Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 313


Từ chỗ Lâm Nguyệt rời khỏi, Hàn Phong trực tiếp hướng về phía Bách Thảo Đường đi đến.
 
Mà theo phía sau hắn chính là Lâm Phỉ Vân.
 
Mới vừa rồi vẻ mặt Lâm Phỉ Vân còn đang ngượng ngùng không ngớt, lúc này đã dần thích ứng được, trên mặt một lần nữa lộ vẻ giảo hoạt vẫn có, trong đôi mắt đẹp thỉnh thoáng toát ra vài tia quang mang không rõ ràng.
 
- Sư huynh, ngươi hiện tại muốn đi tìm Ngọc tỷ tỷ không?
 
Sau khi khôi phục lại vẻ bình thường, Lâm Phỉ Vân lại giống như mấy năm về trước, ôm lấy một bên cánh tay Hàn Phong, nũng nịu hỏi.
 
Cảm thụ được mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt từ trên người Lâm Phỉ Vân truyền đến, cùng với xúc cảm mềm mại trên cánh tay, Hàn Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
 
- Nha đầu, ngươi hiện tại cũng là đại cô nương rồi, cứ kéo tay ta như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt với ngươi.
 
Ai biết được, sau khi Lâm Phỉ Vân nghe được, ngược lại còn xem thường, có chút hùng hổ nói:
 
- Như thế là sao, huynh chính là sư huynh của ta, ngoại trừ sư phụ chính là người mà ta thân nhất.
 
Dừng lời, Lâm Phỉ Vân tiện đà nói tiếp:
 
- Hơn nữa, sư huynh lợi hại như vậy, ta xem ai dám nói xấu ta, đến lúc đó huynh liền tới giáo huấn hắn.
 
Nghe vậy, Hàn Phong đúng là dở khóc dở cười, thở dài nói:
 
- Nha đầu ngươi, vốn đang cho rằng ba năm không gặp hẳn đã trưởng thành, xem ra tính tình này của muội vẫn không thay đổi, có lẽ sư phụ nói đúng, trước đây ta quá cưng chiều muội rồi.
 
- Hừ! Sư huynh thật đáng ghét, một hồi đã bày ra bộ dáng giáo huấn người ta rồi, Tiểu Vân không thèm quan tâm ngươi nữa.
 
Lâm Phỉ Vân hướng về phía Hàn Phong chau mày hếch mũi, bất mãn nói.
 
Chỉ bất quá hai tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay Hàn Phong không rời.
 
Hàn Phong sau khi khuyên giải không được chỉ đành im lặng.
 
Rất nhanh, Hàn Phong đã đi tới Bách Thảo Đường, dọc theo đường đi, Lâm Phỉ Vân lúc nào cũng tíu tít kể một ít chuyện lý thú phát sinh tại Huyền Thiên Tông trong vòng ba năm qua.
 
Mà Hàn Phong đi bên cạnh cũng chỉ nghe cười, thỉnh thoảng có lúc Lâm Phỉ Vân dò hỏi mới mở miệng trả lời đôi câu, còn phần lớn thời gian đều lắng nghe Lâm Phỉ Vân kể chuyện.
 
Bất quá, từ nội dung câu chuyện Lâm Phỉ Vân kể, Hàn Phong có thể nhìn ra qua lỗ lực mấy năm nay, Huyền Thiên Tông cũng có bộ dáng phát triển hài hòa, trên dưới vui vẻ đồng lòng.
 
Đây chính là tình huống Hàn Phong trông đợi nhất.
 
Dù sao, vô luận một thế lực có cường đại tới đâu, nội bộ đoàn kết vẫn là điều trọng yếu then chốt.
 
Xem ra tại mấy năm trước Hàn Phong quyết định loại bỏ hết thảy những nhân tố bất định trước khi đi nên trong Huyền Thiên Tông lúc này cũng không có tiếp tục xuất hiện những tình huống bất hòa.
 
Dẫn theo Lâm Phỉ Vân tiến nhập Bách Thảo Đường, Hàn Phong liếc mắt liền thấy được Trầm Ngọc đang xử lý các loại tài liệu trên mặt đất.
 
Nguyên bản Trầm Ngọc đang tập trung tinh thần xử lý dược liệu, chừng như có chút cảm ứng, ngay sau khi Hàn Phong bước vào đại đường thì ánh mắt của nàng đang chuyển tới trên người Hàn Phong.
 
