Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 323


Ba ngày sau, Hàn Phong âm thầm rời khỏi Huyền Thiên Tông, chuyến này hắn chỉ dẫn theo một mình Lý Thần đi cùng.
 
Mục đích của hắn trong chuyến này cũng chỉ có một.
 
Chính là đi tới Thánh Lam Tông.
 
Chỉnh thể thực lực của Thánh Lam Tông không thể sánh bằng Thiên Thánh Cốc nhưng dẫu gì cũng được xếp hàng thế lực nhất lưu từ rất lâu.
 
Tại trên Thiên Thánh đại hội mấy năm về trước, Hàn Phong từng tiếp xúc qua với Vệ Trạch và Niếp Ngữ của Thánh Lam Tông.
 
Đối với hai người, Hàn Phong cũng có ấn tượng rất sâu đậm.
 
Nhất là Niếp Ngữ, Hàn Phong có thể xác định, trong tương lai người này có thể liên tục đánh bại sáu gã cường giả Thiên giai đã thành danh.
 
Đối với người có thiên phú trác tuyệt như vậy, Hàn Phong tự nhiên cũng muốn hảo hảo kết giao một phen.
 
Hơn nữa, từ rất sớm, trước khi hắn bày ra thực lực của mình cả hai người vẫn chưa từng ghét bỏ hắn cũng như khinh thường thế lực bất nhập lưu như Huyền Thiên Tông, cả hai vẫn thật tình kết giao với hắn.
 
Chỉ điểm này cũng đủ khiến Hàn Phong khắc sâu trong ấn tượng.
 
Đương nhiên, mối quen biết với hai người chỉ chiếm một phần nguyên nhân rất nhỏ trong chuyến đi lần này, quan trong nhất tự nhiên vẫn là nội tình và tiềm lực cực lớn của Thánh Lam Tông.
 
Nếu như có thể đạt được Thánh Lam Tông trợ giúp, trong phương diện đối kháng với Trọng tài giả sẽ có tác dụng cực lớn.
 
Mà đó cũng không phải mục đích cuối cùng của Hàn Phong, kỳ thực đối với Hàn Phong mà nói, bên phía Trọng tài giả và năm thế lực kia liên thủ lại đúng là một cỗ thế lực không thể khinh thường.
 
Nhưng so với việc Võ Hoàng Điện mà nói vẫn còn kém một mảng lớn.
 
Phải biết rằng, Võ Hoàng Điện trong trí nhớ kiếp trước của Hàn Phong chính là tồn tại kinh khủng, nhất cử liền thiếu chút phá tan Tứ Các.
 
Tuy rằng ở kiếp này qua vài lần giao thủ với Võ Hoàng Điện, Hàn Phong đều giành được thắng lợi.
 
Nhưng ngược lại, Hàn Phong càng cảm nhận sâu thêm một tầng, Võ Hoàng Điện sâu không thể đo lường.
 
Hơn nữa, qua ba năm Tiêu Tấn vẫn không ngừng điều qua tung tích Võ Hoàng Điện, nhưng tin tức hữu dụng thu được vẫn chẳng đáng là bao.
 
Đối thủ có thể khiến cho hoàng thất vướng chân vướng tay như vậy, Trọng tài giả sao có thể so sánh được.
 
Trọng tài giả tuy rằng cường đại, đồng thời còn sở hữu lực lượng mơ hồ uy hiếp tới hoàng thất.
 
Nhưng hoàng thất còn chưa tới mức phải kiêng nể Trọng tài giả.
 
Nói trắng ra là, giá trị tồn tại của Trọng tài giả bất quá cũng chỉ vì phục vụ hoàng thất, chẳng qua theo quá trình không ngừng phát triển lớn mạnh của Trọng tài giả mới có thể dẫn tới tình huống khó kiểm soát như hiện tại.
 
Nhưng theo sự lớn mạnh của Trọng tài giả, địch nhân họ đắc tội phải cũng càng lúc càng nhiều.
 
Hoàng thất kỳ thực cũng đang chờ một thời cơ tốt nhất, chuẩn bị nhất cử tiêu diệt Trọng tài giả.
 
Những điều này đều là Tiêu Tấn nói cho Hàn Phong biết.
 
Cho nên, chuyến này Hàn Phong đánh tiếng là tìm một vài minh hữu nhằm đối kháng liên minh do Âm Ma Tông dẫn đầu, nhưng thực chất vẫn là bước chuẩn bị cho việc tiêu diệt Võ Hoàng Điện ngày sau.
 
