Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Tuyệt Trần đột nhiên mở hai mắt, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, cảnh trong mơ lúc nãy vừa hư ảo lại vừa chân thật làm cho nàng vừa sợ hãi vừa mong đợi. Nâng tay lâu mồ hôi lạnh, đến lúc này mới phát hiện nàng thế nhưng lại đang ngủ trên dốc núi cheo leo!

Nàng rũ mắt sau đó lâm vào trầm tư, vì sao không thấy rõ bộ dáng của người trong mộng, những lại có thể nhìn thấy rõ đáy hồ Thần Đàn ở Ma Khải Vụ Lâm chứ? Đây là giấc mộng chỉ dẫn mục đích của người vẫn luôn khống chế mình sao? Bất quá cho dù ngọn nguồn là cái gì, thì nàng vẫn cảm thấy bọn họ có liên quan tới mình, là âm mưu hay dương mưu, nàng muốnđi tìm tòi đến kết quả cuối cùng!

Ngẩng đầu nhìn kiến trúc hùng vĩ phía sau, Học viện Thánh Vực nằm ngay giữa vách núi Linh Lạc Nhai của Thương Khung đại lục, bốn phương tám hướng núi cao bao quanh, vị trí địa lý hung hiểm, làm cho người có ý đồ khác không dám dễ dàng tới gần. Hàng năm sương mù bao trùm cũng vì linh khí vô tận từ các học viên, cũng giúp tăng lên tiến độ tu luyện của mọi người.

Cách vách núi ngoài trăm dặm, chia thành: hệ Kim - Bắc Thần gia đóng ở Thành Kim Tuyên, hệ Mộc - Yến gia đóng ở Thành Yến Hoàn, hệ Thủy - Lăng gia Thành Lăng Hoàn, hệ Hỏa - Sở gia Thành Sở Huyên, hệ Thổ - Kỳ gia Thành Kỳ Viên, còn có hệ Phong - Diệp gia đã lụi tàn, ngay sau đó đã mất người cai quản ở Thành Phong Vũ, ngoài xa hơn là các đại gia tộc cai quản các đại thành trì, trái ngược lại, thành trì vốn là lệ thuộc hệ Phong - Diệp gia đều trở thành địa phương long xà hỗn tạp trị an rối loạn nhất toàn bộ đại lục.

Sáu tòa thành trì giống như người thủ hộ thủ vệ Linh Lạc Nhai, nhìn về phía Linh Lạc Nhai. Nhưng mà, rốt cuộc Ma Khải Vụ Lâm ở đâu, thế nhân cũng không ai biết rõ, bởi vì chỉ sau khi Học viện Thánh Vực tổ chức đại hội luận võ, người thắng trận mới có cơ hội đến Ma Khải Vụ Lâm thần bí tôi luyện, tìm kiếm khế ước thú thích hợp cho mình.

Ở dị giới này, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân không biết cái gì cả, giống như tiểu hài tử lạc đường đứng ở trong mê cung phức tạp biến hoá khôn lường, tìm không thấy đường ra.

"Chủ nhân!" Dường như Tiểu Bạch hiểu được suy nghĩ của Lăng Tuyệt Trần, thanh âm chứa ý thương tiếc, vì sao muốn chủ nhân của hắn phải đón chịu hết thảy thống khổ, nội tâm yếu ớt của chủ nhân chỉ hi vọng có một cuộc sống đơn giản bình yên, vì sao lại chọn nàng!

"Tiểu Bạch, có phải ta thật sự ••••••" khắc mệnh! Lăng Tuyệt Trần cúi mắt, nhớ rõ bởi vì một câu nói của thầy bói, phụ mẫu nàng từ nhỏ đã từ bỏ nàng, tùy ý để nàng mới hai tuổi tự sinh tự diệt.

"Chủ nhân, không thể nói bậy, người xem hiện tại không phải là tốt lắm sao!" Tiểu Bạch nhíu mi, móng vuốt nhỏ khẽ vuốt Tiểu Hồ Tử (ta chả biết cái gì) bản thân.

Lăng Tuyệt Trần cười không nói, chỉ cười cười vỗ về Tiểu Bạch trong lòng, hai mắt mê mang. Nỗi run sợ không biết tên, làm cho nàng chỉ có thể bất lực ôm lấy Tiểu Bạch, trong đầu không ngừng hiện lên một bóng người, ánh mắt bình lặng kỳ vọng nhìn về phương xa, cảm giác đầu tiên của nàng chính là, nam tử này tên là Ngân Nhược! Vẫy vẫy đầu, đem hết thảy cảm giác không biết tên này xua đi.

Nhẹ nhàng dựa vào tảng đá, như nghĩ tới cái gì nhìn về phương xa: "Tiểu Bạch, ngươi nói một người chỉ có một khế ước thú sao?"

Tiểu Bạch ở trong lòng rùng mình một cái, vì sao có cảm giác, cảm thấy lời này của chủ nhân còn có ý khác, tự giễu gãi gãi đầu: "Chủ nhân, người có ý gì!" Con mắt đảo qua đảo lại, đang suy nghĩ nên tìm lý do gì giải thích sự xuất hiện của hắn.

"Nói thí dụ như ngươi là khế ước thú của ta, về sau sẽ không thể lại lập khế ước thú khác?" Hiển nhiên, ý Lăng Tuyệt Trần muốn hỏi không phải là ý giống như Tiểu Bạch suy nghĩ.

Tiểu Bạch nghe vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi vỗ lồng ngực của mình: "Tiểu Bạch chính là khế ước thú của chủ nhân, nếu tình huống ma thú đó nguyện ý, người có thể khế ước nhiều nhất năm con ma thú, nhưng mà bổn mệnh khế ước thú chỉ có thể là một!"

Nhiều nhất năm con? Đây chẳng phải là có thể tăng lên không ít sức chiến đấu sao?

"Nhưng mà, Tiểu Bạch không phải bổn mệnh khế ước của chủ nhân!" Tiểu Bạch vô thần  mượn sức lắc đầu nhỏ, hắn mãi mãi không có khả năng trở thành bổn mệnh khế ước của chủ nhân!

Lăng Tuyệt Trần nhìn Tiểu Bạch, hiểu rõ cong khóe miệng, sau đó ôm lấy Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt mình: "Nhưng mà Tiểu Bạch cũng chính là tiểu ma thú làm bạn với ta lâu dài nhất nha!" Nói xong nở nụ cười, đúng vậy, từ kiếp trước đến kiếp này, Tiểu Bạch đều vẫn sống ở bên người nàng: "Khế ước thú sẽ không phản bội chủ nhân, đúng không?" Như vậy, Tiểu Bạch chính là người duy nhất nàng tín nhiệm (Tiểu Bạch là thú mà tỷ  secret ).

Tiểu Bạch âm thầm nuốt nước miếng, liên tục gật đầu: "Đương nhiên, chủ nhân không còn khế ước thú cũng biến mất, khế ước thú ngu ngốc nào phản bội chủ nhân, đó là tự gánh lấy diệt vong!" Bất quá, gạt chủ nhân một ít chuyện, hẳn là không tính là phản bội đâu!

Khóe miệng Lăng Tuyệt Trần cong lên: "Tiểu Bạch, cám ơn ngươi!"

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Lăng Tuyệt Trần, cuối cùng mặt mày hớn hở nói: "Chủ nhân vui vẻ là tốt rồi!" May mà chủ nhân không truy hỏi đến cùng!

Lăng Tuyệt Trần không nói gì nữa, người tên Ngân Nhược kia, nàng thật sự đúng là muốn thấy khuôn mặt thật của hắn.
Bình Luận (0)
Comment