Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 197


Đối với Hàn Phong xem ra đều là hướng phát triển tốt, thế nên hắn không lưu ý, có lẽ một số việc sẽ vì mình xuất hiện mà trở nên bi đát hơn kiếp trước.
 
Bây giờ, phu phụ Kỷ Hải tử vong sớm xem như là một lời nhắc nhở, để hắn minh bạch mặc dù mình sống lại, muốn thay đổi tất cả, bảo hộ mọi người bên cạnh mình, nhưng có một số việc cũng vì hắn mà trở nên hỏng bét.
 
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hàn Phong hơi có chút âm trầm, trong lòng càng không ngừng suy tư.
 
Kỷ Thanh Thanh nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên biến sắc, nhất thời lại khẩn trương, cái mũi nhỏ hơi nức nở, hai mắt có chút sợ hãi nhìn hắn.
 
Hàn Phong kịp phản ứng, thấy bộ dáng của nàng, cũng hiểu vẻ mặt của mình dọa nàng, đang muốn mở miệng an ủi, đằng sau lại truyền đến một trận âm hưởng.
 
Thì ra là nam tử mập mạp lúc trước bị Hàn Phong ném sang một bên, mất nửa ngày mới đứng dậy được.
 
- Khụ khụ…
 
Ho khan một trận kịch liệt, nam tử mập mạp có chút dữ tợn nhìn chằm chằm vào thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
 
Trong Đông Lâm Trấn, hắn ỷ vào uy thế của Đỗ gia, từ trước đến nay đều là hoành hành không cố kỵ, hôm nay dĩ nhiên lại chịu nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy, sao không khiến hắn thẹn quá hóa giận.
 
- Ngươi… Ngươi là ai? Vì sao xen vào chuyện của Đỗ gia?
 
Nam tử mập mạp nuốt vài ngụm nước miếng, có chút kinh hãi, lắp bắp hỏi.
 
- Đỗ gia?
 
Lạnh lùng cười, chợt Hàn Phong nói:
 
- Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi nơi này.
 
Nói xong, thân hình Hàn Phong chợt lóe, sau một khắc đã xuất hiện tại trước người nam tử mập mạp kia, đồng thời cánh tay bỗng nhiên phát lực, căn bản không để cho đối phương cơ hội, quyền đầu mang theo tiếng xé gió đánh tới, hung hăng nện lên ngực nam tử mập mạp.
 
Nhất thời, nam tử mập mạp bị một đòn nghiêm trọng như đoạn tuyến phong tranh, bay rớt ra ngoài, cuối cùng hung hăng rơi lên người nam tử lúc trước.
 
Sau khi rơi xuống, máu tươi từ khóe miệng tràn ra không ngừng.
 
- Ngươi…ngươi dám…đắc tội Đỗ gia, Đỗ gia…sẽ không bỏ qua cho ngươi.
 
Nam tử mập map nói xong, cả người mềm oặt ngất trên mặt đất.
 
Hàn Phong đi tới, giơ tay dùng sức bẻ cổ hắn một cái.
 
Một thanh âm xương gãy nhất thời truyền vào trong tai người xung quanh, người vây xem không khỏi dâng lên cảm giác không rét mà run.
 
Hàn Phong quay về bên cạnh Kỷ Thanh Thanh, nhìn nữ hài nhi sắc mặt tái nhợt, vì vậy giơ tay nâng nàng đứng dậy, đồng thời nhẹ nhàng giúp nàng phủi đi bụi bặm.
 
Kỷ Thanh Thanh cả người ngây ngốc tùy ý Hàn Phong bài bố, vẫn chưa biểu hiện ra bất luận kháng cự gì, hiển nhiên vừa rồi Hàn Phong giết chết hai người đã kích động nàng không nhỏ.
 
- Tiểu Thanh nhi, không có việc gì.
 
Hàn Phong nhìn vẻ mặt sợ hãi của Kỷ Thanh Thanh, không khỏi ôn nhu nói rằng.
 
Kỷ Thanh Thanh nghe Hàn Phong vừa nói như vậy, cũng kịp phản ứng, sắc mặt hoảng loạn nói:
 
- Đại ca ca, ngươi…ngươi sao lại giết bọn họ?
 
- Hai người kia dám bắt nạt ngươi, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng.
 
Hàn Phong vẻ mặt sát khí nói rằng.
 
- Đại ca ca, ngươi biết ta sao?
 
