Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3387

Hôm nay Dương Bách Xuyên xuất hiện, cuối cùng mới làm cho các nàng yên tâm.  

Bởi vì tất cả mọi người phát hiện tu vi của Dương Bách Xuyên bây giờ sâu không lường được, chỉ có Lâu Hải Đường nhìn thấu Dương Bách Xuyên là tu vi Đại Thừa sơ kỳ, nhưng người trung niên đi bên cạnh Dương Bách Xuyên lại là tồn tại khiến nàng nhìn không thấu, hơn nữa cả người tỏa ra yêu khí ngút trời.  

Người trung niên trong mắt Lâu Hải Đường chính là Chuột Vương, Chuột Vương cũng giống như đám người Khổng Tước, Tử Hoàng, Thanh Ngưu là đã bước vào cấp bậc Thiên Yêu, có thể sánh ngang với tu sĩ Phi Thăng cảnh của Nhân tộc, Lâu Hải Đường chỉ có tu vi Đại Thừa trung kỳ đỉnh phong vậy nên nàng ta mới nhìn không thấu Chuột Vương có thể sánh ngang với Phi Thăng cảnh.  

Nhưng trong lúc nàng ta quan sát thì nhận ra Chuột Vương cung kính đứng đằng sau Dương Bách Xuyên, hiển nhiên đối với Dương Bách Xuyên rất tôn kính, không cần hỏi Lâu Hải Đường cũng đoán được quan hệ giữa hai người, tất nhiên là Dương Bách Xuyên cầm đầu.  

Có một cao thủ Yêu tộc Phi Thăng cảnh, nàng ta yên tâm hơn rất nhiều.  

Tuy rằng chia tay với Dương Bách Xuyên hơn chín mươi năm, nhưng Lâu Hải Đường biết chút thời gian này đối với tu chân giả cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, ngắn ngủn hơn chín mươi năm mà tu vi của Dương Bách Xuyên đã đạt tới Đại Thừa sơ kỳ, tốc độ tu luyện cỡ này trước đây chưa từng thấy qua.  

Nghĩ đến Dương Bách Xuyên tất nhiên là có đại cơ duyên khó lường, mà bây giờ thực lực của hắn cũng sẽ không kém.  

Đến lúc đó dù Lệ Ngọc Hoàn mời hắn tới trợ thủ, thật sự có thể công phá đại trận, nàng ta cùng Dương Bách Xuyên cộng thêm Chuột Vương cũng có thể ứng phó, ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho mọi người.  

Mấy chục năm nay, nàng ta là tu sĩ Đại Thừa duy nhất của Tinh Thần Môn, toàn bộ áp lực vô hình trung đều tập trung trên người nàng ta, sự dày vò trong lòng chỉ có chính nàng ta biết, cho nên đường đường là một tu sĩ Đại Thừa, vừa nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện đã bật khóc.  

Bởi giờ phút này, nàng ta có cảm giác cực kỳ thoải mái và an toàn, vì Dương mỗ - tiểu nam nhân của nàng ta đã cho nàng rất nhiều khí thế, đây là cảm giác an toàn khiến tâm hôn nàng ta yên bình.  

Dù sao sau khi Dương Bách Xuyên trở về, tất cả mọi người đều có người để tin cậy.  

Mọi người ngồi trong đại sảnh, ngươi một câu ta một câu kể lại.  

Mọi người bị bức bách gần trăm năm có hơi buồn chán, Dương Bách Xuyên chỉ im lặng ngồi nghe mà không nói chuyện, để cho mọi người phàn nàn.  

Chờ nắm rõ toàn bộ tình huống, cũng nghe mọi người kể xong, Dương Bách Xuyên nhìn Lý Phượng Ngọc và Ngô Mặc Thu rồi hỏi: "Có tin tức gì từ Sơn Hải Giới không?"  

Ngô Mặc Thu và Lý Phượng Ngọc nghe Dương Bách Xuyên hỏi, sắc mặt hai người nhăn nhó.  

Lý Phượng Ngọc còn tốt vì nàng chưa từng tiếp xúc với người của Vân Môn ở Sơn Hải Giới, còn Ngô Mặc Thu thì bày ra vẻ mặt tự trách, thấp giọng nói: "Xin lỗi tiên sinh, năm đó sau khi bọn ta bị nhốt, ta vẫn không có cơ hộ đi ra ngoài, cho nên ta cũng không biết có người nào bên phía Sơn Hải Giới tới hay không, tiên sinh ta..."   

Thực ra Dương Bách Xuyên hiểu rõ hỏi như vậy cũng vô ích, nhưng nội tâm hắn hơi lo lắng nên vô thức hỏi ra, vừa hỏi đã khiến Ngô Mặc Thu khó xử tự trách.  

Thấy vẻ mặt Ngô Mặc Thu bối rối tự trách, Dương mỗ cũng không đành lòng, đi qua nắm chặt tay nàng nói: "Thu Nhi không cần tự trách, ta cũng chỉ hỏi thăm vậy thôi, không sao, bây giờ ta đã trở lại, chờ giải quyết xong chuyện này, chúng ta cùng nhau đi hỏi thăm tung tích của bọn họ."  

"Vâng, tiên sinh ta muốn ra ngoài tìm hiểu tin tức của các nàng ngay lúc này, đã gần trăm năm, năm đó lúc chúng ta rời khỏi Sơn Hải Giới, kết giới Thiên Trảm đã bị đánh vỡ, tất cả tu sĩ, sinh linh của Sơn Hải Giới hẳn là rất nhanh sẽ phát hiện chạy đến Tu Chân Giới, thời gian trôi qua đã lâu, thiết nghĩ đã có người đến..."  

Ngô Mặc Thu hiểu rõ Dương Bách Xuyên nhất, nàng biết thân nhân bằng hữu ở Vân Môn Sơn Hải Giới đối với hắn có bao nhiêu quan trọng.  

"Thôi quên đi, chuyện bên này ta sẽ lập tức giải quyết, không mất bao nhiêu thời gian, cũng không vội." Dương Bách Xuyên ngăn cản Ngô Mặc Thu.  

Tuy rằng gần trăm năm không gặp, tu vi của Ngô Mặc Thu có thể nói một ngày ngàn dặm đạt tới Độ Kiếp trung kỳ đỉnh phong và sắp bước vào hậu kỳ, cũng coi như không tệ, nhưng chung quy kẻ địch là Lệ Ngọc Hoàn lại ở Đại Thừa Cảnh, hai bên chênh lệch tu vi quá xa.  

Hơn nữa, hắn bây giờ có hàng trăm tiểu đệ Yêu tu có thể sánh ngang với Đại Thừa, tất nhiên sẽ không để nữ nhân của mình đi mạo hiểm.  

Mà đám người Lâu Hải Đường và Lý Phượng Ngọc cũng nhìn ra vấn đề, lúc Dương Bách Xuyên nhắc tới Sơn Hải Giới thì sắc mặt nặng nề, thế mới biết được chuyện này hệ trọng cỡ nào.  

Lâu Hải Đường chủ động đề xuất: "Xuyên Tử, hay là để ta đi xem thử?" 
Bình Luận (0)
Comment