Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 157


Chu Di chỉ cảm thấy không khí chung quanh tựa như vặn vẹo một trận, một cỗ chưởng phong mãnh liệt đánh về phía nàng, khiến hai mắt nàng sinh ra cảm giác đau đớn.
 
Không kịp ngẫm nghĩ, Chu Di vội vàng giơ đoản kiếm, ngăn cản công kích của đối phương, nhưng vì tốc độ của Hàn Phong quá nhanh, hơn nữa hơi chút thất thần, lúc này phản ứng đã không kịp nữa rồi.
 
Bàn tay của Hàn Phong trực tiếp đánh lên ngực nàng.
 
Cảm thụ được một trận mềm mại truyền đến, vẻ mặt Hàn Phong cũng sửng sốt, hắn không ngờ Chu Di dĩ nhiên không hề né tránh, nhất thời cả thân thể bị một chưởng của hắn đánh bay ra ngoài.
 
Giữa không trung sắc mặt Chu Di tái nhợt, ngực lại càng truyền đến một trận đau nhức. Nội đấu bên trong cơ thể cũng bị đánh tan.
 
- Sư tỷ!
 
Dưới đài Doãn Băng Hinh thấy Chu Di bị Hàn Phong đánh rơi khỏi lôi đài, nhất thời kinh hãi, thân hình chợt lóe, vội vàng chạy về phía Chu Di rơi xuống.
 
Bởi vì hai người cách xa nhau khá xa, mặc dù Doãn Băng Hinh toàn lực thi triển, nhưng vẫn không kịp đỡ lấy Chu Di.
 
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Chu Di, một tay ôm lấy nàng, ngay sau đó thân hình vừa chuyển, đã nhảy lên lôi đài.
 
Bóng người đột nhiên xuất hiện tự nhiên là người cách Chu Di gần nhất - Hàn Phong.
 
Nhìn thấy Chu Di bị mình đánh ngã, Hàn Phong cũng sửng sốt, sau đó cũng không nghĩ nhiều, vội vàng lao về phía Chu Di rơi xuống.
 
Mới vừa rồi một chưởng của hắn tuy chỉ dùng năm thành lực đạo, nhưng Chu Di vì không đề phòng bị đánh trúng, đã bị thương không nhẹ, nếu như lại rơi xuống đất, e là càng bị đả thương nặng hơn.
 
Cũng vì vậy mà Hàn Phong mới có thể kịp thời ra tay đỡ lấy nàng.
 
Doãn Băng Hinh nhìn thấy Hàn Phong ôm Chu Di vào trong ngực, nhất thời giận dữ, quát lên một tiếng:
 
- Buông sư tỷ của ta ra!
 
Vừa nói, thân hình đồng thời cướp tới, đánh một chưởng về phía Hàn Phong.
 
Thấy Doãn Băng Hinh bất ngờ công kích, sắc mặt Hàn Phong lạnh lẽo, lập tức trong miệng hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn tới đối phương, đồng dạng đánh ra một chưởng.
 
Ầm!
 
Hàn Phong phát sau mà đến trước, kình khí mãnh liệt từ lòng bàn tay của hắn bạo phát ra.
 
Doãn Băng Hinh chỉ cảm thấy một trận kình khí mạnh mẽ kéo tới, nhất thời cả người không khỏi thối lui về phía sau, trong mắt càng hiện lên một tia kinh ngạc.
 
Theo lực đạo, Hàn Phong cũng ôm c Chu Di trở lại lôi đài.
 
Sau khi rơi xuống đất, trong lòng Doãn Băng Hinh vẫn không phục, đang muốn tiếp tục xuất thủ, thì trưởng lão Thiên Thánh Cốc phi tới, ngăn cản nàng.
 
- Làm càn, đây là trận đấu, còn không lui ra!
 
Nói xong, trưởng lão kia cũng quay đầu lại nhìn Hàn Phong cùng với Chu Di đang ở trong lòng hắn.
 
Lúc này Chu Di đã hôn mê, Hàn Phong cũng tiến lên giao Chu Di giao cho trưởng lão kia.
 
Trưởng lão kia cũng coi như là thấu tình đạt lý. biết mới vừa rồi nếu không nhờ Hàn Phong vội vàng ra tay đỡ lấy Chu Di, lúc này thương thế của nàng tất càng thêm nghiêm trọng.
 
Cho nên cũng không làm khó hắn, mà gật đầu ra hiệu hắn đã chiến thắng, rồi mang theo Chu Di rời khỏi hội trường. Doãn Băng Hinh bên cạnh vẫn hai mắt phẫn nộ nhìn Hàn Phong.
 
