Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 4

Thế giới này, lấy võ làm đầu, nàng cũng không lấy làm lạ, bởi vì vô luận ở nơi nào, đều chỉ có người mạnh mới sinh tồn. Chỉ là, nhìn hết toàn bộ Thương Khung Đại lục, cũng chỉ ở Thánh điện năm trăm năm trước từng xuất hiện người đạt tu vi thánh cấp, đã là Thánh chỉ tiền nhiệm của Thánh điện!

Thẳng đến khi Bắc Thần Hàn rời đi, Lăng Tuyệt Trần lúc này mới xoay người, kinh ngạc đánh giá Sở Dạ Phong vẫn chỉ có một cái biểu tình đứng đối diện, vừa tà mị, lại cuồng vọng, lại như không câu nệ, cũng không đủ để hình dung, người này, nàng nhìn không thấu! Khuôn mặt tương tự, ánh mắt lại cách biệt một trời, trong khoảnh khắc, nàng lạc vào mê mang, cái thế giới hỗn độn này, rốt cuộc là thế nào, nàng vì sao lại đến nơi đây.

Nếu nàng đến đây, như vậy, hắn đâu? Dạ đi cùng nàng đâu? Đã đi nơi nào? Kiếp này liệu có thể gặp lại? Trong lòng đã hiện lên ngàn vạn ý tưởng, nhưng hai mắt vẫn không rời khỏi nam tử áo đỏ kia.

Chỉ thấy nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan góc cạnh như điêu khắc, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường. Bề ngoài thoạt nhìn dường như phóng đãng không câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta không dám xem nhẹ. Một mái tóc đỏ như lửa, dưới đôi mày kiếm cũng là một đôi mắt hoa đào híp dài, tràn ngập đa tình, làm cho người ta không tự giác rơi vào tay giặc. Cái mũi cao thẳng, môi đỏ mọng vừa phải lúc này lại nở nụ cười quyến rũ lòng người, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, nụ cười của hắn không chạm tới khóe mắt. Đôi mắt khép hờ, làm cho người ta không nhìn ra suy nghĩ, chỉ là khóe miệng tựa tiếu phi tiếu nhếch lên.

"Ngươi, không cần bị ca ca hưu, lại đánh chủ ý vào Sở đại ca!" Bắc Thần Thư Vũ nhìn tầm mắt Lăng Tuyệt Trần vẫn chưa rời khỏi Sở Dạ Phong, lập tức lo lắng kéo cánh tay Sở Dạ Phong.

Sở Dạ Phong tức giận nhíu nhíu mày, mất tự nhiên rút cánh tay lại, thân hình hơi động, đã muốn rời khỏi tầm năm bước chân cách Bắc Thần Thư Vũ. Lúc này mới nâng tay, phất phất ống tay áo, cho đến lúc hắn vừa lòng, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Sở đại ca!" Bắc Thần Thư Vũ nhất thời quẫn bách đỏ gò má.

Kỳ Kiếm Vũ đứng một bên miết miết miệng, lén lút lôi kéo tay áo Bắc Thần Thư Vũ, ánh mắt ý bảo nàng chớ quên đúng mực. Sở Dạ Phong thích sạch sẽ, mọi người đều biết, nếu không phải bởi vì quan hệ của gia tộc, hắn cũng không tới gần người xa lạ quá năm bước.

Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, ánh mắt nguy hiểm quét về phía Bắc Thần Thư Vũ, trên đài cao yên tĩnh, y phục đỏ và tóc đỏ, y phục đỏ và tóc lam, trông thật xứng đôi, giống như bọn họ là nhân vật chính hôm nay bái đường thành thân.

Yến Nam Hiên nhíu nhíu mày, ý cười từ đầu đến cuối vẫn hiện ở khéo miệng, hắn ta chính là loại người giỏi về ngụy trang chính mình, nhưng Kỳ Kiếm Vũ lại khiến Lăng Tuyệt Trần sinh ra chút tò mò, tại thế giới này, còn có thể có người đem ý nghĩ trong lòng hoàn toàn đặt ở trên mặt sao!

"Phải biết rằng, nữ nhân một khi bị hưu, sẽ không tìm được phu quân mới, trên toàn bộ Thương Khung Đại lục, cũng sẽ bị người nhạo báng, ngươi nên biết hậu quả chuyện ngươi đang làm!" Sở Dạ Phong lần đầu tiên nói nhiều lời như thế, lại là vì Lăng Tuyệt Trần một khắc trước vẫn còn là phế vật.

Ánh mắt Lăng Tuyệt Trần nâng lên hạ xuống, trong mắt nháy mắt chói loá vạn trượng, cong khóe miệng: "Số phận của ta là do ta nắm!" Nhân sinh của nàng, nàng là chúa tể, có thể lập gia đình hay không, không sao cả, nam nhân, đều là kẻ không thể tin! Chuyện này, nàng không cần.