Lập tức, sắc mặt liền hiện ra dáng tươi cười hài lòng.
 
Bất quá, khi Trầm Ngọc thấy bên cạnh Hàn Phong còn có Lâm Phỉ Vân đang lôi kéo hết sức thân mặt, sắc mặt Trầm Ngọc lại lộ ra vẻ mỉm cười trêu đùa, khiến cho Lâm Phỉ Vân nhìn vào cảm thấy mười phần xấu hổ.
 
Cuối cùng, thực sự không chống cự nổi ánh mắt như hữu ý của Trầm Ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Vân đã nổi lên một trận đỏ ửng mê người. Chợt vội vàng buông cánh tay Hàn Phong, tiến lên hai bước đi tới bên người Trầm Ngọc, ngây thơ kêu lên:
 
- Ngọc tỷ tỷ, tỷ chê cười ta.
 
- Nhưng ta cái gì cũng chưa nói nha! Thế nào đã biến thành chê cười muội rồi!
 
Trầm Ngọc vươn tay chỉ, nhẹ nhàng điểm lên mũi nhỏ của Lâm Phỉ Vân, giọng điệu trêu tức nói.
 
Nghe vậy sắc mặt Lâm Phỉ Vân càng hồng, lập tức giấu mặt vào trong lòng Trầm Ngọc, không ngừng nũng nịu, thẳng đến khi thấy được hia người Trầm Ngọc và Hàn Phong đang cười khổ không ngớt mới thôi.
 
- Nha đầu kia, quả nhiên vẫn là tâm tính tiểu hài tử.
 
Hàn Phong khẽ cười nói.
 
Hai nàng lại đùa giỡn một chút, lúc này nghe được Hàn Phong lên tiếng mới hoàn toàn ngưng lại.
 
Ba năm không thấy, hôm nay dáng người Trầm Ngọc đã phát triển thành thục, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, có lẽ bởi vì duyên cớ đều là luyện dược sư nên sau khi Hàn Phong quan sát lại nàng một lượt liền nhận ra khí chất biến hóa trên người Trầm Ngọc.
 
Từ lúc hôm qua, khi Trầm Ngọc nhìn thấy Hàn Phong, trong lòng không thể áp trụ được sự kích động, nếu như lúc đó không phải có nhóm người Diệp Hạo Thiên mà nói…
 
Chỉ sợ Trầm Ngọc đã sớm không nhịn được xông lên phía trước rồi.
 
Mà hôm qua sau khi trở về, Trầm Ngọc và Tiêu Linh đã có một đêm dài trò chuyện, Trầm Ngọc từ đó cũng biết được rõ ràng những sự tình mà Hàn Phong đã trải qua trong ba năm này.
 
Đồng thời trong lòng nàng cũng mười phần hâm mộ Tiểu Linh, hâm mộ nàng trong ba năm liền vẫn luôn được sát cánh bên cạnh Hàn Phong.
 
Chẳng qua nàng cũng rõ một điểm duyên phận mỗi người đều không giống nhau.
 
Nàng không phải Tiêu Linh, tự nhiên không thể trực tiếp dành cho Hàn Phong những điều kiện tu luyện thật tốt.
 
Điều duy nhất nàng có thể làm được chỉ là không ngừng cố gắng đề thăng trình độ luyện dược của bản thân, từ đó trợ giúp cho sự phát triển chỉnh thể của toàn bộ Huyền Thiên Tông.
 
Trải qua ba năm lỗ lực, cộng với thiên phú bản thân Trầm Ngọc, ba năm thời gian này cũng đủ cho cảnh giới luyện dược sư của Trầm Ngọc đạt tới thượng phẩm.
 
Hơn nữa, Trầm Ngọc còn có dự cảm, nàng cách bước đột phá lên luyện dược đại sư không còn xa.
 
Bất quá, mặc dù chỉ có tiêu chuẩn là luyện dược sư thượng phẩm, nhưng ba năm qua, dựa vào thiên phú hơn người của mình, kết hợp với độ mẫn cảm với dược liệu, Trầm Ngọc đã sáng tạo ra rất nhiều phối phương đan dược mới với công hiệu không ngờ.
 
Vả lại, trong ba năm trời miệt mài luyện đan, Trầm Ngọc đã phát hiện ra được hoa văn năng lượng ẩn chứa trong đan dược.
 
