Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2637

Sau khi Nguyễn Linh Hoa đi ra ngoài, tiểu yêu tinh hướng về Dương Bách Xuyên vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, tiểu yêu vô cùng cảm kích, cảm kích vô cùng…”  

Bốn tiểu hồ yêu ai nấy đều đỏ mắt bái lạy cảm tạ Dương Bách Xuyên, bốn người các nàng đều là hạng người thông minh, đương nhiên có thể tưởng tượng được số phận nếu ở lại quán trọ, thật sự đã nhìn thấy quá nhiều số mệnh bị con người tra tấn chơi đùa đến chết, vốn đã dự tính cho điều tồi tệ nhất rồi, nhưng không ngờ lại gặp được Dương Bách Xuyên như một Bồ Tát Sống, làm sao không cảm tạ cho được, bọn họ quỳ xuống dập đầu bôm bốp.  

“Các ngươi cứ đứng lên trước đi, có thể thành hay không còn phải xem quán trọ có chịu bán lại các ngươi hay không, có điều các ngươi yên tâm, chỉ cần là chuyện linh thạch có thể giải quyết, ta nhất định sẽ giúp các ngươi, xem như là duyên phận chúng ta gặp nhau đi.”  

Dương Bách Xuyên phất tay để cho bốn tiểu hồ yêu đứng dậy.  

Lúc này Nguyễn Linh Hoa đi rồi trở về, người bên cạnh là quản sự giám định đan dược lúc trước.  

“Đạo hữu muốn mua bốn tiểu hồ yêu?” Quản sự tiến vào hỏi thẳng vào vấn đề.  

“Đúng, không biết quản sự đại nhân có ý gì?” Dương Bách Xuyên hỏi hắn.  

“Cũng không phải không thể, nhưng bốn tiểu hồ yêu này đều là quán trọ của bọn ta tuyển chọn từ ngàn dặm, đã huấn luyện tốt được mấy năm, hôm nay mới sắp xếp phục vụ những vị khách quý trong quán trọ như đạo hữu.  

Thật ngại quá nhưng xin lỗi đạo hữu vì phải nói rằng huấn luyện đám tiểu hồ yêu thông minh như này thật sự không dễ dàng…” Quản sự còn muốn lải nhải không ngừng.  

Nhưng lại bị Dương Bách Xuyên cắt ngang nói: “Quản sự đại nhân, ngươi trực tiếp ra giá đi, ta cũng là người thoải mái.” Dương Bách Xuyên đương nhiên biết đối phương đang kể công ăn vạ, những mánh khoé thế này, ở chợ bán hàng trên Trái Đất, các bà thím đều đùa đến thừa rồi, Dương Bách Xuyên sao lại có thể không nhận ra, không phải là muốn giá cao sao? Lão tử đây giờ đã có tiền.  

“Khụ khụ khụ…” Quản sự bị Dương Bách Xuyên nói ra tâm tư, đột nhiên ho khan, hắn ta thật sự rất muốn bán được với giá tốt, quán trọ Tinh Thần vốn là để kiếm tiền, bốn tiểu hồ yêu tất nhiên là có thể bán đi.  

Nhưng có một điều đúng là quản sự không nói sai, bốn tiểu hồ yêu đúng là những nha hoàn đã qua huấn luyện của quán trọ, chuyên dùng để hầu hạ người, bưng trà rót nước,… đều là chuyện nhỏ, ở một số khía cạnh, chúng đều làm tốt hơn hẳn nha hoàn của con người.  

“Nếu đạo hữu là người thoải mái ta đây cũng không vòng vo, bốn tiểu hồ yêu đều là cực phẩm, ưu đãi cho đạo hữu một chút, vốn ít nhất phải mười vạn linh thạch trung phẩm, nhưng quán trọ chúng ta muốn cùng đạo hữu hợp tác làm ăn về đan dược lâu dài, chỉ cần đạo hữu đồng ý, bốn tiểu hồ yêu giá năm vạn linh thạch là đạo hữu có thể đưa đi, không biết đạo hữu có hài lòng không?” Quản sự cười nói.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ rằng quản sự lại nói chuyện này. Ngẫm lại cũng đúng, thật sự đan dược hôm nay hắn cung cấp có thể tính là hàng cao cấp, cho dù là bất kỳ nhà buôn nào cũng đều muốn hợp tác, muốn để mặt mũi cho mình, giao cho bằng hữu, ngày sau có đan dược đương nhiên lại có thể hợp tác.  

Hơn nữa bốn tiểu hồ yêu giá tổng cộng năm vạn linh thạch quả thực cũng không phải đắt, Dương Bách Xuyên cũng đang quan sát nữ yêu nô trên đài bán đấu, một nữ yêu giá bán khởi điểm đều đã là một vạn linh thạch, nữ yêu nô trên đài đấu giá chưa huấn luyện đã có thể bán đấu với giá một vạn, chưa kể bốn tiểu hồ yêu.  

Cho nên giá năm vạn linh thạch trung phẩm, quả thực không đắt, Dương Bách Xuyên hiểu rõ đây là quản sự muốn kết kết giao bằng hữu với mình, chủ yếu là vì sau này có thể tiếp tục cung cấp đan dược hợp tác cùng quán trọ Tinh Thần bọn họ.  

Nghĩ tới đây Dương Bách Xuyên cũng thoải mái cười nói: “Được, thành giao, quản sự đại nhân yên tâm, ngày sau chúng ta còn hợp tác nhiều chuyện. Không giấu gì ngươi, sau này sư môn ta sẽ có nhiều đan dược bán ra, đang muốn tìm đối tác ở thành Tinh Thần, hôm nay ta đồng ý với ngươi, sau này mỗi tháng đều có đan dược cung cấp tới quán trọ bán đấu giá của các ngươi.”  

Quản sự vui mừng khôn xiết, đang chờ những lời này của Dương Bách Xuyên, lúc này vung tay lên lấy ra bốn cái ngọc bài giao cho Dương Bách Xuyên nói: “Đạo hữu, đây là ngọc bài của bốn tiểu hồ yêu, cách khống chế các nàng đều ở trong ngọc bài, từ bây giờ trở đi bốn tiểu hồ yêu chính là của đạo hữu.”  

Dương Bách Xuyên cảm tạ nói: “Vậy đa tạ.”  

Lập tức cười hỏi quản sự: “Quản sự đại nhân tin tưởng ta như vậy, bốn yêu nô ta còn chưa trả linh thạch, đã đưa ngọc bài yêu nô giao cho ta rồi sao?”  

“Ha ha ha…” Quản sự cười to, sau đó ngừng lại rồi nói: “Đạo hữu cứ nói đùa, phần linh thạch bán đấu giá đan dược ngài ủy thác cho quán trọ bọn ta thay mặt còn chưa thanh toán đâu.”  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, lập tức cũng cười lớn.  

Hắn đã quên mất chuyện này, người ta vốn dĩ không cần lo lắng mình không trả linh thạch, với lại không hề kiêng kỵ đưa ra ngọc bài yêu nô của bốn tiểu hồ yêu, thứ nhất là vì tự tin, thứ hai cũng có thể hiểu là chân thành.

Dương Bách Xuyên và quản sự quán trọ đã đạt thành thỏa thuận, thuận lợi mua bốn tiểu hồ yêu.  

Lúc này, cuộc bán đấu giá mười nữ yêu nô trên sân khấu cũng kết thúc, người chủ trì tuyên bố vật phẩm đấu giá thứ ba.
Bình Luận (0)
Comment