Sau khi nói xong thở ra một hơi, dứt khoát xoay người, tựa như bất luận kẻ nào cũng không thể lưu lại làn sóng trong lòng nàng. Thong dong dừng bước, nhìn nữ nhân gầy ốm chen vào trong đám người kia, nếu nàng nhớ không lầm, đó là mẫu thân của khối thân thể này! Cái từ này, trong lòng nàng, lại thật xa lạ.

"Tuyệt Trần!" Nữ nhân gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, gọi ngắn ngủn hai từ, thế nhưng còn ho khan một tiếng.

Nữ nhân một thân mặc quần áo cũ nát, bước nhanh đến bên cạnh Lăng Tuyệt Trần, nhìn Lăng Tuyệt Trần từ trên xuống dưới, thấy nàng bình yên vô sự, ánh mắt xẹt qua vui sướng: "Tuyệt Trần không có chuyện gì! Không có việc gì là tốt!"

Lăng Tuyệt Trần hơi hơi nhíu mi, hành động như vậy, nàng không có thói quen! Né tránh bàn tay nữ nhân đưa qua, muốn mở miệng, lại không nói được gì. Nàng không có thói quen để người khác đụng vào, đây là thói quen ba mươi năm của nàng!

Nữ nhân kinh ngạc nhìn tay chạm vào không trung, con gái của bà đã thay đổi, không hề nhu nhược ỷ lại bà, cũng trở nên mạnh mẽ, bà nên cao hứng, cần gì phải khổ sở.

"Ta, không thích!" Ngữ điệu trong giọng nói của Lăng Tuyệt Trần không tốt, muốn giải thích, lại không biết nên giải thích từ đâu.

Lúc nãy đi trên đường bà đã biết được con gái của bà đánh bại lục cấp sơ cấp Kỳ Nhược Tuyết, trong lòng bà kích động không thôi, thế này mới cười cười: "Không sao, Tuyệt Trần không có chuyện gì là tốt rồi!"

Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc, vẫn không nhiều lời, nữ tử này, là ấm áp duy nhất của ‘ nàng ’ ở thế giới này, duy nhất. Nàng không khỏi vì Lăng Tuyệt Trần đã hương tiêu ngọc vẫn cảm thấy bi ai! Sống ở lục đại gia tộc, không, từ mười lăm năm trước Diệp gia bị thảm sát, cũng chỉ có ngũ đại gia tộc  —— là trưởng nử Lăng gia, lại sống cuộc sống ngay cả hạ nhân cũng không bằng, nếu không phải là vì có hôn ước với Bắc Thần gia, chỉ sợ hai mẹ con cũng không thể dống đến hôm nay.

Hôn nhân gia tộc, ở triều đại nào cũng đều có, mẫu thân Lăng Tuyệt Trần —— Diệp Sương, chính là nữ nhi duy nhất của Diệp, vốn là Lăng gia đương gia chủ mẫu, từ khi Diệp gia nghèo túng, địa vị trong phủ xuống dốc không phanh, lại vì sinh hạ Lăng Tuyệt Trần, nàng không thể tụ khí, mà bị gia tộc vứt bỏ.

"Đi thôi!" Lăng Tuyệt Trần nhíu mi, xoay người lập tức đi xuống đài cao, Diệp Sương chạy nhanh đuổi kịp.

Nhìn bóng dáng kinh thế kia, Sở Dạ Phong trầm mặc, cuồng vọng, hai chữ này nhảy vào đầu của hắn đó là một nữ tử cuồng vọng giống hắn!

Yến Nam Hiên thu lại cảm xúc thay bằng vẻ mặt cười tà, đi đến bên cạnh Sở Dạ Phong: " Đại ca, ta cảm thấy, cũng là ngươi có vẻ thích hợp làm chú rể hơn!" Ánh mắt còn không ngại  liếc về phía y phục của Sở Dạ Phong.

"Ngươi vẫn là trở về tu luyện thật tốt đi, chỉ còn một tháng, Mộ Dung đạo sư sẽ khảo nghiệm!" Sở Dạ Phong khẽ liếc Yến Nam Hiên một cái, liền vén vạt áo nhanh chóng rời đi.

Thẳng đến sau khi Sở Dạ Phong rời đi, Kỳ Kiếm Vũ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra tiến lên nói: "Nam Hiên, ngươi nói cái gì thế, Lăng Tuyệt Trần mà xứng đôi với đại ca sao?"

"Ừ, bộ dáng đó của nàng ta, giúp Sở đại ca xách giày cũng không xứng!" Bắc Thần Thư Vũ thế này mới thả lỏng giọng điệu, lại rầu rĩ nói.

Kỳ Nhược Tuyết vẫn im lăng cong khóe miệng, đôi mắt hiện lên u ám, nhưng trong nháy mắt đã bịbao phủ.

"Ngươi nói thật hay nói giỡn!" Ánh mắt Yến Nam Hiên khẽ sâu, nói xong liền cười to xoay người rời đi.

