Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 262


Trong lúc Tiêu Tấn và Hàn Phong không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Lâm gia thì bên trong Lâm gia lúc này, Lâm Chấn Khôn vẻ mặt cũng tối sầm. Ngày hôm trước, hắn phái ra năm mươi tử sĩ phối hợp với Địa Tá vây diệt Hàn gia, nhưng ai ngờ ở thời khắc tối hậu Hàn Phong lại xuất hiện.
 
Hắn thực sự không nghĩ ra Hàn Phong làm như sao có thể phát hiện được mà ngay khi đan hội vừa kết thúc hắn liền phát hiện.
 
Không chỉ vậy, Địa Tá còn bị Phí lão đánh bại khiến nguyên khí đại thương, không có một hai tháng thời gian tĩnh dưỡng sợ là rất khó khôi phục.
 
Quan trong hơn là Lâm gia dưới sự giúp đỡ của Võ Hoàng điện huấn luyện tử sĩ cũng đã bị hoàng thất phát hiện ra.
 
Tử sĩ huấn luyện cũng không dễ dàng nên số lượng tử sĩ trong tay Lâm gia cũng không nhiều như Tiêu Tấn suy đoán.
 
Năm ngươi tử sĩ lúc trước đã là gần một nửa tổng số tử sĩ của Lâm gia. Nguyên bản đối phó với một cái Hàn gia cũng không cần nhiều người như vậy, nhưng Lâm Chấn Khôn vì an toàn, phòng ngừa vạn nhất nên mới phái đi một nửa số tử sĩ trong tay, đồng thời hắn cũng muốn nhanh chóng giải quyết Hàn gia để tránh bị nghi ngờ.
 
Nhưng không ngờ cuối cùng kế hoạch lại thất bại.
 
Nghĩ tới đây, Lâm Chấn Khôn không nhịn được sắc mặt âm trầm, phẫn nộ quát:
 
- Tưởng rằng giỏi lắm, suốt ngày đứng trước mặt ta giả bộ tư thái cao hơn người, kết quả lại bị người ta hai chiêu đánh bại phải dùng bí thuật thoát đi! Đúng là phế vật!
 
Trong khi Lâm Chấn Khôn đang phẫn nộ ở Lâm gia thì Hàn Phong đã trở lại Hàn gia.
 
Hàn gia sau khi trải qua một trận đả kích như vậy, Hàn Thiên Sơn cả ngày đều bận rộn thu xếp mọi việc.
 
Hàn gia đệ tử mặc dù bị tổn thất nhiều nhưng căn cơ vẫn chưa bị động tới, vì vậy chỉ trong vòng hai ngày tất cả hoạt động của Hàn gia đã gần như trở lại bình thường để từ từ bồi đắp lại tổn thất.
 
Hàn Phong từ Tiêu Tấn cũng biết được, trong hai ngày này Hàn Nhất Nguyên dường như là bị Hàn Thiên Sơn cố ý lưu lại muốn bồi dưỡng thành trung tâm thành viên của Hàn gia. Cho nên trong hai ngày này, Hàn Thiên Sơn làm việc gì cũng đều mang theo Hàn Nhất Nguyên, ngay cả một ít cơ mật của gia tộc cũng không giấu diếm.
 
Đối với hành động này của Hàn Thiên Sơn, Hàn Phong tự nhiên cũng rõ ràng thâm ý trong đó. Nhưng hắn cũng không muốn can thiệp sâu vào. Tuy hắn không có nhiều cảm tình với Hàn gia nhưng phụ thân đối với Hàn gia lại rất quan tâm.
 
Nếu Hàn Nhất Nguyên muốn ở lại Hàn gia thì phận làm nhi tử hắn cũng chỉ có thể tân lực giúp đỡ!
 
Hôm nay hắn trở lại Hàn gia cũng là vì Hàn Nhất Nguyên tìm hắn.
 
Hàn Phong chậm rãi bước vào lãnh địa của Hàn gia.
 
Thân ảnh của hắn lúc này có vẻ rất không hợp với hoàn cảnh mọi người bận rộn xung quanh.
 
Do thiếu người nên phần đông những đệ tử bị thương nhẹ cũng hiện giờ cũng không có thời gian thở dốc chạy tới chạy lui. Cho nên bộ dáng nhàn nhã của Hàn Phong không khỏi thu hút ánh mắt của mọi người.
 
Tuy nhiên mỗi người ai cũng có công việc của mình nên trong lòng kinh ngạc nhưng cũng không ai rãnh để chú ý đến Hàn Phong quá nhiều.
 
Bất quá, sự việc nào hầu như cũng sẽ có ngoại lệ.
 
Khi Hàn Phong vừa bước vào nội viện, chuẩn bị tìm gặp Hàn Nhất Nguyên thì trước mặt hắn đột nhiên lại xuất hiện hai người.
 
Tuy Hàn Phong đã rời khỏi Hàn gia hơn ba năm nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể nhận ra hai người này.
 
Một người trong đó chính là người mà hơn ba năm trước đây khi Hàn Phong vừa trọng sinh đã cùng hắn phát sinh xung đột khiến hắn phải rời khỏi Hàn gia - Hàn Quang.
 
Thấy Hàn Quang xuất hiện, Hàn Phong cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình thường.
 