Bởi vậy ba năm qua, dù nàng có luyện chế bất kể đan dược nào dưới thất phẩm cũng chưa từng thất bại, coi như có vượt cấp luyện chế đan dược bát phẩm, xác xuất luyện chế thành công của Trầm Ngọc đã ngoài bảy thành.
 
Không thể không nói, thiên phú tại lĩnh vực luyện dược của Trầm Ngọc quả thật kinh người.
 
Ngay cả Lão Dược Si chứng kiến từng bước phát triển của Trầm Ngọc cũng phải cảm khái không ngớt.
 
Hiện tại thực lực luyện dược của Trầm Ngọc đã vượt qua Lão Dược Si, trở thành luyện dược sư cao cấp nhất trong Huyền Thiên Tông chỉ sau Hàn Phong.
 
Mà ngay khi phát hiện trình độ luyện dược của Trầm Ngọc đã sánh ngang mình, Lão Dược Si liền thẳng thắn chuyển giao toàn bộ những kinh nghiệm trên phương diện luyện dược cho nàng.
 
Tại ba năm trước đây, trước khi Hàn Phong rời Huyền Thiên Tông cũng từng để lại vài phương pháp bồi dưỡng dược liệu cực kỳ quý hiếm nói lại cho Lão Dược Si.
 
Dựa theo phương pháp của Hàn Phong, trong ba năm thời gian này, Lão Dược Si cũng tốn đại lượng thời gian thay Huyền Thiên Tông đổi lấy vô số tài sản.
 
Những tin tức này Hàn Phong đã biết được qua Huyền Cơ Tử và Lâm Nguyệt.
 
Đối với thiên phú của Trầm Ngọc, trong lòng Hàn Phong tự nhiên biết rõ, nhưng hắn cũng không nghĩ tớ, chỉ trong thời gian ba năm, Trầm Ngọc lại có bước tiến bộ nhanh đến như vậy.
 
Cứ thế này, chỉ sợ cho Trầm Ngọc thêm thời gian một hai năm, trình độ luyện dược của nàng có thể vượt qua hắn rồi.
 
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Hàn Phong, tuy rằng Trầm Ngọc là một thiên tài nhưng thiên phú của Hàn Phong tại phương diện luyện dược cũng không yếu, nhất là có thêm bốn trăm năm kinh nghiệm từ kiếp trước, lại thêm tinh thần lực siêu cường lần trước đoán luyện ra tại hư linh huyễn cảnh.
 
Có hai sự trợ giúp đắc lực này, Hàn Phong tự tin trong phương diện luyện dược, thời điểm này rất khó có người vượt được qua hắn, nếu có cũng đếm được trên đầu ngón tay.
 
Bởi vậy Trầm Ngọc muốn vượt qua được hắn còn phải đi tiếp một quãng đường dài.
 
Bất quá đó chỉ là hiện tại mà thôi, Hàn Phong có thể nhìn thấy trên người Trầm Ngoc một tia dấu hiệu của luyện dược tông sư, chỉ một điểm này thôi đã khiến Hàn Phong mừng rỡ không ngớt rồi.
 
Nói chuyện với Trầm Ngọc một hồi, Hàn Phong cũng đại thể hiểu rõ tình huống của Trầm Ngọc, suy nghĩ một chút, Hàn Phong lập tức nói:
 
- Một tháng tới có thể cần một chút thời gian của nàng, tốc độ trưởng thành của đệ tử trong tông vượt xa sự tưởng tượng của ta, bởi vậy tiếp đây ta chuẩn bị tiếp tục luyện chế một loạt đan dược các cấp, bất quá công việc này rất nặng nề cho nên không thể làm gì khác hơn là mời nàng cùng hỗ trợ.
 
Vén gọn lại mái tóc qua tai, Trầm Ngọc nhìn về phía Hàn Phong cười ôn nhu nói:
 
- Chuyện này tự nhiên không có vấn đề, dù sao ta cả ngày đều ở Bách Thảo Đường, ngoại trừ chỉnh lý dược liệu và luyện chế đan dược cũng không có chuyện gì khác để làm. Chỉ cần có thể đỡ đần được cho ngươi, ngươi cứ việc nói.
 
Chẳng biết tại sao, từ trong lời nói của Trầm Ngọc, Hàn Phong có thể cảm thấy một tia ý vị không rõ.
 
