Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 167


Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, ba tháng sau, đấu khí bị phong tỏa trong người Doãn Băng Hinh sẽ tự động cởi bỏ, đến lúc đó không còn gì phải lo nữa.
 
Nếu như hắn biến Doãn Băng Hinh thành một kẻ tàn phế thực sự, trăm phần trăm sẽ bị Thiên Thánh Cốc điên cuồng báo thù. Với thực lực trước mắt của Huyền Thiên Tông, căn bản không thể đề kháng.
 
Chỉ có điều, Hàn Phong có lý do tin rằng, với tính cách cao ngạo của mình, ba tháng không có đấu khí với Doãn Băng Hinh là một thử thách quá lớn, coi như dạy cho cô ta một bài học.
 
Không biết bao lâu sau, Hàn Phong đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, lúc này mới bừng tỉnh.
 
- Hàn Phong, sao lại một mình ngồi đây, có tâm sự gì à?
 
Giọng nói mềm mại, lại có một chút điềm đạm ấm áp khó noi. Hàn Phong thậm chí không cần nghĩ cũng biết thân phận người mới đến.
 
Hàn Phong không quay đầu, bởi vì hắn đã biết đó là ai.
 
Liền sau đó, Hàn Phong ngửi thấy một mùi thơm dìu dịu, sau đó là một bóng người uyển chuyển xuất hiện trước mắt hắn.
 
- Linh Nhi, sao lại đến đây?
 
Hàn Phong nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu, dịu dàng nói.
 
Tiêu Linh giơ tay vén mấy lọn tóc lòa xòa, mỉm cười, nhẹ giọng nói:
 
- Cả ngày hôm nay đều không thấy bóng dáng chàng đâu. Nguyệt tỷ có chút lo lắng, nên bảo ta đi tìm.
 
- Sư phụ?
 
Hàn Phong thoáng ngây ra, sau đó lắc lắc đầu cười nói:
 
- Ta chỉ đang nghĩ chút chuyện nên muốn yên tĩnh một mình.
 
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Tiêu Linh lộ ra một tia hiếu kì, tiến lên trước hai bước, nhẹ nhàng dựa vào lòng Hàn Phong, dịu dàng nói:
 
- Có phải chuyện liên quan đến trận đấu hôm qua không?
 
Lời Tiêu Linh nói khiến Hàn Phong thoáng ngây ra, vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, hiếu kì hỏi:
 
- Sao lại nghĩ vậy?
 
- Hôm qua sau khi trận đấu kết thúc, ta đã cảm thấy hình như trong lòng chàng đang giấu rất nhiều tâm sự nên mới nghĩ vậy.
 
Tiêu Linh dịu dàng nói.
 
Sau khi nghe Tiêu Linh nói xong, Hàn Phong ngây ra một lúc, sau đó mới thở dài, những không giải thích điều gì.
 
Chỉ im lặng ngồi ngắm trời đêm.
 
Tiêu Linh thấy Hàn Phong không nói, cũng không hỏi thêm, im lặng dựa vào lồng ngực ấm áp của Hàn Phong, nghe tiếng tim đập bên trong.
 
Một lúc lâu sau, Hàn Phong mới hồi lại thần, cảm nhận mùi hương dìu dịu truyền đến từ thân thể nhỏ bé trong lòng, thì thầm nói:
 
- Linh Nhi, có chuyện này ta không biết nên nói thế nào, chỉ là…
 
Hàn Phong còn chưa nói hết, Tiêu Linh đã ngẩng đầu, ngắt lời trước, dịu dàng nói:
 
- Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ta không cần chàng nhất định phải nói với ta những chuyện đó, ta chỉ cần chàng biết, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, cũng có ta ở bên cạnh chàng, cùng chàng đối mặt, chỉ vậy mà thôi.
 
Nghe những lời thổ lộ của cô thiếu nữ trong lòng, Hàn Phong trong lòng nhất thời vô cùng cảm động.
 
Dừng lại một lúc, Hàn Phong mới lên tiếng nói:
 
- Cảm ơn nàng, Linh Nhi.
 
Tiêu Linh khẽ lắc đầu, mỉm cười không thôi.
 
Mượn ánh trăng, Hàn Phong say sưa ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Linh, sau đó hơi cúi đầu.
 
Thấy Hàn Phong làm vậy, Tiêu Linh có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhắm mắt, không hề có ý né tránh.
 
Một lúc lâu sau, hai người mới rời nhau ra, lúc này Tiêu Linh hai má đỏ bừng, xinh đẹp vô cùng, thân thể mềm mại dựa hẳn vào người Hàn Phong như người không có sức.
 
Hàn Phong mỉm cười, ôm Tiêu Linh chặt hơn, cùng nhau cảm nhận sự ấm áp mà người kia mang đến.
 
Lúc này, trong Thiên Thánh Cốc.
 
- Hinh Nhi, thân thể vẫn còn yếu, sao không nghỉ ngơi thêm mà đã dậy rồi.
 
Trong phòng Doãn Băng Hinh, Châu Di tay bưng thức ăn, thấy Doãn Băng Hinh bước xuống giường, vội vã bỏ đồ ăn sang một bên, chạy lại quan tâm nói.
 
Sắc mặt Doãn Băng Hinh lúc này vẫn còn rất tái, tóc có chút lộn xộn, hai mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và bất an.
 
Nhìn thấy Châu Di vào, Doãn Băng Hinh như vớ được cọng cỏ cứu mạng, chạy đến ôm chặt lấy cánh tay Châu Di, hoảng hốt hỏi:
 
- Sư tỷ, đấu khí của muội đâu hết rồi?
 