Vì vậy các thế lực bình thường căn bản không thích hợp.
 
Đương nhiên, trước đây Tiêu Tấn cũng từng hứa hẹn với Hàn Phong, khi Huyền Thiên Tông gặp phải vây công của năm tông môn kia, Tiêu Tấn sẽ phái người tới chế trụ Trọng tài giả.
 
Đối với hứa hẹn của Tiêu Tấn, trong lòng Hàn Phong cũng rất rõ ràng, đây xem như là đối phương đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
 
Vạn nhất tới lúc Huyền Thiên Tông không thể chống lại năm đại tông môn kia liên thủ, như vậy hoàng thất sẽ gặp phải phản kích điên cuồng của Trọng tài giả.
 
Đương nhiên, Hàn Phong cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống này xuất hiện, thế nên liên hiệp những thế lực khác là sự tình khẩn yếu trước mắt.
 
Thánh Lam Tông tọa lạc trong Gia Lam sơn mạch, tại vùng biên cảnh phía tây bắc.
 
Hàn Phong cũng biết rõ, toàn bộ thành trấn trong phạm vi Gia Lam sơn mạch có tới ba phần mười sản nghiệp đều thuộc về Thánh Lam Tông.
 
Đừng nhìn con số ba phần mười này có vẻ ít ỏi, vì so với những thế lực khác, tại địa phương mình tọa trấn đều nắm giữa tới năm sáu phần mười sản nghiệp.
 
Nhưng toàn bộ Gia Lam sơn mạch kéo dài qua bảy thành trấn lớn cùng với rất nhiều thành trấn nhỏ, nếu chỉ đơn độc lấy ra ba phần mười sản nghiệp của một trong những thành trấn này xác thực không tính là gì.
 
Nhưng nếu tổng cộng lại toàn bộ mà nói, đủ để đạt được một con số kinh người.
 
Có thể nói, vẫn luôn hành động lặng lẽ, Thánh Lam Tông cũng rất ít khi phân tranh cùng người nhưng lại được coi là thế lực nhất lưu có tài sản hùng hậu nhất đại lục.
 
Đương nhiên, đây chỉ là giá trị đơn thuần về phương diện sản nghiệp.
 
Mà những thứ này cũng không phải điều kiện then chốt nhất để quyết định một thế lực có cường đại hay không.
 
Măc dù biết năm đại môn phái không thể ngay lập tức hạ thủ Huyền Thiên Tông, nhưng Hàn Phong cũng không muốn tốn nhiều thời gian cho việc hành trình.
 
Bởi vậy vừa rời Huyền Thiên Tông, Hàn Phong và Lý Thần liền lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
 
Bằng thực lực của hai người, toàn lực thi triển cũng không quá năm ngày liền đi tới trấn Gia Lam, nằm ngay dưới chân Gia Lam sơn mạch.
 
Trấn Gia Lam tuy chỉ là một trấn nhỏ nhưng là thành trấn gần với Thánh Lam Tông nhất.
 
Cũng chính vì vậy, dưới sự trợ giúp của Thánh Lam Tông, sự phồn vinh của trấn Gia Lâm còn tốt hơn vài phần so với bất kể thành thị nào.
 
Chẳng qua, đối với tất cả chuyện này, Hàn Phong lại không có tâm tình thưởng thức, thậm chứ ngay cả ý định dừng chân cũng không có, trực tiếp dẫn theo Lý Thần chạy thẳng vào Gia Lam sơn mạch.
 
Toàn bộ Gia Lam sơn mạch được hình thành từ những ngọn núi liên tiếp, bề mặt những ngọn núi này đều được phủ bởi những gốc đại thụ vô cùng rậm rạp.
 
Có chỗ mật độ cao nhất, lá cây còn che kín toàn bộ những tia sáng, quang năm suốt tháng chìm ngập trong bóng tối.
 
Có thể nói, ngoại trừ U Ám Sâm Lâm, trên đại lục không còn nơi nào có địa hình phức tạp hơn so với Gia Lam sơn mạch.
 
Nếu như không phải Gia Lam sơn mạch không tràn ngập những điều thần bí và quỷ dị như U Ám Sâm Lâm, chỉ sợ Gia Lam sơn mạch cũng bị xếp vào hàng cấm địa của đại lục.
 
Đương nhiên, ngoại vẻ thần bí không thể so sánh với U Ám Sâm Lâm, kể cả ma thú nơi này cũng không thể bằng với U Ám Sâm Lâm được.
 
