Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3360

Vạn Linh thánh mẫu nghe thấy giọng Dương Bách Xuyên phát ra từ sâu trong mây mù, bà ta hận tới nghiến răng, sau đó cũng bước đuổi theo.  

Nhưng chỉ cần đi vào mây mù ở dãy núi Vân Lôi, mọi người sẽ giống như mù đường, cũng không thể sử dụng thần thức.  

Đuổi theo hồi lâu, sấm sét từ trên cao đánh xuống ầm ầm, Vạn Linh thánh mẫu không dám dừng bước, lúc sau thì đã mất dấu Dương Bách Xuyên.  

Hơn nữa dãy núi Vân Lôi dài cả vạn dặm, khắp nơi bị mây mù che khuất, nơi này quanh năm đều có sấm sét bao phủ, càng đi sâu vào trong thì sấm sét càng mạnh, cho dù là cảnh giới Phi Thăng tiến vào thì cũng sẽ bị đánh thành tro bụi, hiện tại bà ta đã không dám vào trong nữa.  

Sấm sét xuất hiện ngay trước mặt, Vạn Linh thánh mẫu dừng bước.  

Bà ta cũng không có cách nào, chỉ đành ra khỏi mây mù.  

Nhưng cũng tin Dương Bách Xuyên đừng mơ sống sót, dãy núi Vân Lôi được xưng là nơi nguy hiểm của Tu Chân Giới, sấm sét ở đây không hề yếu hơn thiên kiếp, hơn nữa còn có những thứ khác, nghe đồn dãy núi Vân Lôi chính là một di tích cổ, có đại trận thượng cổ, cho dù là tiên nhân đi vào thì cũng phải chết ở đây.  

Huống chi là Dương Bách Xuyên.  

Đứng ở rìa mây mù nhìn sấm sét cuồn cuộn bên trong, mặc dù Vạn Linh thánh mẫu không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.

Dương Bách Xuyên chạy mấy chục dặm mới nghỉ thở dốc, đột nhiên sấm sét xuất hiện dày đặc, trong nháy mắt đã cuốn lên người hắn.  

Sấm sét đánh xuống mà không hề báo trước, lúc đầu Dương Bách Xuyên cũng bị dọa hết hồn, căn bản là không kịp phản ứng.  

Sấm sét ầm ầm bổ xuống, toàn thân hắn tê dại, mái tóc bạc trắng cũng cháy khét.  

Nhưng mà so sánh với uy lực của thiên kiếp Cửu Cửu, chút sấm sét này…hình như cũng không ghê gớm lắm.  

Hơn nữa sau khi phụ tinh thuộc tính lôi điện trong cơ thể vận chuyển, hút toàn bộ sức mạnh lôi điện vào bên trong, thoáng chốc đã được hóa giải.  

Những sấm sét này nhìn thì thì có vẻ hung dữ nhưng khi bổ xuống cơ thể hắn thì cũng chỉ có như vậy, cơ thể hắn không hề bị thương tổn.  

Sững người một lúc, Dương Bách Xuyên toét miệng cười: “Lão đầu, bây giờ thân thể của con là cấp bậc gì vậy?”  

Sau khi trải qua thiên kiếp Cửu Cửu, Dương Bách Xuyên phát hiện thân thể mình đã sớm đột phá qua Lưu Ly, còn cụ thể như thế nào thì hắn không biết, lúc này mới bắt đầu hỏi lão đầu.  

“Sở dĩ quái thai Tuyết Tàng mạnh như vậy là vì thân thể có thể đạt tới cảnh giới Nhục Thể Thuần Dương dưới sự tôi luyện của thiên hỏa, con độ qua thiên kiếp Cửu Cửu đột phá thân thể Lưu Ly đỉnh phong, hiện tại đã là Nhục Thể Thuần Dương rồi, nhưng mà chỉ ở cấp sơ kỳ, cần phải nâng cao, khi đạt tới đỉnh phong thì sẽ không sợ thiên hỏa đốt cháy, cũng không sợ sấm sét đánh xuống.  

Thế nên hiện tại đối mặt với số sấm sét này, cho dù không chống cự, chỉ cần thân thể đơn thuần cũng không thành vấn đề, nhưng đừng có vui mừng quá sớm, dãy núi Vân Lôi được dưng là nghìn vạn dặm, càng vào sâu bên trong thì uy lực của sấm sét càng mạnh, có những lôi điện không hề thua kém thiên kiếp Cửu Cửu, thậm chí còn có cả thiên lôi.  

Dãy núi Vân Lôi tồn tại đã lâu, ở thời đại của vi sư thì ngọn núi này cũng rất thần bí, vô số tu sĩ cảnh giới Phi Thăng đã mất tích ở đây, nghe đồn còn có cả tiên nhân chết trong đó con vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Vân Thiên Tà khuyên bảo.  

“Lão đầu, nơi này nguy hiểm như vậy, làm thế nào bây giờ, con cũng đâu thể vừa ra khỏi Thái Hoang đã bị nhốt ở trong dãy núi Vân Lôi đúng không? Ra ngoài thì có mụ già Vạn Linh thánh mẫu, vào trong thì có sấm sét cường đại đánh chết được tiên nhân, lẽ nào con phải ở trong này?” Dương Bách Xuyên nói.  

“Haha, vi sư không nói quá đâu, với người khác thì đây là cấm địa, nhưng với con thì…Có vi sư thì nơi này giống như vườn hoa sau nhà, đi thôi, vi sư chỉ điểm, cho con một bất ngờ lớn.” Vân Thiên Tà đắc ý nói.  

Dương Bách Xuyên nghe lão đầu nói vậy, rõ ràng là còn có ý khác, có vẻ như lão đầu rất quen thuộc với nơi này.  

Trong lòng khẽ động: “Lão đầu, đừng có nói nửa vời như thế, có phải người rất quen thuộc nơi này không?”  

“Hỏi nhiều thế làm gì, cứ đi về phía trước là được.” Vân Thiên Tà không nói nhiều.  

Nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên giống như bị mèo cào, bắt đầu quấn lấy hỏi.  

Vân Thiên Tà hết cách, lúc này mới lên tiếng: “Được rồi, vi sư sợ con luôn, nói cho con biết vậy.”  

“Nhanh nói…” Dương Bách Xuyên không đợi được nữa, bây giờ nghĩ lại, chẳng trách lúc bị mấy trăm người của thánh địa đuổi giết, hắn chạy về dãy núi Vân Lôi, lão đầu cũng không nhắc nhở, nếu không thì một nơi được xưng là khu vực nguy hiểm của Tu Chân Giới, sư phụ hắn đã sớm cảnh báo rồi.  

Ngay sau đó Vân Thiên Tà nói: “Có nhớ sau khi con tới Tu Chân Giới, vi sư đã nói có đồ muốn tặng cho con, để dùng sau khi tu vi đạt tới cảnh giới Hợp Thể không?” 
Bình Luận (0)
Comment