Châu Di cẩn thận đỡ Doãn Băng Di, nhìn cô gái ngạo mạn của ngày xưa bây giờ chẳng khác gì một thiếu nữ không nơi nương tựa, trong lòng có chút thương hại.
 
Nghe Doãn Băng Hinh hỏi về thân thể của mình, Châu Di an ủi nói:
 
- Không phải lo lắng, sư tôn đã giúp muội kiểm tra rồi, chỉ là bị thương quá nặng tạm thời không thể vận dụng đấu khí, đợi thương thế của muội khỏi rồi, đến lúc đó đương nhiên không còn vấn đề gì nữa.
 
- Thật chứ? Sư tỷ không lừa muội chứ?
 
Doãn Băng Hinh có chút không tin hỏi lại.
 
Châu Di xót xa vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Doãn Băng Hinh, cười nói:
 
- Ngoan! Mau quay lại giường nghỉ ngơi, chẳng may để xảy ra chuyện gì, đến lúc vết thương khỏi rồi tu vi lại bị ảnh hưởng.
 
Doãn Băng Hinh nghe vậy mới có chút yên tâm quay trở lại giường.
 
Đợi Doãn Băng Hinh ngủ rồi, Châu Di mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, nhưng mặt thì có thêm tia buồn bã.
 
Thương thế trên người Doãn Băng Hinh không đơn giản như cô nói lúc nãy.
 
Vốn dĩ Doãn Băng thi triển thánh ngôn thuật, mặc dù có thể nâng cao thực lực trong một thời gian ngắn, nhưng sức mạnh phản hồi đã khiến thân thể Doãn Hinh Nhi trở nên vô cùng yếu ớt.
 
Sau đó, không biết Hàn Phong làm gì với Doãn Hinh Nhi, khiến đấu khí trong người Doãn Hinh Nhi không thể ngưng tụ lại.
 
Ngay cả Trác Minh đích thân kiểm tra cũng không tìm được nguyên nhân.
 
Chuyện này Châu Di đương nhiên không nói cho Doãn Băng Hinh biết, cô biết Doãn Băng Hinh tính tình hiếu thắng, cộng thêm lại đang bị thương nặng, nếu như nghe được thông tin này, nhất định sẽ không chịu nổi đả kích nên mới tạm thời giấu cô.
 
Nghĩ đến đây, Châu Di do dự một lúc, cuối cùng trong lòng hạ quyết tâm.
 
Sáng sớm hôm sau, sau một ngày nghỉ ngơi, đại hội chính thức bước vào vòng thi đấu thứ tám.
 
Trải qua vòng vòng thi đấu thứ bảy, bây giờ chỉ còn lại sáu tuyển thủ.
 
Sáu tuyển thủ đó là Liệt Diễm Các Liệt Kinh Vân, Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu, Phong Minh Các Lý Dịch Phi, Thánh Lam Tông Nhiếp Ngôn, Thiên Môn Lý Ngọc, cuối cùng là Huyền Thiên Tông Hàn Phong.
 
Không thể không nói, thực lực của tứ diệu các vô cùng hùng hậu, top 6 của đại hội lần này tứ diệu các chiếm hơn một nửa, có thể thấy thực lực của tứ diệu các trước khi phân tách cường đại đến thế nào.
 
Hàn Phong là con hắc mã lớn nhất của đại hội lần này, vượt qua bao nhiêu khó khăn để vào được vòng tám.
 
Nhất là trận đánh bại Doãn Băng Hinh ở vòng bảy, thủ đoạn tàn nhẫn mà Hàn Phong thể hiện một lần nữa khiến mọi người phải chấn động.
 
Tin rằng mạnh như Thiên Môn Lý Ngọc, nếu như không phải bất đắc dĩ cũng không dám đánh tàn phế Doãn Băng Hinh ngay trước mặt bao nhiêu người của Thiên Thánh Cốc.
 
Sự quyết đoán và cam đảm này khiến vô số người bên ngoài phải bội phục.
 
Cũng chính bởi vậy, cả quãng đường đến hội trường, Hàn Phong được không biết bao nhiêu người chú ý.
 
Trước ánh mắt của họ, Hàn Phong đương nhiên không để ý. Nhưng đúng lúc đó xuất hiện một bóng người chặn ngay trước mặt hắn.
 
Là Châu Di.
 
Thấy Châu Di phát hiện, Hàn Phong hơi nhíu mày, sau đó hiểu ra ngay lý do.
 
Châu Di nhìn Hàn Phong, hơi do dự, sau đó mới lên tiếng nói:
 
- Ngươi rốt cục đã làm gì với Hinh Nhi sư muội, tại sao muội ấy không thể cảm nhận được đấu khí của mình, ngay cả sư phụ cũng không thể tìm ra nguyên nhân.
 
Nghe vậy, Hàn Phong nhún nhún vai, thản nhiên nói:
 
- Là vấn đề của cô ta, liên quan gì đến ta?
 
- Ngươi!
 
Châu Di nghe Hàn Phong nói vậy, trong lòng có chút giận nhưng ngay lập tức kiềm chế cảm xúc của mình, ngữ khí chuyển sang mềm mỏng, nói:
 
- Ngươi… ngươi có thể bỏ qua cho Hinh Nhi sư muội được không, trước đây muội ấy có điều gì không đúng, ta thay muội ấy xin lỗi ngươi, hơn nữa vết thương của muội ấy cũng không nhẹ, cầu xin ngươi nói chi biết làm thế nào mới có thể hồi phục được?
 
Bình Luận (0)
Comment