Hàn Phong còn nhớ rõ, phụ thân của Hàn Quang là Hàn Chính Bình lúc trước đã chết trong lần tập kích vừa rồi. Vậy mà lúc này Hàn Quang đứng trước mặt hắn lại có vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu như không có chuyện gì vậy.
 
Người còn lại Hàn Phong cũng nhận ra, chính là một thanh niên lớn hơn hắn vài tuổi, đồng thời cũng là một trong hai tôn tử còn sống sót của Hàn Thiên Sơn - Hàn Bân.
 
Trong ấn tượng của Hàn Phong, Hàn Bân này là một người rất cao ngạo, không bao giờ để ý tới một hạ nhân như Hàn Phong. Đương nhiên, lúc trước thân phận của Hàn Phong đích xác là một hạ nhân, thậm chí so với hạ nhân còn thấp hơn!
 
Hàn Phong cũng biết hai tên ngày sở dĩ thoát chết là do lúc Hàn gia bị tập kích bọn chúng không có ở đây nên mới may mắn sống sót.
 
Do đó hai tên này cũng không thể nào rõ ràng được chuyện xảy ra trong lần tập kích, cuối cùng nhờ có Hàn Phong và Phí lão xuất hiện nên Hàn gia mới được cứu. Mà lúc đó đại đa số mọi người đều hôn mê, chỉ duy có hai người Hàn Thiên Sơn và Hàn Nhất Nguyên chứng kiến mà thôi.
 
Bởi vì danh dự của Hàn gia nên Hàn Thiên Sơn cũng không nói với đám đệ tử tình huống lúc đó mà hàm hồ nói cho qua, cho nên tất cả đệ tử của Hàn gia đều không hề biết ân nhân cứu mạng bọn họ chính là Hàn Phong.
 
Lúc này Hàn Quang đang cùng Hàn Bân nói gì đó, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hàn Bân là biết hắn rất hưởng thụ lời nói của Hàn Quang.
 
Hàn Phong cũng không để ý tới bọn chúng mà trực tiếp đi qua trước mặt, ngay cả hứng thú liếc mắt một cái cũng không có.
 
Lúc Hàn Phong vừa đi ngang qua bọn chúng, ánh mắt Hàn Quang thoáng dừng lại, rồi giật mình khi nhận ra Hàn Phong.
 
Vừa thấy Hàn Phong hắn đã định mở miệng quát, nhưng lời vừa tới bên mép liền dừng lại, sau đó hắn quay sang nói gì đó với Hàn Bân.
 
Hàn Bân vừa nghe thì lập tức nhíu mày, sắc mặt cũng trầm xuống, nhìn về hướng Hàn Phong đang rời đi quát:
 
- Đứng lại! Ngươi là ai? Sao lại biết rõ lãnh địa của Hàn gia như vậy?
 
Hàn Quang nhìn theo bóng lưng của Hàn Phong, trong mắt cũng hiện lên vẻ phẫn nộ.
 
Hơn ba năm biến hoá, Hàn Quang cũng đã từ một hài đồng trở thành một thiếu niên. Thế nhưng ánh mắt lúc này của hắn hoàn toàn không phụ hợp với độ tuổi của hắn chút nào.
 
Ba năm trước đây, Hàn Phong đã đánh ngất hai phụ tử hẳn rồi cột lại nhốt trong phòng khiến phụ tử hắn phải ở trong căn phòng rách mướp đó tròn ba ngày mới được người khác cứu ra.
 
Trong ba ngày đó, không biết Hàn Phong đã dùng thủ pháp gì mà khiến cho hai phụ tử hắn cho dù cố gắng thế nào cũng không dứt ra khỏi sợi dây trói được. Thậm chí hai người càng giãy dụa, sợi dây còn thắt chặt hơn. Rơi vào đường cùng, hai người chỉ đành ngồi im chờ người khác tìm đến.
 
Lúc đó Hàn Quang bất quá mởi có chín tuổi, đấu khí còn chưa tới Nhân giai cho nên khó tránh tâm lý có chút biến hoá.
 
Bị nhốt ba ngày, Hàn Quang bị bỏ đói đến nỗi da bụng gần như áp sát vào cái lưng, thảm hại hơn là khi mấy đệ tử khác tìm thấy phụ tử bọn họ thì trên người họ toàn là mùi khai và hôi thối còn hơn cả trong bồn cầu.
 
Ngửi thấy mùi này, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì đã xảy ra rồi!
 
Từ lần đó về sau, Hàn Quang thầm khắc sâu chuyện này trong lòng, lần giáo huấn đó của Hàn Phong đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời hắn.
 
Vì vậy đối với Hàn Phong, kẻ mà hắn hận thấu xương này, cho dù đã ba năm không gặp nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua là hắn có thể nhận ra ngay.
 
Hàn Phong tựa hồ không để tiếng kêu của Hàn Bân vào tai, hai chân hắn không hề đình chỉ đều bước tiến vào bên trong nội viện.
 
Hàn Bân thấy Hàn Phong khinh người như vậy, sắc mặt càng trầm hơn, hắn phẫn nộ xông tới chặn trước mặt Hàn Phong, rồi chỉ vào mặt Hàn Phong nói:
 
- Ngươi rốt cuộc là ai? Nơi này là Hàn gia nội viện, ta chưa từng thấy ngươi, ngươi nên thành thật khai báo đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.
 
Bình Luận (0)
Comment