Hàn Phong hoàn toàn không để ý tới nàng, mà rời khỏi lôi đài.
 
Hai mắt Doãn Băng Hinh lạnh lùng nhìn Hàn Phong rời khỏi lôi đài, sau đó mới không cam lòng xoay người đi.
 
Trận đấu giữ Hàn Phong cùng Chu Di chấm dứt, mọi người nhìn về phía Hàn Phong càng tràn ngập khí hiểu.
 
Bất quá, Hàn Phong vẫn chưa để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, trở lại chỗ nghỉ ngơi của Huyền Thiên Tông, lẳng lặng ngồi yên.
 
Mà Tiêu Linh cuối cùng cũng không thể đánh bại được Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu.
 
Đấu khí giữa hai người chênh lệch ba phẩm cấp, dù Tiêu Linh cố gắng ngạnh kháng, cũng bị Đường Vũ Nhu đánh bại dễ dàng.
 
Tiêu Linh rời khỏi lôi đài, sắc mặt có chút chán nản, cũng không phải vì kết quả trận đấu, mà vì không thể giúp Hàn Phong lấy được một điểm tích lũy.
 
Đối với điều này, Hàn Phong chỉ cười, không để ý tới ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, thấp giọng an ủi.
 
Tiêu Linh vốn còn có chút chán nản, thấy Hàn Phong dĩ nhiên trước mặt nhiều người như vậy kéo tay nàng, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ ứng, rất là mê người.
 
Hàn Phong làm như vậy càng khiến người xung quanh hâm mộ, đương nhiên ngoài người của Huyền Thiên Tông, hầu hết đều là ghen ghét.
 
Phí Lão nhìn bộ dáng của hai người, cũng mỉm cười, tỏ vẻ an ủi đi tới.
 
Lâm Nguyệt nhìn đồ đệ của mình, hai năm trước, Hàn Phong vẫn chỉ là một hài tử còn cần nàng chiếu cố, hôm nay đã trở thành một thiếu niên phong độ, bên người còn có tuyệt sắc giai nhân làm bạn, trong lòng cũng là một trận cảm khái.
 
Về phần Lâm Phỉ Vân càng mở to hai mắt, nhìn hai người, tròng mắt đen láy không ngừng xoay chuyển không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
Sau khi trận đấu của Tiêu Linh kết thúc, liền đến phiên Diệp Phàm lên lôi đài.
 
Thực lực của Diệp Phàm chỉ có nhân giai tam phẩm, có thể tiến vào vòng thứ năm đã là chuyện hết sức may mắn, hôm nay đối thủ của hắn, đấu khí mặc dù không quá mạnh, chỉ có nhân giai ngũ phẩm, nhưng đã thừa sức đối phó Diệp Phàm.
 
Cho nên, trận đấu nhanh chóng kết thúc với thất bại của Diệp Phàm.
 
Diệp Phàm cũng lắc đầu cười khổ, mặc dù hắn là đại sư huynh, nhưng thực lực so với mấy vị sư đệ, sư muội này còn kém xa.
 
Bất quá, Diệp Phàm coi như cũng hiểu chuyện, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là cổ vũ Mạnh Hùng một phen, rồi ngồi sang một bên nghỉ ngơi.
 
Trận đấu tiếp tục tiến hành, trải qua hơn nửa ngày, hai mươi ba trận đã tiến hành được hai mươi.
 
Rốt cuộc đến một trận đấu gây chú ý của mọi người.
 
Thiên Lôi Các Lôi Chấn cùng Thánh Lam Tông Niếp Ngôn.
 
Đây là trận đấu đầu tiên trong đại hội có hai tuyển thủ nhân giai cửu phẩm.
 
- Tiểu sư đệ, ngươi có nắm chắc không?
 
Vệ Trạch thấy Niếp Ngôn trầm mặc không nói, không khỏi lo lắng hỏi.
 
- Ta sẽ đánh bại hắn!
 
Nhẹ nhàng lưu lại một câu này, Niếp Ngôn chậm rãi đi tới lôi đài.
 
Nhìn thấy Niếp Ngôn lên đài, Lôi Chấn ngồi ở khu nghỉ ngơi của Thiên Lôi Các, trong mắt hiện lên đạo tinh quang, lập tức cười to một tiếng, thân hình vừa chuyển, thân thể khôi ngô đã xuất hiện trên lôi đài.
 
