Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 276


Mà khi biết được thân phận của ba người này thì Lâm Chấn Khôn cũng phải tấm tắc đến bắt tay nói chuyện.
 
Theo như sự giới thiệu của Thượng Quan Vô Ngã thì người đứng ở cuối cùng thoạt nhìn niên kỷ khoảng một trăm tuổi, thân hình giống với một lão giả bệnh tật thế nhưng lại là một Thiên giai tam phẩm cường giả.
 
Đừng xem hắn mũi ưng, mắt tam giác, khuôn mặt hình lưỡi liềm. Thế nhưng ở phía tây của Thiên Tinh đế quốc chính là một người thập phần nổi danh.
 
Đương nhiên theo như miêu tả thì đây ắt hẳn là ác danh.
 
Lão giả tên là Liêm Cẩn theo như tư liệu của Thượng Quan Vô Ngã thì Liêm Cẩn này năm ấy ở trong ngũ độc môn ở phương tây chính là đệ nhất nhân.
 
Chẳng qua do Ngũ Độc môn đắc tội với quá nhiều người cho nên các thế lực xung quanh mới liên thủ lại tiêu diệt tông môn của hắn.
 
Lúc đó Liêm Cẩn được tông môn phái đi làm nhiệm vụ cho nên mới có thể bảo toàn được tính mạng. Thẳng đến mười lăm năm trước, Liêm Cẩn mới có thể đem tâm pháp độc kinh chí cao vô thượng của Ngũ Độc môn tu luyện thành. Dựa vào một tay xuất quỷ nhập thần thi độc công phu liên tiếp tàn sát nhưng tông môn đã từng tham gia vào sự kiện diệt Ngũ Độc môn năm đó.
 
Cũng bởi vì hành động này của Liêm Cẩn mà hắn ở các nước láng giềng phía tây Thiên Tinh đế quốc có danh tiếng vô cùng lớn. Đồng thời còn nhận được danh hiệu quỷ thủ.
 
Ý chỉ Liêm Cẩn thi độc thần kỳ, thần không biết quỷ không hay. Dưới mọi tình huống thì người bị trúng độc vô cùng quỷ dị mà khi chết đi cũng vô cùng kinh khủng.
 
Do Liêm Cẩn tu tập độc chính chính là tâm pháp vô cùng bá đạo cho nên phương thức tu luyện độc kinh này không bình thường chút nào. Cũng không cần giống như Hàn Phong hấp thu thiên địa nguyên tố để thúc đẩy đấu khí của bản thân.
 
Đấu khí độc kinh chỉ có thể tăng lên khi không ngừng ăn các loại kịch độc cho đến khi máu trong cơ thể hình thành một loại độc khí.
 
Độc khí này cùng với đấu khí vô cùng giống nhau. Chăng quả nếu so sánh với đấu khí thì yếu hơn một phần. Nhưng nếu so về công kích thì độc khí mà bản thân Liêm Cẩn mang trên người có tính ăn mòn cực cao. Đặc biệt đối mặt với địch nhân có thực lực kém hơn người thi độc thì không cần phải suy nghĩ kẻ trúng độc sẽ thống khổ vô cùng.
 
Chỉ cần nhất thời không để ý thôi cũng chính là cơ hội để độc khí thâm nhập vào trong cơ thể. Từ đó địch nhân bắt đầu bị ăn mòn từ bên trong.
 
Lâm Chấn Khôn nghe Thượng Quan Vô Ngã giới thiệu như vậy thì cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngừng nhìn Liêm Cẩn vài lần, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
 
Mà Liên Cẩn sau khi được Thượng Quan Vô Ngã giới thiệu xong cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười mà giống như khóc thì đúng hơn nói:
 
- Lâm gia chủ, tại hạ Liêm Cẩn! Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn!
 
- Nhất định ! Nhất định!
 
Lâm Chấn Khôn nói.
 
Giới thiệu xong Liêm Cẩn thì Thượng Quan Vô Ngã lại giới thiệu tiếp hai người còn lại cho Lâm Chấn Khôn.
 
Hai người này chính là huynh đệ song sinh, phân biệt là Trịnh Đại và Trịnh Nhị.
 