Sau đó, Hàn Phong cũng phát hiện khi Trầm Ngọc nói đến đây, sâu trong đáy mắt nàng như có như không hiện lên một tia tình ý.
 
Thấy vậy, trong lòng Hàn Phong cũng hơi chút hoảng hốt.
 
Đối với tâm tư của Trầm Ngọc, kỳ thực Hàn Phong đã mơ hồ đoán ra từ sớm.
 
Dù sao Trầm Ngọc cũng là nữ hài hắn tiếp xúc sớm nhất, hai người từng trải qua sinh tử tại U Ám Sâm Lâm, sau đó còn cùng nhau sinh sống hai năm tại Thiên Nguyệt đế quốc.
 
Về sau, khi hắn nhận thức Tiêu Linh, đông thời quan hệ của cả hai người có bước tiến triển.
 
Nhưng nữ hài trước mắt này lại chưa từng có nửa điểm yêu cầu với hắn, vẫn một mực yên lặng theo sát một bên hắn.
 
Tuy nói thien phú luyện dược của Trầm Ngọc vô cùng trác tuyệt, nhưng tựa hồ từ đầu đến cuối vẫn luôn là Hàn Phong thay nàng định hướng con đường về sau, mà Trầm Ngọc có hay không yêu thích công việc luyện dược này cũng chưa từng thấy nàng nói qua.
 
Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Phong không khỏi dấy lên một cỗ hổ thẹn, đồng thời sâu trong nội tâm cũng cực kỳ xúc động.
 
Thời gian sáu năm đảo mắt thoáng qua, lúc trước Trầm Ngọc vẫn là một tiểu nữ hài, hôm nay đã chuyển biến thành nữ tử cực kỳ mỹ lệ.
 
Những mỹ nữ như nàng đáng lẽ ra phải được hưởng thụ cuộc sống vui sướng, thế nhưng Trầm Ngọc lại thủy chung dùng toàn bộ thời gian của mình vùi đầu trong phòng luyện đan.
 
Thấy ý hổ thẹn trong mắt Hàn Phong, là người thông minh, Trầm Ngọc tựa hồ cũng đoán ra suy nghĩ trong lòng Hàn Phong, không khỏi ôn nhu nói:
 
- Hàn Phong, ngươi không cần như vậy, lúc trước nếu không phải ngươi cứu ta, hôm nay ta đã là đống xương trắng từ lâu, chớ nói chi còn được đứng nơi này nói chuyện với ngươi.
 
Dừng một chút, Trầm Ngọc lại nhoẻn miệng cười, nói tiếp:
 
- Ta ở phương diện đấu khí không có bất luận thiên phú gì, cũng không có được cầm kỹ thuyệt thế vô song như Tiêu Linh muội muội, cũng may chính là trong phương diện luyện dược ta vẫn có chút thiên phú, hơn nữa đối với chuyện này cũng mười phần hứng thú, bởi vậy ngươi cũng không cần bận tâm.
 
Nghe vậy, Hàn Phong liền trầm mặc một hồi, không nói gì thêm.
 
Tâm ý của Trầm Ngọc thế nào hắn đã biết, nhìn nữ tử trước mắt xuất chúng như vậy, trong lòng Hàn Phong càng thêm cảm khái.
 
Ngược lại, Lâm Phỉ Vân vẫn đang giấu mặt vào lòng Trầm Ngọc vừa ngửa mặt lên, mê man nhìn lên hai người, làm như không hiểu gì hết.
 

 
Sau khi rời khỏi Bách Thảo Đường, Hàn Phong dưới sự chỉ dẫn của Lâm Phỉ Vân đi tới tiểu viện hiện tại của chúng đệ tử đời thứ ba.
 
So với mấy năm trước, Huyền Thiên Tông hiện tại vì có duyên cớ Lão Dược Si, tình hình kinh tế trong tông cũng được cải biết rất nhiều.
 
Theo đó Huyền Thiên Tông một lần nữa được xây dựng mở rộng, tiểu viện trước đây của Hàn Phong và chúng đệ tử đời thứ ba cũng bị bỏ lại, toàn bộ đệ tử đời thứ ba đều được chuyển đến nơi rộng rãi và tốt hơn nhiều.
 
Về phần Hàn Phong, bởi vì hắn có cống hiến cực lớn với Huyền Thiên Tông, hơn nữa sau khi Hàn Phong rời đi nơi này liền trở thành phòng của Tiểu Bạch, bởi vậy mọi người bàn bạc rồi quyết định đợi sau khi Hàn Phong trở về mới tính đến.
 
