tôn kính, tán thành. Mà Trùng Tử lập công thuộc về bản lĩnh của hắn, cuối cùng đã được Trịnh Bân Bân thừa nhận, sẵn sàng chia sẻ bản đồ cho hắn cùng quan sát.  

Với khách phiêu lưu mà nói, bản đồ sa mạc là thứ bảo mệnh, cũng là vật phẩm thiết yếu cần chuẩn bị khi khách phiêu lưu đi thám hiểm. Khách phiêu lưu không có bản đồ có lẽ sẽ lạc trong sa mạc, thậm chí không thu hoạch được gì.  

Trịnh Bân Bân không kiêng dè Dương Bách Xuyên xem bản đồ, đây là tán thành và tiếp nhận Dương Bách Xuyên.  

"Chỗ chúng ta đứng hẳn là chỗ này, cách sào huyệt cũ của hồ ly sa mạc tại Hồ Bạc khoảng ba trăm dặm, không gần lắm." Trịnh Bân Bân chỉ vào bản đồ cho Dương Bách Xuyên nhìn.  
Bình Luận (0)
Comment