Cả hai người này đều là Thiên giai nhị phẩm, từ khi xuất đạo đến nay mỗi lần xuất thủ đều cùng ra tay chưa bao giờ tách rời. Chính vì thế mà bọ họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
 
Trong lúc hai người chiến đấu căn bản không cần ngôn ngữ, ám hiệu cũng có thể biết được trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.
 
Tồn tại sự ăn ý bậc này tuy hai người chỉ là Thiên giai nhị phẩm thôi nhưng khi liên thủ cũng đủ để vây khốn Lâm Chấn Khôn. Không chừng cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ.
 
Mà dánh khí của hai người này hoàn toàn ngược lại với Liêm Cẩn.
 
Nếu như không phải Thượng Quan Vô Ngã có vận khí không tồi thì cũng không thể nào biết được thực lực của hai người bọn họ vốn chỉ là Thiên giai nhị phẩm mà thôi.
 
Có thể nói, Thượng Quan Vô Ngã gặp được hai người này chính là điều ngoài ý muốn.
 
Kỳ thực Lâm Chấn Khôn đối với chuyến đi lần này của Thượng Quan Vô Ngã tuy tính chất vô cùng quan trọng nhưng hắn cũng không có quá nhiều hi vọng. Chỉ cần có thể mời được một vị Thiên giai cường giả là hắn đã cảm thấy vui mừng rồi.
 
Thực không ngờ Vô Ngã lại có thể mang về tới ba người. Điều này bảo làm sao Lâm Chấn Không không vui cho được.
 
Chẳng qua lúc này Thượng Quan Vô Ngã giới thiệu xong hai người này thì phía sau đột nhiên vang lên một trận cười vô cùng khó nghe.
 
- Hắc hắc! Lâm gia chủ! Xem ra mọi người đều đã đến đông đủ. Thực khiến cho người khác chờ mong nha.
 
Phía sau vang lên một trận cười the thé vô cùng khó nghe. Tiếng cười bất thình lình này cũng khiến cho mọi người vô cùng cả kinh.
 
Gần như ngay lập tức mọi người xác định phương hướng rồi chạy về phía phát ra tiếng cười.
 
Trong nháy mắt nhóm người Lâm Chân Khôn thấy một người xuất hiện nhưng bọn họ không rõ hình dáng của của đối phương. Ngay sau đó dưới ánh mắ chấn động của mọi người thì ba đạo thân ảnh vô thanh vô tức trực tiếp xuất hiện ở trong đại sảnh.
 
Lâm Chấn Khôn và Thượng Quan Vô Ngã vẫn còn chưa biết đối phương là ai thế nhưng ngay từ đầu ánh mắt bọn họ vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, rất nhanh chóng hai người lấy lại được sự bình tĩnh.
 
Ngược lại ba người mới gia nhập Lâm gia là Liêm Cẩn, Trịnh Đại và Trịnh Nhị đều là những nhân vật đã thành danh từ lâu. Thế nhưng với thực lực của bọn họ cũng không thể nào xác định được vừa rồi đối phương dùng cách gì để xuất hiện ở trong đại sảnh.
 
Thậm chí nếu như lúc trước không có người mở miệng nói thì bọn họ căn bản là không có cảm giác được năng lượng ba động.
 
Tình huống quỷ dị bực này không gì so sánh được, không khỏi khiến ba người cảm thấy khiếp sợ. Đồng thời ba người đối với thực lực của Lâm gia cũng có thêm nhận thức mới.
 
Mà lúc này Lâm Chấn Khôn ở đằng sau đã lấy lại được tinh thần cũng tiến lên hai bước cười nói:
 
- Đến hay lắm! Ta đến thay các vị giới thiệu một chút. Hai vị mặc hắc sắc áo bào này chính là sứ giả đến từ Võ Hoàng điện. Võ Hoàng điện chính là minh hữu của Lâm gia chúng ta. Cho nên ba vị cũng không cần quá mức kinh ngạc.
 
Lâm Chân Khôn giải thích xong thì ba người cũng chậm rãi buông lỏng cảnh giác. Nhưng Liêm Cẩn và Trịnh Đại, Trịnh Nhị ba người nhìn về phía ba người vừa mới xuất hiện bằng ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên.
 