Kỳ Kiếm Vũ chạy nhanh đuổi kịp, khoát lên bả vai Yến Nam Hiên: "Ngươi nói, Lăng Tuyệt Trần có thể tới đến học viện ghi danh hay không!"

Yến Nam Hiên khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái: "Trước kia khó mà nói, nhưng mà, sau hôm nay, nhất định có thể!" Ngữ điệu tràn đầy tự tin, hắn ta tin tưởng không nhìn lầm người! Huống hồ, chỉ có tiến vào học viện, mới có thể đề cao tu vi chiến đấu của nàng.

Đi theo sau Diệp Sương, dần dần tiến vào sâu Lăng phủ, lạnh lẽo trong mắt Lăng Tuyệt Trần lại càng tăng, bóng dáng Diệp Sương vừa biến mất ở chỗ rẽ, liền nhận thấy được phía sau có cái gì đánh úp lại, nháy mắt xoay người, lại bị một quả cầu tuyết trắng nhào vào trong lòng. Nhìn cái vòng màu tím trên cổ, ánh mắt Lăng Tuyệt Trần hiện lên kinh ngạc và vui sướng.

"Tiểu Bạch, sao ngươi lại ở chỗ này!" Tia lạnh lẽo trên mặt có chút buông lỏng, khẽ vuốt bộ lông Tiểu Bạch.

"Chủ nhân, Tiểu Bạch rất nhớ người!" Mặt Tiểu Bạch cọ cọ ở trước ngực nàng.

"Trách không được nó một mực không chịu lập khế ước với ta, nguyên lai là thích ăn đậu hủ." Phía sau truyền tới thanh âm trêu ghẹo, bóng dáng màu đỏ dựa vào tường, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu, nàng không thể quên được.

Lúc này, Lăng Tuyệt Trần mới đứng dậy, khó hiểu nhìn Sở Dạ Phong: "Ngươi tới đây làm cái gì?"

Sở Dạ Phong nghẹn lời, kỳ thật hắn cũng không biết nói sao, một ngón tay thon dài chỉ Tiểu Bạch: "Ta đi theo con vật này đến đây!"

"Tiểu Bạch, sao ngươi lại ở chỗ hắn?" Lăng Tuyệt Trần nhìn về phía Tiểu Bạch trong bộ lông dày.

"Chỉ có đi theo hắn, mới có thể tìm được chủ nhân!" Tiểu Bạch ủy khuất nhìn  Lăng Tuyệt Trần, ánh mắt không dám nhìn thẳng, đảo mắt lia lịa.

Hỏi Tiểu Bạch vài tiếng cũng không đáp lại, chỉ là kinh ngạc nhìn Sở Dạ Phong, là hắn, hay đến tột cùng không phải là hắn.

"Ta không phải là hắn ta ở trong lòng nàng!" Thanh âm hờn giận truyền đến, cặp mắt lạnh băng, hiện lên một tia nguy hiểm.

Lăng Tuyệt Trần hơi giật mình: "Làm sao ngươi biết?" Thuật đọc tâm? Thực có chuyện huyền diệu như vậy?

"Chủ nhân, hắn là tím cấp trung cấp! Lúc người không hề phòng bị, có thể nhìn trộm nội tâm người cấp bậc thấp hơn hắn!" Tiểu Bạch ghé vào tai nàng nói.

Thực sự là thuật đọc tâm! Tím cấp trung cấp! Trời ạ, hắn ta vẫn là người sao? Hay là yêu?

"Ta chứng thực, ta là người, không phải yêu!" Sở Dạ Phong  có chút thất bại, nữ tử này, không thể bình thường một chút sao? Xem nàng một bộ lạnh như băng, nội tâm sao lại như một một đứa nhóc phúc hắc thế chứ?

"Ách, ta nghĩ, huynh vẫn tương đối thích hợp làm yêu nhân!" Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc, nhanh sửa miệng, cảm giác bị nhìn thấu ý nghĩ, thực con mẹ nó bực.

"Tuyệt Trần, con ở đâu?"

Thanh âm vội vàng truyền đến, Tiểu Bạch chợt lóe, vốn là thân thể Tiểu Miêu, chớp mắt biến nhỏ, chui vào lòng Lăng Tuyệt Trần.

Lăng Tuyệt trần xoay người, ngoái đầu nhìn lại thì bóng dáng màu đỏ đã không thấy.

Suy nghĩ không ra, Sở Dạ Phong vừa chính vừa tà, Bắc Thần Hàn một thân lạnh như băng không nói không cười, Kỳ Kiếm Vũ tiểu bạch kiểm, khuôn mặt trẻ con luôn tươi cười, còn có Yến Nam Hiên giỏi ngụy trang tâm tư thâm trầm••••• bốn nam tử tính cách dị thường khác xa, thế nhưng đều cùng nhau ở chung một chỗ, sao lại hòa hợp như thế?
Bình Luận (0)
Comment