Biết được điều này từ trong miệng Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong cũng bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào ngày hôm qua quay về tiểu viện thế nhưng hắn lại không thấy được ai dù là một nửa bóng người.
 
Đi tới tiểu viện mới của tam đại đệ tử.
 
Vừa vào trong tiểu viện, trong mắt liền xuất hiện cảnh Mạnh Hùng đang luận bàn tỷ thí với đệ tử, tràng diện mười phần náo nhiệt, trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người cũng đều tập trung lại hai người đang chiến đấu, ngược lại không hề phát hiện Lăng Phong vừa đến.
 
Thấy hai người đang luận bàn, Hàn Phong liền ra hiệu cho Lâm Phỉ Vân không gây động tĩnh mà phóng nhẹ cước bộ đi tới một góc, dựa lưng vào tường hăng hái quan sát.
 
Người đệ tử đang luận bàn với Mạnh Hùng Hàn Phong cũng không nhận ra, đang lúc hắn còn nghi hoặc, Lâm Phỉ Vân dường như phát hiện được vì vậy giải thích cho Hàn Phong biết:
 
- Người kia gọi là Tống Nhất Hàn, là quan môn đệ tử của Mục Dương trưởng lão mới thu nhận từ hai năm trước, tuy rằng thuộc hàng đệ tử đời thứ ba nhưng thân phận thực tế lại cao hơn so với chúng ta không ít.
 
"Tống Nhất Hàn?"
 
Trong đầu Hàn Phong cẩn thận hồi ức lại trong chốc lát nhưng xác thực không phát hiện ra ký ức về người này, không khỏi khẽ lắc đầu.
 
Lúc này phía bên kia, cuộc tỷ thí của Tống Nhất Hàn và Mạnh Hùng đang dần đến hồi kết.
 
Hàn Phong nhìn hai người giữa sân, khóe miệng khẽ mỉm cười.
 
Ba năm không gặp, Mạnh Hùng đã tu luyện và vận dụng Phách Viêm Chiến Thiên Quyết vô cùng thành thạo, Hàn Phong dám cam đoan, nếu đổi lại là hắn sử dụng mức đấu khí giống như vậy, thi triển ra Phách Viêm Chiến Thiên Quyết tuyệt không có được uy lực giống như Mạnh Hùng vừa thi triển.
 
Điều này một lần nữa chứng minh Phách Viêm Chiến Thiên Quyết là tâm pháp thích hợp nhất cho Mạnh Hùng tu luyện.
 
Trải qua thời gian ngắn quan sát, Hàn Phong đại thể nhìn ra thực lực hiện tại của Mạnh Hùng, nếu như toàn lực thi triển, thực lực hẳn ở mức trên dưới Địa giai ngũ phẩm.
 
Đương nhiên, đấu khí của hắn tự nhiên còn chưa chân chính đạt tới trình độ đó.
 
Bất quá dùng thực lực hiện tại so sánh với vài vị trưởng lão Huyền Thiên Tông mà nói cũng chỉ kém hơn chút ít mà thôi. Đối với tuổi đời chưa tới hai mươi của Mạnh Hùng mà nói, thực lực đã đủ sánh ngang với hàng đệ tử tinh nhuệ của tất nhiều môn phái lớn rồi.
 
Tu vi Mạnh Hùng tuy rằng tăng trưởng rất nhanh nhưng đã nằm hết trong dự liệu của Hàn Phong.
 
Ngược lại người Hàn Phong không nhận biết là Tống Nhất Hàn, thực lực người này bày ra không khỏi khiến cho Hàn Phong một trận kinh ngạc.
 
Dưới công kích đấu khi bá đạo vô cùng của Mạnh Hùng, Tống Nhất Hàn này dĩ nhiên còn có thể chống đỡ lâu như vậy không bại.
 
Hàn Phong thoáng quan sát Tống Nhất Hàn này một phen, phát hiện tuổi của hắn cũng không lớn, nhìn qua so với Mạnh Hùng còn muốn nhỏ hơn vài tuổi.
 
Nhưng từ khí tức trên người hắn có thể thấy được, đấu khí của hắn đã tới nhân giai đỉnh phong, mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
 
Bình Luận (0)
Comment