- Lâm gia chủ! Ba vị này chính là cao thủ mà ngươi mời đến sao.
 
Hắc bào nhân lúc trước phát ra tiếng cười mở miệng nói.
 
Lâm Chấn Khôn nghe vậy thì cũng gật đầu nói:
 
- Không sai! Địa Tá sứ giả! Sao ngươi không giới thiệu một chút về hai vị ở bên cạnh đi!
 
Nguyên lai, người đang đứng nói chuyện với Lâm Chấn Khôn chính là người hồi trước bị Phí lão đánh bại chỉ sau hai chiêu, rồi phải dùng bí thuật để chạy trốn Địa Tá.
 
Trải qua gần hai tháng thời gian để khôi phục chấn thương. Lúc này thì thương thế của Địa Tá đã khỏi hoàn toàn, thực lực đã phục hồi lại như xưa. Hơn nữa Lâm Chấn Khôn còn có thể cảm giác được khí tức trên người Địa Tá còn mạnh hơn xưa rất nhiều.
 
Trừ Địa Tá ra thì hai người ở phía sau đều một một thân hắc sắc kính phục. Trong đó có một nam tử trẻ tuổi vẻ mặt tái nhợt. Lâm Chấn Khôn cũng nhận thức được người này.
 
Hắn chính là tôn tử của Lâm Chấn Khôn - Lâm Hà.
 
Trông thấy dáng dấp Lâm Hà bây giờ, trong lòng Lâm Chấn Khôn cảm thấy bất đắc dĩ thở dài. Hắn cũng không nghĩ tới tôn tử của mình bình thường thoạt nhìn trầm ổn dĩ nhiên lại chọn con đường cực đoan như vậy.
 
Tuy rằng Lâm Chấn Khôn bây giờ có thể cảm nhận được khí tức trên người Lâm Hà tăng tiến không ít nhưng trong lòng Lâm Chấn Khôn không có cảm thấy vui mừng một chút nào.
 
Cũng không cảm thấy kỳ quái, Lâm Chấn Khôn hắn vô cùng minh bạch mỗi lần thực lực của Lâm Hà đề thăng chính là hắn phải trả giá bằng sinh mệnh lực của chính mình.
 
Thực lực đề thăng càng lớn thì sinh mệnh lực tiêu hao càng nhiều. Đó không phải là điều mà Lâm Chấn Khôn muốn thấy ở hắn.
 
Thế nhưng mặc dù hiện tại Lâm Chấn Khôn căn bản không thể ngăn cản được Lâm Hà thế nhưng Lâm Chấn Khôn hắn cũng không phải chỉ có mình Lâm Hà là tôn tử. Mất đi Lâm Hà thì hắn lại phải bồi dưỡng một tôn tử khác để trở thành người kế thừa.
 
Theo như tính toán của hắn thì điều trọng yếu lúc này chính là thương lượng xem nên đối phó như thế nào với hoàng thất.
 
Mà nghe được Lâm Chấn Khôn hỏi như vậy Địa Tá cũng phát ra một trận cười chói tai. Lập tức mở miệng giới thiệu:
 
- Vị đứng bên cạnh ta chính là Địa Chu sứ giả. Tổng Sử điện hạ vì để phòng ngừa vạn nhất cho nên mới phái Địa Chu sứ giả đến hiệp trợ với Lâm gia chủ. Thân phận của Địa Chu sứ giả so với ta còn cao hơn vài phần. Thực lực hiện tại cũng là Thiên giai tam phẩm. Lâm gia chủ cũng không nên xem nhẹ.
 
- Nguyên lai là Địa Chu sứ giả, Lâm mỗ thất kính.
 
Lâm Chấn Khôn nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một tia hỉ sắc, vui vẻ không tả siết nói.
 
Không nghĩ tới, trong vòng một ngày dĩ nhiên lại có được sự trợ giúp của bốn vị Thiên giai cường giả. Điều này đối với việc trở mình của Lâm gia thì xác suất thành công chính là tăng lên gấp đôi.
 
Đối mặt với sự kích động nhân tâm như thế. Mặc dù Lâm Chấn Khôn vẫn vì chuyện của Lâm Hà cảm thấy mất mát cũng không nhịn được vẻ vui mừng mà cười to một tiếng.
 
