Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 2


Chỉ tiếc, Hàn Phong có được quyển bí kíp này hơi trễ. Với cơ thể đã một trăm tuổi, kinh mạch đã hình thành từ lâu, sớm đã bỏ qua giai đoạn tu luyện tốt nhất. Mặc dù tâm pháp tu luyện cường hãn, có chút nghịch thiên thế nhưng Hàn Phong tu luyện cũng vạn phần gian nan.
 
Cũng may Hàn Phong tâm trí kiên định, dựa vào sự cố gắng bền bỉ, hắn vùi đầu khổ tu, rốt cuộc sau ba trăm năm hắn đã thành công bước vào hàng ngũ Thiên Giai cao thủ.
 
"Nếu như tất cả chuyện này đều là mộng thì giấc mộng này cũng quá chân thật đi!" Hàn Phong thầm cảm thán.
 
Về phần làm sao nghiệm chứng thật giả "cảnh trong mơ" này thì Hàn Phong thực ra đã có biện pháp.
 
Ở trong "mộng", Hàn Phong đã từng vô tình giúp đỡ một người qua đường một đại ân. Sau đó mới biết được, người này lại là danh y như thần long thấy đầu không thấy đuôi vang danh trên đại lục. Để hồi báo, người này đã dạy cho Hàn Phong một môn tâm pháp chữa thương tổ truyền của hắn.
 
Tâm pháp này chỉ có thể điều động đấu khí yếu ớt trong cơ thể, đối với chiến đấu không có chút trợ giúp nào, nhưng dùng để chữa thương lại là diệu pháp nhất đẳng, rất thích hợp với tình trạng hiện tại của Hàn Phong.
 
Quay lại giường nằm xuống, Hàn Phong nhắm mắt lại yên lặng vận khởi tâm pháp. Trong khoảng khắc đó hắn liền cảm thấy một cổ khí lưu rất nhỏ đang chạy trong người.
 
Một một lát sau, Hàn Phong lần thứ hai mở mắt ra, trong mắt khó nén vẻ vui mừng.
 
Không ngờ tâm pháp "trong mộng" thật sự có hiệu quả. Chỉ mới có một lúc mà hắn đã cảm giác thoải mái không ít, thương thế trên người cũng đã chuyển biến tốt đẹp hơn
 
"Xem ra bốn trăm năm vừa qua là thật. Ta đã trọng sinh một lần!?
 
Nghĩ tới đây, Hàn Phong vô thức nắm chặt nắm đấm.
 
Tuy không rõ vì sao bản thân có thể trọng sinh nhưng nếu cơ hội đã đến thì hắn không thể nào không nắm bắt cho thật tốt được. Là một nam nhân nếu không thể báo đáp cha và ân sư vậy thà đâm đầu chết đi cho rồi.
 
"
Con đường sinh mạng trước đây, từ hôm nay trở đi sẽ phải khác!"
 
Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng.
 
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng.
 
Tiếp đó là một thân ảnh quen thuộc hiện ra.
 
Thấy bóng người vội vã tiến đến đây, trong lòng Hàn Phong kích động không thôi.
 
Người tới chính là phụ thân hắn – Hàn Nhất Nguyên.
 
- Phong nhi, con tỉnh rồi?
 
Hàn Nhất Nguyên vừa bước vào liền thấy Hàn Phong đã tỉnh lại, liền vội vàng tiến tới quan tâm hỏi.
 
- Cha!
 
Mặc dù đã sống qua hơn bốn trăm tuổi nhưng Hàn Phong vẫn không nhịn được mà ngữ khí có chút nghẹn ngào.
 
Lúc này phụ thân hắn cũng chừng ba mươi tuổi. Nhưng do quanh năm bôn ba mệt nhọc mà trên đầu mơ hồ có thể thấy vài sợi tóc bạc. Gương mặt đầy phong sương với một bộ y phục nhiều chỗ chắp vá. May là ông quanh năm luôn tu luyện vũ kỹ cho nên thân thể cũng coi như cường tráng.
 
Đây chính là phụ thân hắn, giống y như trong trí nhớ. Lúc đầu hắn còn lo sợ bản thân quên mất dáng dấp phụ thân. Hiện tại mới biết là không phải hắn quên, chẳng qua là hắn đã chôn sâu vào lòng, không muốn nhớ lại những hồi ức đau thương mà thôi.
 