Lúc này hiện trường không khí hiển nhiên náo nhiệt, hai người trên lôi đài còn chưa ra tay. Mọi người đã bắt đầu đàm luận ưu khuyết của hai bên.
 
Biểu hiện của cả hai trong các trận đấu trước, mọi người cũng ấn tượng sâu sắc, dù sao người có tên cây có bóng, so với người bình thường, thì tuyển thủ hạt giống tự nhiên càng hấp dẫn chú ý của mọi người.
 
- Hàn Phong, ngươi cảm thấy hai người này, ai có cơ hội thủ thắng.
 
Mạnh Hùng trên mặt mang theo một chút hưng phấn hỏi.
 
Lúc này Hàn Phong cũng đang hết sức chú ý tới trận đấu của hai người, nghe được Mạnh Hùng hỏi như thế, cũng trầm ngâm chốc lát rồi nói:
 
- Vài trận đấu trước của Lôi Chấn, ta cũng chú ý, quả thật rất mạnh, bất quá đao của Niếp Ngôn không dễ đối phó. Hơn nữa ta đối với Niếp Ngôn có cảm giác nhìn không thấu, trong cơ thể hắn có ẩn giấu một cỗ lực lượng nào đó. Lôi Chấn trận này vốn không có cơ hội.
 
Hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão cũng là gật đầu đồng ý với lời nói của Hàn Phong.
 
Thực lực hai người đã đạt tới thiên giai tự nhiên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra khí tức quái dị trên người Niếp Ngôn.
 
Lúc này trên đài, Niếp Ngôn nhìn thấy Lôi Chấn lên đài, đột nhiên cổ tay run lên, thanh trường đao màu đen nhất thời phát ra một trận rung động, lập tức đam thẳng tới Lôi Chấn.
 
- Đao này tên là Thâm Uyên, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba đao của ta, liền tính ta thua.
 
Niếp Ngôn vẻ mặt lạnh lùng vừa nói, trong mắt không chút ba động tựa như không có gì quan trọng.
 
Thanh âm của Niếp Ngôn không lớn, nhưng cực có lực xuyên thấu, mọi người ở đây đều nghe được.
 
- Tiểu tử này, nói chuyện vẫn cuồng vọng như vậy.
 
Dưới đài Vệ Trạch nhìn lên, vẻ mặt cười cười tự nhủ:
 
- Bất quá ta thích.
 
Trên đài Lôi Chấn nghe xong lời nói cuồng vọng của Niếp Ngôn, lập tức lạnh giọng nói:
 
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi đã tự tin như vậy, để ta thử xem rốt cuộc ngươi có cân lượng ra sao.
 
Hiển nhiên, Lôi Chấn cũng bị lời nói vừa rồi của Niếp Ngôn kích động, lập tức không hề khách khí, thân hình vừa động, trong nháy mắt cũng lao về phía đối phương.
 
Đồng thời, lấy thân thể Lôi Chấn làm trung tâm, từng đạo điện lưu màu tím không ngừng xuất hiện xung quanh hai người.
 
Song chưởng của màu tím đồng thời tụ tập thành một quyền đầu màu tím.
 
Lôi Chấn nắm mạnh tay lại, lấy thế thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh vào Niếp Ngôn.
 
Thiên Lôi Cửu Động!
 
- Lôi Vân Cuồng Quyết của Lôi Chấn tựa hồ tịnh tiến rất nhiều, Thiên Lôi Cửu Động đã có thể khống chế được năm đạo lôi điện, nhân tiện ta muốn xem thử tiểu tử cuồng vọng kia phá giải thế nào?
 
Liệt Kinh Vân khi Lôi Chấn ra tay, đột nhiên mở miệng lẩm bẩm.
 
- Lôi Vân Cuồng Quyết của Thiên Lôi Các quả thật hết sức thần kỳ, dĩ nhiên có thể bằng vào đấu khí tự thân dẫn phát lôi điện trong thiên địa đến trợ giúp, tên tiểu tử kia tựa hồ gặp phiền toái rồi.
 
Phí Lão nhìn Lôi Chấn, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, có chút tán thưởng nói.
 
Hai mắt Hàn Phong nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài, đồng thời mở miệng nói:
 
- Thiên Lôi Cửu Động của Lôi Chấn mặc dù sắc bén, nhưng đao của Niếp Ngôn so với hắn càng thêm bá đạo, tin tưởng hắn sẽ mang đến cho chúng ta một ít kiinh hỉ.
 
Lời nói của Hàn Phong vừa dứt, bên kia Niếp Ngôn rốt cục di chuyển.
 
- Vù vù!
 