Lúc này Địa Chu vẫn chưa mở miệng nói chuyện mà Địa Tá lại tiếp tục nói:
 
- Hành động lần này, Tổng Sử điện hà ngoài việc phân phó ta đến hiệp trợ Lâm gia chủ ra thì vẫn còn phái tới hai mươi danh Hoả Linh tử sĩ đến. Hi vọng rằng Lâm gia chủ có thể vận dụng tốt cơ hội này, không nên làm lãng phí tâm ý của điện hạ.
 
Nghe thấy Địa Tá nói như vậy con mắt Lâm Chấn Khôn sáng ngời. Hai mươi danh Hoả Linh tử sĩ, người khác có lẽ không biết nhưng Lâm Chấn Khôn hắn thì biết rõ.
 
Trước đó hắn phái năm mươi danh Địa giai tử sĩ bao vây Hàn gia, kỳ thực cũng chính là dùng phương pháp bồi dưỡng của Hoả Linh tử sĩ mà bồi dưỡng ra.
 
Bất quá Võ Hoàng điện dĩ nhiên cũng không có đêm bí mật của bản thân mà tiết lộ cho Lâm gia. Cho nên Địa giai tử sĩ cũng chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Chân chính so với Hoả Linh tử sĩ của Võ Hoàng điện thì Địa Linh tử sĩ của Lâm gia còn kém hơn một cấp.
 
Hôm nay lại có thể có được hai mươi danh Hoả Linh tử sĩ gia nhập, Lâm Chấn Khôn đối với kế hoạch lần này càng thêm phần chắc chắn.
 
- Phần tâm ý này của Tổng Sử đại nhân Lâm mỗ sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau khi chuyện này thành công, Lâm gia cũng sẽ không bạc đãi các vị.
 
Lâm Chấn Khôn cười nói.
 
- Gia gia, hành động lần này ta cũng muốn tham gia, ta muốn tự tay giết chết Hàn Phong. Dùng máu của hắn để rửa sạch nỗi khuất nhục của ta.
 
Ngay khi Lâm Chấn Khôn vừa mới nói xong thì Lâm Hà một mực yên lặng từ đầu đến giờ đột nhiên mở miệng nói.
 
Lâm Chấn Khôn nghe vậy đầu tiên cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt. Trong lòng hắn không ngừng tự hỏi có nên đáp ứng Lâm Hà hay không.
 
Nhìn thấy Lâm Chấn Khôn do dự, Lâm Hà bước lên ba bước đi tói trước mặt Lâm Chấn Khôn. Sắc mặt hắn tái nhợt không có tý huyết sắc nào, đôi mắt tràn ngập vẻ lo lắng nhìn thẳng vào Lâm Chấn Khôn, ngữ khí trở nên dữ tợn nói:
 
- Gia gia! Ta nửa năm gần đây chính là chịu đựng biết nao nhiêu khổ cực mới có thể có được một thân tu vi này. Hôm nay đấu khí của ta đã tiến nhập Thiên giai nhị phẩm. Ta chỉ có một ước nguyện là tự ta giết chết Hàn Phong. Người nên đáp ứng ta!
 
Dứt lời Lâm Hà nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Khôn đợi câu trả lời của hắn.
 
Kỳ thực Lâm Hà còn một chuyện nữa chưa có nói ra. Hắn không những muốn tự tay giết chết Hàn Phong mà còn muốn ở trước mặt hắn đem Tiêu Linh ra tuỳ ý lăng nhục nàng. Để một công chúa cao cao tại thượng ở trước mặt người mình thương hung hăng trà đạp, chỉ vừa nghĩ tới cảnh đó thôi thì toàn thân máu thịt của Lâm Hà không tự chủ được mà hưng phấn run lên.
 
Lâm Chấn Khôn cũng không có biết Lâm Hà đã trải qua hai lần tế máu cải tạo. Tuy rằng thực lực đề thăng trên diện rộng thế nhưng không những trong lúc cải tạo khiến bản thân đau đớn khổ cực mà sau khi cải tạo xong cũng tác động khiến cho tâm tính của hắn triệt để cải biến.
 