Thấy đôi mắt quan thiết của Hàn Nhất Nguyên, một dòng nước ấm trong lòng Hàn Phong chợt nổi lên, viền mắt hắn lại ươn ướt.
 
Nhưng Hàn Nhất Nguyên lại không chú ý tới ngữ khí của Hàn Phong. Bây giờ ông chỉ quan tâm tới thương thế của hắn.
 
Ngày hôm qua, khi ông biết được nhi tử của mình bị đả thương khi "
luận võ" thì lòng nóng như lửa đốt vội chạy tới. Đến nơi thì đã thấy Hàn Phong hôn mê bất tỉnh, hơn nữa thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
 
Hàn Nhất Nguyên lập tức kinh hãi, cũng không cần quan tâm là ai đã động thủ, vội vàng bế Hàn Phong về nhà lấy số tiền tích cóp ít ỏi cố gắng mời y sư tới trị liệu cho Hàn Phong.
 
Qua một đêm cứu trị, tình huống của Hàn Phong cũng đã ổn định.Hàn Nhất Nguyên lúc này mới có thể thả lỏng một chút. Nhưng khi nhìn thấy phương thuốc trên tay, thần sắc của ông lại bối rối, bởi vì số tiền tích luỹ toàn bộ đã tiêu hết, ông không còn tiền để mua những dược liệu này nữa!
 
Vì vậy, trời chưa sáng, Hàn Nhất Nguyên đã vội vàng xuất môn đến tận chạng vạng tối mới về.
 
Hàn Nhất Nguyên đi tới trước mặt nhi tử mình, đầu tiên là nhìn kỹ sắc mặt của hắn. Tuy rằng vẫn có chút tái nhợt nhưng so với hôm qua đã có thêm một tia huyết sắc.
 
Ông cầm cánh tay Hàn Phong lên, một cỗ đấu khí hùng hậu chậm rãi tràn vào cơ thể Hàn Phong. Chỉ một lát sau, Hàn Nhất Nguyên mừng rỡ phát hiện thương thế của nhi tử đã tốt lên rất nhiều.
 
Trong trí nhớ của Hàn Phong, hắn đã bước vào Thiên Giai chi cảnh, nhưng hiện tại hắn chỉ có thực lực nhị phẩm võ giả. Cảm thụ được đấu khí phụ thân truyền đến, hắn không khỏi cảm khái thực lực bản thân hiện tại thực sự quá yếu ớt.
 
Đang lúc cảm khái, Hàn Phong đột nhiên phát hiện trên mặt phụ thân hắn có vết thương, y phục trên người cũng có chút dấu vết của tranh đấu nên vội vàng hỏi:
 
- Cha, người sao lại bị thương?
 
Hàn Nhất Nguyên nhất thời có chút nghẹn lời, rồi miễn cưỡng giải thích là do đi đường bất cẩn bị té.
 
Nếu Hàn Phong thực sự chỉ là một hài tử mười một tuổi đầu thì có thể những lời này hắn đã tin rồi. Nhưng hiện tại, vết thương trên người phụ thân hắn rõ ràng là bị người đánh, Hàn Phong lẽ nào không phân biệt được!
 
Thoáng suy nghĩ một chút, Hàn Phong gần như đã có thể xác định phụ thân vì trị thương cho hắn mà tự mình làm bao cát cho các đệ tử quý tộc kia luyện công để lấy về chút ngân lượng.
 
Nghĩ thông suốt chuyện này, Hàn Phong thoáng trầm mặc.
 
Lần trước bởi vì niên kỷ hắn còn nhỏ nên đối với những nỗ lực của phụ thân cũng không có cảm giác gì quá lớn. Nhưng lúc này, hắn rõ ràng cảm nhận được tình yêu thương nồng đậm của phụ thân dành cho hắn.
 
Vào giờ khắc này, Hàn Phong thề với lòng, đời này nhất định phải làm cho phụ thân ngày ngày an lành, nhất định không để cho ông thất vọng!
 
Hàn Phong tin tưởng mình có thể làm được điều này.
 
Bình Luận (0)
Comment