Một tiếng ngâm nhẹ, Thâm Uyên trong tay Niếp Ngôn hiện lên một tia lãnh quang.
 
Ngay sau đó, hai mắt Niếp Ngôn ngưng trọng, quát nhẹ một tiếng, chợt hai tay nắm đao, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương nhất thời từ thân đao phát ra.
 
Huyền Ngưng Băng Sát!
 
Niếp Ngôn chém ra Thâm Uyên, một đao mạnh mẽ không ngừng đem khí tức băng lãnh khuếch tán ra xung quanh.
 
Ầm!
 
Hai đạo khí lưu vô cùng sắc bén nhất thời va chạm sinh ra âm hưởng kịch liệt. Chấn động khiến một vài tuyển thủ thực lực hơi yếu không khỏi che lấy lỗ tai, tránh cho âm thanh chói tai kích thích.
 
Lôi Chấn cũng không ngờ đao của Niếp Ngôn lại bá đạo như thế, Thiên Lôi Cửu Động của hắn vừa mới tiếp xúc với đao của đối phương, liền bị hàn băng đao khí làm cho nát bấy.
 
Trong lòng kinh ngạc đồng thời Lôi Chấn vội vàng trốn về phía sau, tránh bị đao khí làm tổn thương.
 
Đúng lúc này, Niếp Ngôn rốt cục di chuyển, khi Lôi Chấn thối lui về phía sau, Thâm Uyên trong tay lại biến đổi, đao khí trong nháy mắt bạo phát.
 
Phong Tuyết Băng Thiên!
 
Nhìn thấy Niếp Ngôn dĩ nhiên theo sát không tha, Lôi Chấn không kịp suy nghĩ, đấm mạnh về phía trước, từng đạo lôi điện màu tím nhất thời tụ tập lên quyền đầu.
 
Cuồng Lôi Thiên Tập!
 
Điện lưu màu tím cùng hàn khí màu trắng lại va chạm với nhau.
 
Hai cỗ năng lượng càng không ngừng cắn nuốt lẫn nhau, nhất thời bất phân thắng bại.
 
Bất quá lúc này đao trong tay Niếp Ngôn vẫn chưa đình chỉ, thắt lưng vừa chuyển, Thâm Uyên lại phát ra tiếng xé gió.
 
Chợt một cỗ đao khí càng bá đạo hơn trước trực tiếp đánh về phía Lôi Chấn giữa không trung.
 
Băng Phong Vạn Lý!
 
Một thức đao khí cuối cùng trực tiếp đánh tan hoàn toàn lôi điện màu tím của Lôi Chấn.
 
Đao khí lạnh như băng tựa như mãnh thú hung hãn lao thẳng tới Lôi Chấn.
 
Lôi Chấn chỉ kịp tụ tập đấu khí cố gắng ngăn cản khí thế bá đạo, chỉ là đao của Niếp Ngôn há lại chống đỡ được dễ dàng như thế.
 
Cũng may thực lực Lôi Chấn không kém, khi sắp rơi xuống đất, mạnh mẽ vận đấu khí làm cho thân thể đứng thẳng, tránh bị thua quá mức khó coi.
 
Sau khi rơi xuống đất, Lôi Chấn biết rõ mình đã thua, đao của Niếp Ngôn quả thật hết sức cường đại, lấy thực lực nhân giai cửu pahamr không cách nào đỡ được ba đao, lúc này hắn đã bị thương không nhẹ.
 
Niếp Ngôn lúc này sắc mặt cũng thoáng trắng bệch, ba đao vừa rồi đã tiêu hao tám phần đấu khí của hắn, nếu như Lôi Chấn còn có thể chiến đấu, người thua hẳn phải là hắn.
 
Đây cũng chính vì sao hắn nói Lôi Chấn chỉ cần tiếp được ba đao, hắn liền nhận thua.
 
Lôi Chấn biết mình không phải đối thủ của Niếp Ngôn, liền sảng khoái nhận thua, đối với lời nói khi trước của đối phương không để trong lòng.
 
Còn cười to nói với Niếp Ngôn:
 
- Tiểu tử, đao của ngươi quả thật lợi hại, tuy lần này ta thua, nhưng có cơ hội nhất định tìm ngươi đấu lại một phen.
 
- Tùy thời phụng bồi!
 
Niếp Ngôn thản nhiên nói, rồi xoay người xuống đài, nhưng khi rời đi, ánh mắt của hắn mơ hồ nhìn thoáng về phía Thiên Môn.
 
