Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2757

Mà Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đều là tu sĩ từ thánh địa Ngân Hà chúng ta, nếu tiềm lực của hắn có cấp bậc sánh ngang với thánh chủ thời cổ xưa, chạy khỏi thánh địa chúng ta, bị những nhà khác đào mất, vậy thì thánh địa Ngân Hà sẽ trở thành trò cười cho người khác.” Kỷ Trường Hồng nghiêm túc nói.  

“Thuộc hạ lập tức đi gặp thánh chủ bẩm báo.”  

Tu sĩ Đại Thừa kỳ vội vàng rời khỏi.  

Lúc này, đám người Dương Bách Xuyên cũng đã tới, giữa tế đàn là lối tiến vào Thái Hoang Tinh Hải.  

Bị Kỷ Trường Hồng tuyên bố kết quả khảo nghiệm, đám người xung quanh đều cười nhạo, mắng hắn là phế vật, Dương Bách Xuyên cũng không quan tâm, bởi vì trong lòng hắn tự biết rõ, không phải là hắn không có kết quả, Dương Bách Xuyên còn nhớ rất rõ bia khảo nghiệm rạn nứt và chảo dầu bị đổ nước lạnh, sao kết quả lại là không có gì được?  

Cuối cùng, Khúc Minh Nguyệt cũng tìm được cơ hội tấn công Dương Bách Xuyên, lúc trước bị Dương Bách Xuyên làm cho tức hộc máu, lúc này trong lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.  

Khúc Minh Nguyệt nói ra mấy câu không rõ thái độ, nhưng nàng ta cũng lĩnh giáo được mồm mép lợi hại của Dương Bách Xuyên, thế nên không dám đấu võ mồm, trêu chọc tới Dương Bách Xuyên, nếu không nàng ta sợ là lại bị Dương Bách Xuyên làm cho tức học máu.  

Lần này, Dương Bách Xuyên không thèm để ý, nghe thấy mấy lời châm biếm của Khúc Minh Nguyệt, hắn chỉ quẳng lại hai chữ -- Ngu ngốc.  

Khúc Minh Nguyệt tức giận, nhưng nghĩ lại, bọn họ sắp tiến vào Thái Hoang Tinh Hải rồi, không cần phải gây thêm phiền phức vào lúc này, nàng ta ác độc nghĩ: “Thứ chó má, cho ngươi ngang ngược một lúc, đợi khi vào Thái Hoang Tinh Hải, tìm được cơ hội, lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong...”  

Khóe miệng Dương Bách Xuyên nhếch lên, mang theo ý thách thức nhìn về phía Khúc Minh Nguyệt, hắn thấy được hận ý đang che giấu trong đôi mắt của nữ tử này, trong lòng cười lạnh, hắn cũng muốn xem thử, sau khi tiến vào Thái Hoang Tinh Hải, Khúc Minh Nguyệt định chơi thế nào?  

Lục Yên Chi vẫn mang cái dáng vẻ bình thản như cũ, huynh đệ Nghiêm gia thì cười đùa vây quanh nàng, bốn người họ bước vào tế đàn với những tâm tư khác nhau.  

Cửa vào Thái Hoang Tinh Hải là một cánh cửa hình thái cực khổng lồ, hai bên trải phải đều có cao thủ của thánh địa Ngân Hà trấn giữ, cửa bên trái dành cho tu sĩ có tu vi từ Độ Kiếp kỳ trở xuống, bên phải là Đại Thừa kỳ  

Những hoa văn huyền ảo đang chớp động trên cánh cửa, nơi này mang một hơi thở vô cùng cường đại khiến cho trái tim đập loạn nhịp.  

Dương Bách Xuyên mù mịt gật đầu với Lục Yên Chi, ý bảo nàng xem tình hình rồi hành động.  

Năm người họ lần lượt tiến vào Thái Hoang Tinh Hải, dần dần biến mất.  

...  

Cùng lúc này, điện thánh chủ thánh địa Ngân Hà.  

“Nói như thế, cái tên Dương Bách Xuyên đúng là thú vị, bia khảo nghiệm được các thánh chủ cổ xưa luyện chế từ kỷ nguyên thượng cổ, theo như ghi chép lại, tiềm lực của thánh chủ vượt qua cả cấp thập nhị chứ không phải chỉ dừng lại ở cấp thập nhị.  

Thời đại này của chúng ta được xem như là thời đại đạo pháp hoang vu, rất nhiều truyền thừa từ thời thượng cổ đều bị đứt đoạn, đến thời điểm hiện tại ngay cả chín thánh chủ của chín thánh địa cũng không có một ai vượt qua cấp thập nhị, sánh ngang được với cấp bậc tiềm lực của thánh chủ thượng cổ.  

Thế này đi, ngươi phụ trách điều tra bối cảnh của Dương Bách Xuyên với Lục Yên Chi, bên này ta sẽ phái người của Dẫn Đường đi Thái Hoang Tinh Hải để tiếp cận với hai người bọn họ, Kỷ Trường Hồng nói không sai, không thể để những thánh địa khác giành trước.”  

Đang nói chuyện là người trung niên khoác áo dài trắng, tiêu sái phóng khoáng đứng trước cửa đại điện nhìn về phía chân trời, đây chính là thánh chủ đương thời của thánh địa Ngân Hà – Bái Nguyệt Lâu!  

Tu sĩ Đại Thừa kỳ khom người nhận lệnh: “Thuộc hạ lập tức đi làm.”  

Không chỉ là thánh địa Ngân Hà, tám đại thánh địa còn lại của Tu Chân Giới cũng phát lệnh giống như Bái Nguyệt Lâu, mục đích chính là tiến vào Thái Hoang Tinh Hải tiếp cận với Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi.  
Bình Luận (0)
Comment