Kỷ Thanh Thanh nghe được Hàn Phong nói như thế, không khỏi nghi hoặc hỏi.
 
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, lúc này Kỷ Thanh Thanh căn bản chưa từng gặp hắn, liền mở miệng trả lời:
 
- Ta và phụ mẫu ngươi có quen biết, trước đây gặp ngươi một lần, bất quá khi đó ngươi còn nhỏ, nên có thể không có ấn tượng gì.
 
Nghe được Hàn Phong giải thích, Kỷ Thanh Thanh cũng không nghi ngờ hắn, dù sao hắn vừa cứu nàng, bằng không e là nàng đã bị bán làm nô lệ rồi.
 
Thế nhưng nàng vẫn không yên lòng nói rằng:
 
- Đại ca ca, chúng ta đi nhanh đi, ngươi giết bọn họ, một hồi Đỗ gia sẽ nhận được tin tức, nếu để bọn họ đuổi theo, chúng ta chạy không kịp…
 
- Đỗ gia rất lợi hại phải không?
 
Hàn Phong từ bên ngoài đã nghe được cái tên Đỗ gia này, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
 
Kỷ Thanh Thanh nghe Hàn Phong hỏi như vậy, minh bạch hắn tất nhiên chưa từng nghe qua uy danh của Đỗ gia, vì vậy nhanh chóng giải thích:
 
- Đông Lâm Trấn chính là địa bàn của Đỗ gia, chỉ cần là người sống ở đây đều nghe qua uy danh của họ. Đại đương gia là chủ nhân của Đông Lâm Trấn.
 
Kỷ Thanh Thanh giới thiệu như thế, Hàn Phong nhất thời nhớ tới lúc trước ở Hồng Diệp Thành tại Thiên Nguyệt Đế Quốc, thành chủ Đỗ Bán Thành cũng là họ Đỗ.
 
Chẳng lẽ Đỗ gia này cùng Thiên Nguyệt Đế Quốc có quan hệ?
 
Nhưng lập tức Hàn Phong liền phủ định ý niệm buồn cười này, dù sao hai nước cách nhau khá xa, cũng không phải toàn bộ thế lực đều có thể giống như hoàng gia, đồng thời thống trị hai đế quốc, nghĩ đến đây hẳn chỉ là trùng hợp.
 
Hàn Phong phục hồi lại tinh thần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Thanh Thanh tràn đầy lo lắng, ngẫm lại, cũng gật đầu, lập tức năm tay nàng đi qua đoàn người.
 
Đông Lâm Trấn, trong một tửu lâu, Đường Vũ Nhu cùng Tiểu Hàn đang ngồi ở bên trong nghỉ ngơi.
 
- Sư tỷ, Hàn Phong rốt cuộc đã đi đâu, dĩ nhiên để chúng ta ở lại nơi này, một mình rời khỏi, nếu như không vì có việc cầu hắn, để coi ta hung hăng giáo huấn hắn ra sao.
 
Tiểu Hàn nắm quả đấm nhỏ, có chút bất mãn nói.
 
Trước đây, Hàn Phong đã để các nàng ở Huyền Thiên Tông chờ hơn nửa tháng, Tiểu Hàn đã sớm bất mãn hết sức với Hàn Phong, tuy rằng bọn họ rất cần Thất Sắc Tuyết Liên, nhưng đồng dạng, Băng Tuyết Các cũng đã xuất ra Băng Ngọc Linh Quả càng trân quý làm điều kiện trao đổi.
 
Giá trị của hai thứ vẫn hơi chút chênh lệch, mà Băng Tuyết Các đã chịu thiệt, Hàn Phong lại vẫn kéo dài như vậy, sao không khiến Tiểu Hàn tức giận cho được.
 
Bất quá, Đường Vũ Nhu từ đầu đến cuối không có biểu tình gì đặc biệt, khi nghe tới Tiểu Hàn có chút tức giận, không khỏi nói rằng:
 
- Đừng nói là ngươi, chính là ta, hiện tại cũng không phải đối thủ của hắn, chớ nói chi là muốn giáo huấn hắn.
 
Tiểu Hàn vừa nghe Đường Vũ Nhu nói, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ chán nản, hai tay chống, có chút buồn chán gục xuống bàn, hữu khí vô lực nói rằng:
 
- Không thể so khí lực với hắn, thì đấu khẩu với hắn, nói cho hắn mệt mà chết luôn.
 