Nơi ấy, Lý Ngọc cũng vẻ mặt thản nhiên ngồi xem trận đấu, tựa hồ chẳng hề để tâm tới thất bại của Lôi Chấn.
 
- Đao của người này thật bá đạo, không biết Phách Viêm Tam Thức có thể chống đỡ được hay không?
 
Mạnh Hùng khi nhìn đến Niếp Ngôn thi triển ra công kích kịch liệt, nhất thời nắm quyền đầu nói.
 
Hàn Phong thấy thế, không khỏi khuyên can:
 
- Nếu đấu khí của ngươi tương đương được với hắn, nói không chừng còn có lực liều mạng, bây giờ xác thực cũng không phải đối thủ của hắn.
 
Mạnh Hùng nghe vậy, nhất thời có chút chán nản, Lâm Phỉ Vân tò mò hỏi:
 
- sư huynh, có thể đánh bại hắn không?
 
- Ta?
 
Hàn Phong thấy ánh mắt của mọi người hướng về phía mình, thản nhiên cười nói:
 
- Có cơ hội để ta thử xem!
 
Trân quyết đấu đặc sắc giữa Lôi Chấn cùng Niếp Ngôn kết thúc, mọi người vẫn còn đang mải bàn luận, nên ba trận còn lại đều không hấp dẫn ánh mắt của ai.
 
Bất quá trận đấu của Mạnh Hùng coi như có điểm đáng chú ý.
 
Đối thủ của Mạnh Hùng là đệ tử đến từ Địa Nham Môn, đấu khí nhân giai lục phẩm vừa vặn tương xứng với Mạnh Hùng.
 
Hai người đồng dạng tu luyện tâm pháp hết sức bá đạo, càng đánh càng hăng, không ngừng tấn công lẫn nhau.
 
Mấy ngày này đặc huấn của Hàn Phong đối với Mạnh Hùng cũng phát sinh hiệu quả.
 
Khí thế trên người Mạnh Hùng lúc này không ngừng tăng tiến, so với khi trước càng thêm mạnh mẽ, mơ hồ đã gần đạt tới ranh giới nhân giai thất phẩm.
 
Đệ tử Địa Nham Môn ngay từ đầu còn đấu tương đương được với Mạnh Hùng, nhưng về sau dần dần có chút chống đỡ không nổi.
 
Dù vậy, Mạnh Hùng vẫn bỏ qua hết thảy phòng ngự khiến cho hắn cũng bị thương không nhẹ.
 
Cuối cùng, hai người kịch chiến một hồi lâu, Mạnh Hùng nhân lúc đối thủ hao hết đấu khí, đánh bại hắn.
 
Lúc này Mạnh Hùng toàn thân không một chỗ nào hoàn hảo, tóc tai tán loạn, khóe miệng dính máu, thể nội càng một trận đau đớn, xem bộ dáng cần phải điều dưỡng một phen cho tốt mới có thể hoàn toàn khôi phục.
 
Mạnh Hùng chiến thắng vòng đấu thứ năm cũng kết thúc.
 
Trải qua năm vòng đấu loại, cuối cùng chỉ có hai mươi ba tuyển thủ tiến vào.
 
Huyền Thiên Tông có hai người, thành tích trác tuyệt như vậy lại làm cho mọi người nhớ kỹ tiểu tông môn này.
 
Ban đêm, trong tiểu viện thuộc về Tinh Hải Các, Diệp Hạo Thiên đang một mình ngồi nhắm mắt dưỡng thần, một tên đệ tử đứng trước mặt hắn báo cáo cái gì đó.
 
Chỉ thấy Diệp Hạo Thiên nguyên bổn đang nhắm mắt, sau khi nghe tên đệ tử kia báo cáo xong, bỗng mở mắt, trầm giọng nói:
 
- Tin tức ngươi lấy được có phải là thật hay không?
 
Tên đệ tử Tinh Hải Các gật đầu nói:
 
- Chuyện này mới xảy ra chưa lâu, lúc ấy cũng có nhiều người ở đó, hẳn là không sai được.
 
Diệp Hạo Thiên nghe xong, lạnh lùng nói:
 
- Khó trách một đệ tử nhị lưu tiểu tông môn nho nhỏ dĩ nhiên lại kiêu ngạo như thế, thì ra phía sau có thiên giai cường giả làm chỗ dựa.
 
- Thiếu chủ, kế tiếp nên làm gì?
 
Đệ tử ọ thấy vẻ mặt âm trầm của Diệp Hạo Thiên, không khỏi cẩn thận hỏi thăm.
 
Bình Luận (0)
Comment