Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 465

Trở lại sảnh chính, Dương Bách Xuyên hỏi Khưu Vân nói: “Cô có biết nơi này đi ra ngoài phải đi như nào không?” Nếu là chị em Khưu Vân trước kia cũng là người của Xương Hoa, có lẽ sẽ quen thuộc với nơi này.  

Quả nhiên, Khưu Vân gật đầu nói: “Thưa tiên sinh, toàn bộ đường ngầm dưới lòng đất có hai lối đi nối liền hai bên ngoài, một đường từ phía nam đi ra ngoài, trực tiếp đến khe núi nhỏ không xa có trấn nhỏ cao nguyên, nhưng lại có sát thủ canh giữ. Đường thứ hai là từ phía đông đi ra ngoài kết nối là sảnh chính bàn việc của Trần Bách Vạn.”  

Dương Bách Xuyên không nghĩ tới vậy mà còn có một con đường đi tới trấn nhỏ cao nguyên, thầm than nơi này đường ngầm thật lớn, có mấy người phụ nữ ở bên người, nếu đã cứu bọn họ đương nhiên phải cam đoan đưa các cô ra ngoài, cho nên Dương Bách Xuyên để cho Khưu Vân dẫn đường đi lối phía nam trước.  

Có Khưu Vân là người quen thuộc địa hình ở đây, đi hơn mười phút, rất nhanh đã tới cửa lối đi.  

Khưu Vân dừng ở khúc cua nhỏ giọng nói: “Tiên sinh đi qua khúc cua này chính là lối đi duy nhất dẫn tới trấn nhỏ, nhưng mà có sát thủ võ cổ canh giữ ở đây, chắc chắn phải giải quyết bọn họ mới được.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu, thật ra trong linh thức của anh đã thấy được, có bốn người canh giữ, thực lực cũng không cao, nội lực cao nhất mới là Ám Kình tầng bốn, ba người còn lại đều là Minh Kình, những người này anh có thể giải quyết rất dễ dàng.  

Dặn dò Khưu Vân một tiếng, Dương Bách Xuyên vọt tới, trực tiếp dùng linh thức khống chế bốn người, làm cho bốn người rơi vào trạng thái đứng im trong thời gian ngắn, lúc này anh xuất kiếm chém chết bốn người canh giữ, thuận tay đốt xác chết của bọn họ.  

Sau đó Dương Bách Xuyên để cho Khưu Vân rời đi cùng với những người phụ nữ này, nhưng Khưu Vân sống chết không muốn, nói muốn dẫn đường cho Dương Bách Xuyên, cô biết Dương Bách Xuyên quay về là muốn chém chết đám người Trần Bách Vạn, đương nhiên là phải đi theo, từ bây giờ trở đi mục tiêu sau này của cô chính là người của tổ chức sát thủ Xương Hoa.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy cũng chỉ có thể để cô đi theo, mà dù sao mấy người phụ nữ được giải cứu có thể trực tiếp đi ra ngoài, chỉ cần các cô đi ra ngoài không được bao xa chính là trấn nhỏ, sau khi tìm cảnh sát đương nhiên có thể đưa các cô về nhà.  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng dặn dò các cô không thể nói ra anh, những người phụ nữ này đương nhiên rất biết ơn ân nhân cứu mạng mình, thề sẽ không nói ra.  

Hơn nửa giờ sau, Khưu Vân mang theo Dương Bách Xuyên đi tới sảnh chính bàn việc của Trần Bách Vạn, đương nhiên không phải là trực tiếp vọt vào, mà là đứng sau một cánh cửa.  

Ở chỗ này, Dương Bách Xuyên buông linh thức đi thăm dò sảnh chính để bàn việc, anh thấy được ba người.  

Trần Bách Vạn và lão mù trước kia, còn có một người trung niên hơn năm mươi tuổi.  

Lúc này chỉ nghe Trần Bách Vạn mở miệng nói: “Tuy rằng cửa khẩu Cốt Hoa của tôi ở Tây Bắc, nhưng vẫn phải thừa nhận địa vị của nhà họ Mã ở giới cổ võ Tây Bắc, lần này mời anh Mã đến đây đương nhiên là có thành ý, còn hy vọng anh Mã cân nhắc, dù sao chúng ta đều có kẻ thù chung, loại trừ Dương Bách Xuyên không phải cũng chính là điều mà nhà họ Mã các người hy vọng sao?”

Dương Bách Xuyên lại nghe được bọn họ nhắc tới mình, lập tức đề cao tinh thần, trong lòng cười lạnh nghĩ: “Thì ra lại muốn hợp tác với nhà họ Mã đối phó tôi à?”  

Rắn chuột chụm lại thành một ổ, cũng tốt thôi, ông đây đứng nghe kỹ xem các người có thể giở trò quỷ gì.  

Lúc này người trung niên được Trần Bách Vạn xưng là anh Mã buông chén trà trong tay xuống, cười ha hả nói: “Có phải Đường chủ Trần đã nghe lầm tin tức rồi không, nhà họ Mã chúng tôi cũng không có ý động đến Dương Bách Xuyên.” Mã Hưng Điền đương nhiên sẽ không nói, nhà họ Vương ở Yên Kinh đã cảnh cáo bọn họ còn động đến Dương Bách Xuyên chính là điều ngu xuẩn.  

Trần Bách Vạn nghe Mã Hưng Điền nói vậy, miệng hơi nhếch lên nói: “Anh Mã cần gì phải che giấu trước mặt người anh em này chứ. Ở Cố Đô, Dương Bách Xuyên đã đánh cháu trai Mã Tiểu Lục của ông, nhà họ Mã đương nhiên phải lấy lại mặt mũi chứ, nhưng sau này lại không thấy động tĩnh gì, tôi đâu có nghe nói là nhà họ Vương ở Yên Kinh đến thăm hỏi nhà họ Mã đâu nhỉ?  
Bình Luận (0)
Comment