Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2714

Cầm một ly linh tửu lên uống, thật sự là đồ tốt, một ngụm xuống bụng chứa đầy linh khí, còn là linh khí tinh thuần.  

Nói thầm: “Đáng tiếc Thú Ngũ Hành không ở đây, nếu không nó chắc chắn rất thích.”  

Lúc lên thuyền Thú Ngũ Hành bị sắp xếp đến chuyên khu linh thú ở tầng một, có vài linh thú có hình thể khổng lồ yêu cầu phòng chuyên môn.  

Trên chiếc phi thuyền này không chỉ có Dương Bách Xuyên có linh thú, nhưng người khác cũng có.  

Cho nên Thú Ngũ Hành được sắp xếp ở phòng đợi linh thú khác.  

Thời gian chờ đợi tương đối chậm, nhưng đối với người tu chân, có đôi khi thứ không đáng giá tiền nhất là thời gian, tu vi càng cao thâm, mỗi lần bế quan chậm thì mấy tháng, nhiều thì mấy trăm năm.  

Mộc Văn Hương và thiếu nữ đánh một bàn cờ ba ngày mới kết thúc, trong ba ngày này Dương Bách Xuyên quan sát được phi thuyền phi hành ba ngày, trong lúc đó tạm dừng một ngày, đi qua hai thành trì.  

Hắn ngồi một bên uống hết một vò linh tửu và một hồ linh trà, chưa đã thèm, còn muốn uống thêm đáng tiếc đã không có.  

Linh tửu cũng là rượu, cũng sẽ khiến người say, Dương Bách Xuyên không dùng công lực để luyện hóa, lúc uống xong có chút hơi say, nhưng cảm giác rất sảng khoái, một bụng linh khí tinh thuần, tự vận hành luyện hóa trong đan điền.  

“Mộc tỷ tỷ, ta đi về trước đây.” Nữ tử đứng dậy từ biệt.  

Dương Bách Xuyên cũng bừng tỉnh từ trạng thái hơi say, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện của nữ tử, lấy lại tinh thần, hai người chơi cờ đã kết thúc.  

Trong khoảnh khắc mông lung Dương Bách Xuyên và nữ tử kia chạm mắt, hắn mỉm cười ý chảo hỏi nhưng chỉ đổi lấy cái liếc mắt cao ngạo của nữ tử. Từ trong ánh mắt của nữ tử Dương Bách Xuyên thấy được sự khinh bỉ, giống như nàng ta là quý tộc cao quý, còn hắn là một bần dân, xem nhiều một cái sẽ làm bẩn đôi mắt của nàng ta.  

Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên gặp phải ánh mắt coi rẻ ghét bỏ như thế này, trong lòng vô cùng khó chịu.  

Hắn không trêu chọc nàng ta, không thể tin được nữ tử này còn coi rẻ ghét bỏ hắn?  

Trong lòng chỉ có mấy chữ - CMN!  

Nếu không phải hắn là khách, thật sự muốn đứng lên hỏi nữ nhân này… CMN ngươi cao ngạo cái gì?  

Hít một hơi thật sâu, hắn nhịn xuống, hắn đến gặp mặt Mộc Văn Hương không phải đến gây chuyện, hơn nữa ở trên con thuyền sang quý này, hắn còn là một người đi ké, vẫn nên nhịn xuống.  

Nhìn thấy Mộc Văn Hương tự mình tiễn nàng ta,  có chút kinh ngạc, xem ra nữ tử mắt để trên trán tự cho mình là nhất này có lai lịch không bình thường, nếu không bằng một Độ Kiếp kỳ, tại sao có thể làm Đại Thừa trung kỳ Mộc Văn Hương tự mình đưa tiễn.  

Chờ nữ tử đi rồi, Mộc Văn Hương quay đầu, mang theo nụ cười như tắm mình trong gió xuân, mở miệng nói: “Có phải hay không còn kinh ngạc?”  

Một câu không đầu không đuôi nhưng Dương Bách Xuyên hiểu ý của nàng ta, mỉm cười gật đầu nói: “Có chút.”  

Mộc Văn Hương bật cười, nói: “Nàng tên là Khúc Minh Nguyệt, có một sư phụ tốt, thói quen bị người khen tặng, đừng để ý, cũng đừng để trong lòng, nếu không nàng sẽ ghi tạc ngươi trong lòng, đến lúc đó ngươi sẽ gặp rắc rối to đấy.”  

Dương Bách Xuyên cảm giác lời nói của Mộc Văn Hương có ẩn ý, có chút khó hiểu nhìn về phía nàng ta: “Mộc tiền bối còn chưa nói xong đúng không?”  

“Nhãi ranh, Lâu Hải Đường cùng lứa với ta, ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, tại sao đến chỗ ta lại gọi là tiền bối? Gọi tỷ tỷ ta nói cho ngươi, ha ha.” Mộc Văn Hương cười nói.  

Dương Bách Xuyên xấu hổ, nữ nhân đều có cùng một tật xấu!  

“Mộc tỷ tỷ.” Gọi là gì cũng được, dù sao người ta hỗ trợ giúp mình lên phi thuyền, đảm đương nổi một câu tỷ tỷ, hơn nữa gọi tiền bối có vẻ đã già rồi.  

“Ha ha, vậy còn được, ngồi đi, tỷ tỷ chơi cờ với Khúc Minh Nguyệt làm chậm trễ ngươi.” Mộc Văn Hương nói xong đi rót rượu, kết quả bình rượu trống rỗng, nhìn về khóe miệng của Dương Bách Xuyên, nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi uống hết linh tửu của tỷ tỷ?”  

“Khụ khụ ~” Dương Bách Xuyên ho khan hai tiếng, lúng túng nói: “Linh tửu của Mộc tỷ tỷ quá ngon, vừa lơ đãng đã uống hết.”  

“Một vò linh tửu này của tỷ tỷ trị giá một ngàn linh thạch thượng phẩm, ngươi… Ngươi uống hết sạch.” Trong lòng Mộc Văn Hương đang chảy máu, nhìn lại linh trà, hình như cũng đã hết.  

Dương Bách Xuyên xấu hổ.  
Bình Luận (0)
Comment