- Ngươi nha! Bình thường chính là lười biếng, bằng không lấy tư chất của ngươi, hiện tại cũng không yếu hơn ta bao nhiêu.
 
Đường Vũ Nhu nhân cơ hội dạy bảo.
 
Hai nàng đang tán gẫu, lúc này từ bên ngoài hai đạo nhân ảnh một lớn một nhỏ đi vào.
 
- A! Hắn đã trở về.
 
Tiểu Hàn ngồi đối diện với cửa vào, liếc mắt liền phát hiện hình bóng của Hàn Phong.
 
Khi nàng thấy hắn đang nắm tay tiểu cô nương, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
 
Đường Vũ Nhu nghe tiếng quay đầu lại, cũng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp cũng lộ vẻ nghi hoặc.
 
Sao mới ra ngoài nửa ngày, Hàn Phong đã dẫn theo một tiểu cô nương trở về?
 
- Sư tỷ! Có phải là nữ nhi tư sinh của hắn không? Hỳ hỳ!
 
Tiểu Hàn tà ác nhỏ giọng nói.
 
Đường Vũ Nhu cũng không để ý tới Tiểu Hàn ăn nói hàm hồ, mà hơi quan sát nữ hài kia.
 
Lúc này, Hàn Phong dẫn theo Kỷ Thanh Thanh đi tới trước mặt hai nàng, đầu tiên là gật đầu ra hiệu với Bố Lôi Địch, rồi giới thiệu với mấy người:
 
- Nàng tên là Kỷ Thanh Thanh, là nữ nhi của bạn thân ta.
 
Kỷ Thanh Thanh nhìn hai nàng Đường Vũ Nhu trước mắt, tuy cả hai đều hết sức xinh đẹp, nhưng đối với tiểu cô nương vừa trải qua chuyện đáng sợ mà nói, những người xa lạ xung quanh vô ý thức đều có chút bài xích.
 
Do đó, trong khoảng thời gian ngắn, Kỷ Thanh Thanh cũng vô ý thức trốn thân thể nhỏ bé phía sau Hàn Phong, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy ống tay áo của hắn.
 
Thấy phản ứng của Kỷ Thanh Thanh, Hàn Phong ôn nhu an ủi, giải thích hai nàng là bằng hữu của hắn, lúc này mới giúp Kỷ Thanh Thanh yên tâm.
 
- Xin chào hai vị tỷ tỷ! Ta…ta là Kỷ Thanh Thanh!
 
Được Hàn Phong trấn an, Kỷ Thanh Thanh cuối cùng mở miệng nói.
 
Đường Vũ Nhu tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn thập phần lạnh lùng, nhưng hầu hết chỉ là đối với người xa lạ mới như vậy, lúc này nhìn thấy tiểu cô nương nhu nhược, tự nhiên không còn lạnh lùng nữa, mà ngữ khí ôn hòa chào hỏi.
 
Đường Vũ Nhu quay đầu nhìn về phía Hàn Phong, nghi hoặc hỏi thăm:
 
- Vị tiểu cô nương này người tìm ở đâu?
 
Hàn Phong cũng không có giấu diếm, đơn giản kể lại chuyện vừa rồi.
 
Hai nàng nghe được tao ngộ của Kỷ Thanh Thanh, cũng đồng tình đối với việc Hàn Phong giết chết hộ vệ Đỗ gia.
 
Tiểu Hàn biết được Hàn Phong giết chết hai người, càng vỗ tay tán thưởng.
 
Đường Vũ Nhu tương đối lãnh tĩnh, sau khi Hàn Phong nói xong, không khỏi tiếp lời hỏi:
 
- Đỗ gia này ngươi biết được bao nhiêu tin tức?
 
- Nếu như không phải tiểu Thanh nhi nhắc tới, ta căn bản không nhận ra Đỗ gia.
 
Hàn Phong nói rằng.
 
Nghe vậy, Đường Vũ Nhu không khỏi lắc đầu, nói rằng:
 
- Đỗ gia nếu mạnh như vậy, thì tại Đông Lâm Trấn rất nhanh sẽ tìm được chúng ta.
 
- Thì tính sao! cứ tới đây đi, đứng đầu một trấn nhỏ, thì có thể làm lên sóng gió gì, có lão phu bảo đảm các ngươi bình an vô sự.
 
Bố Lôi Địch nhàn nhạt nói xen vào.
 
Đường Vũ Nhu tự nhiên hiểu được thân phận của lão giả này, nên cũng thập phần cung kính, không có phản bác.
 