Đương nhiên, nguyên bản Lâm Hà vốn không phải là hạng người thiện lương, nhưng khi hắn ở đế đô được mọi người công nhận là thanh niên trẻ tuổi có thực lực kinh người nhất. Lúc nào trên người hắn cũng tồn tại một vầng hào quang chói loà. Chính vì để giữ hình tượng của mình trước mắt mọi người nên hắn rất ít làm những chuyện thương thiên hại lý.
 
Mà hiện tại ở sâu thẳm trong con người hắn vì hai lần tế huyết mà tính cách triệt để cải biến. Cho nên lúc này nhìn qua Lâm Hà, cũng có thể nhận thấy rằng hắn đã trở nên tàn nhẫn và bạo lực.
 
Chẳng qua Lâm Chấn Khôn đối với Lâm Hà hiện tại cũng không có bao nhiêu hứng thú. Nếu như hắn nguyện ý tham gai thì Lâm Chấn Khôn tự nhiên cầu còn không được.
 
Dù sap thì cũng là một Thiên giai nhị phẩm cường giả. Tuy chỉ là nguỵ Thiên giai nhưng mà cũng có trợ lực rất lớn.
 
Thoáng phân tích sự được mất trong chuyện này, cuối cùng thì Lâm Chấn Khôn cũng gật đầu đáp ứng.
 
Mà Lâm Hà đối với việc Lâm Chấn Khôn đáp ứng thì quang mang thị huyết ở trong mắt lại càng tăng thêm vài phần.
 
Lúc này trong nội viện hoàng cung.
 
Tiêu Tấn cau mày ngồi ở trên cùng. Phía trước hắn có năm người. Người cầm đầu trong số năm người này Hàn Phong cũng đã từng thấy qua. Tiêu Chiến, trên danh nghĩa là thúc thúc của Tiêu Tấn.
 
Mà ở bên cạnh Tiêu Chiến lần lượt đứng ở một bên là ba vị lão giả. Riêng Hàn Phong thì đứng riêng ở một chỗ.
 
Bây giờ ánh mắt Hàn Phong không ngừng đảo qua bốn người Tiêu Chấn.
 
Trừ lúc trước gặp Tiêu Chấn ra thì Hàn Phong đối với ba vị lão giả bên cạnh hắn cũng rất tò mò.
 
Ba người này cũng chính là ba vị Thiên giai cường giả cung phụng của hoàng thất. Thoáng quan sát một phen, dựa vào tinh thần lực cường đại của mình mà Hàn Phong rất dễ dàng phân biệt được thực lực của đám người này.
 
Hai người trong ba người có thực lực là Thiên giai tam phẩm cường giả, có chút gần bằng với Phí lão một tháng trước.
 
Còn một người khác thì thực lực có phần kém hơn một chút cũng chỉ là Thiên giai nhị phẩm. Nhưng Hàn Phong có thể cảm nhận được lão giả này đã đạt đến bình cảnh của Thiên giai nhị phẩm. Chẳng bao lâu nữa là có thể thăng cấp.
 
Hàn Phong tin tưởng chỉ cần cho hắn một chút thời gian thì lão giả này có thể đột phá lên Thiên giai tam phẩm.
 
Đương nhiên nếu như Hàn Phong nguyện ý luyện chế cho hắn một khoả Huyễn Linh đan thì chỉ cần ba tháng hắn tự nhiên có thể đột phá lên Thiên giai tam phẩm.
 
Chẳng qua tình huống hiện tại cũng không cho phép hắn làm như vậy.
 
Lúc này vẻ mặt Tiêu Tấn vô cùng nghiên túc cuối cùng cũng mở miệng, chỉ nghe thanh âm hắn tràn ngập uy nghiên, thản nhiên nói:
 
- Hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây, chắc hẳn ai cũng có thể mơ hồ đoán trước một chút. Ta cũng không có nói nhiều lời vô ích.
 
- Bệ hạ, ta lâu nay đều được hưởng thụ ân huệ vô thượng của hoàng thất. Chỉ cần bệ hạ phân phó, thì chúng ta sẽ vì bệ hạ mà san bằng Lâm gia.
 
Lão giả mặc hôi sắc trường bào bên cạnh Tiêu Chiến nói.
 
Bình Luận (0)
Comment