Hàn Phong nhàn nhạt cười nói:
 
- Lúc này lại muốn làm phiền ngươi.
 
Bố Lôi Địch nghe vậy, không khỏi tức giận nói rằng:
 
- Từ lúc quen biết ngươi tới giờ, ngươi đã gặp qua không ít chuyện phiền phúc, đã thành thói quen rồi.
 
Bố Lôi Địch đột nhiên cười nói:
 
- Ta đột nhiên phát hiện, mỗi lần ngươi gây sự đều là vì nữ nhân, lần trước là vì tiểu công chúa Tiêu Linh, lúc này đây là vì một tiểu nữ oa chưa tới mười tuổi, thực sự không nhìn ra ngươi…
 
Nghe được Bố Lôi Địch trêu đùa, Đường Vũ Nhu cùng Tiểu Hàn cũng cổ quái nhìn Hàn Phong, đối phương không khỏi trợn mắt, bất đắc dĩ nói:
 
- Các ngươi đừng nghe lão gia hỏa này nói bậy.
 
- Ca ca, vị gia gia này đang nói ta sao?
 
Kỷ Thanh Thanh chớp mắt hiếu kỳ hỏi.
 
- Ha ha ha…
 
Tiểu Hàn cũng bị vẻ mặt vô tội của Kỷ Thanh Thanh chọc cười to không ngừng.
 
Ngay cả Đường Vũ Nhu luôn luôn lạnh lùng, khóe miệng cũng nhếch lên ý cười động nhân.
 
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận rối loạn, ngay sau đó vài đạo nhân ảnh nối đuôi nhau tiến vào.
 
- Chính là nơi này, đem người vây chặt tửu lâu này cho ta, không được để một ai chạy thoát.
 
Một giọng nói hung ác vang lên, theo đó vài đạo nhân ảnh tiến vào.
 
- Xem ra Đỗ gia này tại Đông Lâm Trấn xác thực thần thông quảng đại, lúc này mới không, dĩ nhiên đã tìm tới đây rồi.
 
Hàn Phong lạnh lùng nói rằng.
 
Kỷ Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này, tâm tình vốn đã bình tĩnh lại, không khỏi khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn càng kinh sợ không thôi.
 
Lấy thực lực của Bố Lôi Địch, từ lúc mấy người còn đang ở bên ngoài đã phát hiện, chỉ là những người này thực sự quá yếu, dù chỉ một mình Hàn Phong cũng đủ để đối phó.
 
Trong chớp mắt, hai mươi mấy hộ vệ mặc hắc y đã nhanh chóng vây quanh tửu lâu. Ngay sau đó một trung niên nam tử dáng người cao lớn tiêu sái bước vào.
 
Trên mặt trung niên nam tử có một vết sẹo hình đao dài, đôi mắt tam giác lạnh lùng quét quanh tửu lâu một vòng.
 
Lúc này, chưởng quỹ nhìn thấy một màn, càng kinh hãi không thôi, quanh năm buôn bán tại Đông Lâm Trấn, hắn tự nhiên biết những kẻ trước mắt này là ai.
 
Có chút hoảng loạn tiến lên, chưởng quỹ kia đi tới trước mặt trung niên nhân mặt sẹo, cúi đầu khom lưng cười bồi nói:
 
- Thì ra là Đỗ đại nhân, dẫn theo huynh đệ đến quang lâm bản điếm, thật là hiếm có. Không biết Đỗ đại nhân…
 
Chưởng quỹ còn chưa có nói xong, trung niên mặt sẹo đã không kiên nhẫn, đẩy hắn một cái ngã trên đất, đồng thởi liếc mắt về phía bàn của Hàn Phong.
 
- Bớt nói nhảm đi, hôm nay ta tới bắt người, nếu ngươi không muốn chết, trốn cho xa một chút.
 
Trung niên nhân không chút cố kỵ nói.
 
Tại Đông Lâm Trấn, có thể khiến Đỗ gia e ngại không có ai, cũng vì vậy mà một vài thủ hạ của họ làm việc bên ngoài không kiêng nể gì cả, lừa nam hiếp nữ đủ loại chuyện.
 
Chưởng quỹ kia nghe được trung niên mặt sẹo nói thế, tâm trạng hoảng hốt, nào dám chọc tới sát tinh, phỏng chừng cái mạng nhỏ của hắn sẽ không giữ nổi. Chưởng quỹ kia không nói hai lời, vội vàng trốn vào trong phòng, ngay cả ho cũng không dám.
 
- Người của Đỗ gia tại Đông Lâm Trấn này, thật có chút uy phong.
 
Hàn Phong nhàn nhạt nói rằng.
 
Kỷ Thanh Thanh khi nhìn thấy mấy người mặt sẹo tiến đến, thân thể nhỏ bé không khỏi run rẩy, Hàn Phong thấy thế, nhướng mày, lập tức nói với Đường Vũ Nhu:
 
- Đường cô nương, có thể làm phiền cô nương thay ta chiếu cố tiểu Thanh nhi được không? Dẫn nàng đi khỏi nơi này trước, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, ta lại tìm các ngươi.
 
Đường Vũ Nhu hơi quét nhìn những người này, cũng nhíu mày, khi thấy bộ dáng sợ hãi của Kỷ Thanh Thanh cũng gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Hàn Phong.
 
Lập tức, ngọc thủ nhẹ nhàng kéo lấy Kỷ Thanh Thanh, cùng Tiểu Hàn trở lại trong phòng.
 
Biết kế tiếp Hàn Phong sẽ có chút thủ đoạn máu tanh đối phó đám người này, tự nhiên không muốn để Kỷ Thanh Thanh thấy.
 
Trung niên mặt sẹo nhìn thấy mấy người Đường Vũ Nhu dẫn Kỷ Thanh Thanh rời đi, không khỏi quát lớn:
 
- Đứng lại cho ta! Không có mệnh lệnh của ta, ai cho phép các ngươi rời khỏi.
 
Chỉ là, hai nàng Đường Vũ Nhu cùng Tiểu Hàn căn bản không để ý tới tiếng quát của hắn.
 
Thấy thế, trung niên mặt sẹo sắc mặt trầm xuống, lập tức vung tay lên, quát lớn:
 
- Các ngươi ngăn hai nàng lại.
 
- Được, đại ca! Xem bộ dáng hai nàng thật là hấp dẫn, không biết đại ca có thể…?
 
Một tên cầm cương đao trong đó, cười dâm nói.
 
Trung niên mặt sẹo nghe vậy cũng phối hợp nói:
 
- Yên tâm, chờ ta chơi sướng, các huynh đệ đều có cơ hội.
 
Lời này vừa nói ra nhất thời khiến cho hai mươi mấy hộ vệ hoan hô.
 
Hàn Phong nghe được những lời ô uế này, không khỏi hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều, thân hình quỷ mị chớp động nhất thời liên tục có tiếng kêu thảm vang lên.
 
- A!
 
- A!
 
- A!
 
Những tên hộ vệ này thực lực mạnh nhất chính là mặt sẹo, khoảng chừng nhân giai tứ phẩm. Những kẻ còn lại càng yếu ớt, hầu hết đều chỉ là nhân giai nhất hoặc nhị phẩm mà thôi.
 
Thực lực như vậy, thật sự không thể chịu nổi một kích của Hàn Phong, hắn chỉ dùng ba thành đấu khí đã đủ để ứng phó dễ dàng.
 
Mặt sẹo căn bản không kịp phản ứng, nguyên bản nghe được thủ hạ báo lại, hai huynh đệ phái đi lúc trước bị một thiếu niên giết chết, hắn căn bản không nghĩ nhiều, vội vàng dẫn mười mấy thủ hạ vội vã tới đây.
 
Ai ngờ chưa nói được vài câu, thủ hạ của mình dĩ nhiên ngã xuống, đột nhiên, một đạo hắc ảnh hiện lên trước mắt, khiến lông tóc toàn thân dựng ngược lên.
 
Thì ra, Hàn Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn.
 
- Ngươi…
 
Mặt sẹo vừa mới kịp phản ứng, nhưng Hàn Phong hiển nhiên không có cho hắn cơ hội xuất thủ. Trong mắt chợt lóe lãnh quang, đánh ra một quyền.
 
Phốc!
 
Một tiếng trầm trọng vang lên, sắc mặt mặt sẹo biến đổi đột ngột, hai mắt hầu như muốn lồi ra.
 
- Khụ…khụ…
 
Một trận đau đớn kịch liệt khiến mặt sẹo nhịn không được ho khan, thân thể loạng choạng té trên mặt đất.
 
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao đối nghịch với Đỗ gia ta?
 
Mặt sẹo sắc mặt trắng bệch, thở dốc nói.
 
Bình Luận (0)
Comment