Đối với Gia Lam sơn mạch, Hàn Phong cũng không phải mười phần quen thuộc, bởi vậy dọc theo đường đi cũng rất nhiều lần lạc vào trong nơi ma thú sinh sống, dẫn tới rất nhiều phiền phức.
 
Cũng may hiện tại Hàn Phong dù sao cũng là cường giả Thiên giai, hơn nữa bên cạnh còn có một Lý Thần cường đại.
 
Bởi vậy những ma thú này tuy rằng nguy hiểm nhưng vẫn không thể tạo thành uy hiếp gì tới hai người.
 
Đương nhiên, khó khăn thì không hề thiếu.
 
Bất quá, đi chưa được bao lâu Hàn Phong liền phát hiện Lý Thần đối với nơi này ngược lại có chút quen thuộc, xem dáng dấp hiển nhiên đã từng tới Gia Lam sơn mạch này.
 
Sau khi dò hỏi, Hàn Phong mới biết được, năm đó Lý Thần vì muốn chữa trị thương thế trên người nhằm khôi phục thực lực bản thân nên đã từng chạy khắp nơi cầu y.
 
Mà Gia Lam sơn mạch này hắn tự nhiên cũng đã tới, mục đích không cần phải nói, tự nhiên là muốn lên Thánh Lam Tông trong Gia Lam sơn mạch này để thử thời vận.
 
Vì thế, Lý Thần còn cố ý tìm kiếm một năm, đồng thời ở khu vực phụ cận không ngừng dò hỏi vị trí phân bố ma thú trong Gia Lam sơn mạch, lại dựa vào kinh nghiệm bản thân rồi đưa ra một lộ tuyến thuận lợi nhất.
 
Cũng nhờ lộ tuyến tốt nhất này mà năm đó Lý Thần mới có thể thuận lợi đến Thánh Lam Tông.
 
Phải biết rằng, ngày đó Lý Thần bị thương nặng, căn bản không có chút đấu khí nào sử dụng.
 
Một người bị trọng thương không có đấu khí có thể một mình xông qua hơn nửa Gia Lam sơn mạch, tìm tới được Thánh Lam Tông, chuyện này tưởng như không ai có thể làm được.
 
Nhưng chuyện như vậy, từ vài chục năm trước đã xuất hiện.
 
Hàn Phong cũng không nghĩ tới, Lý Thần nhìn qua đĩnh đạc, đối với chuyện gì cũng dùng thái độ bất cần, một bộ phất phơ không đứng đắn, nhưng khi đã quyết định chuyện gì lại có thái độ điên cuồng và chấp nhất như vậy.
 
Giờ khắc này, Hàn Phong ngược lại càng bội phục tính cách kiên nghị của Lý Thần.
 
Nếu như là người bình thường, trăm khổ ngàn cực tu luyện đấu khí tới Thiên giai, trong chớp mắt bị biến mất hoàn toàn, đồng thời thân thể còn mang trọng thương, chỉ sợ không bao lâu sẽ khổ tâm mà hóa điên mất.
 
Nhưng Lý Thần lại kiên cường trải qua hai mươi năm như vậy, rốt cuộc tới ba năm trước đây gặp Hàn Phong thương thế trên người hắn mới được chữa trị hoàn toàn, đồng thời khôi phục lại thực lực ngày trước.
 
Không thể không nói, bên cạnh mỗi thành công, không có chỗ nào không tồn tại ý chí và nghị lực cực lớn.
 
Cảm khái một hồi, sau đó Hàn Phong liền để Lý Thần đi phía trước dẫn đường.
 
Mà Lý Thần dựa vào địa đồ trong trí nhớ dẫn Hàn Phong đi trong Gia Lam sơn mạch nửa ngày đường.
 
Tuy rằng ký ức có chút mơ hồ nhưng hai người vẫn hữu kinh vô hiểm đi được hơn phẩn nửa sơn mạch.
 
Đôi lúc, bởi vì ký ức của Lý Thần có phần nhầm lẫn, nhớ lầm địa phương dẫn tới hai người gặp phải một ít ma thú tương đối lợi hại.
 
May mà thực lực hai người cao tuyệt nên tự nhiên dễ dàng giải quyết ổn thỏa.
 
Rốt cuộc, dưới sự dẫn đường của Lý Thần, hai người dùng thời gian một ngày đêm liền đi tới ngọn núi cao nhất trong Gia Lam sơn mạch, là nơi được Thánh Lam Tông phong làm Thánh Phong.
 
Trên ngọn sơn phong này chính là đại bản doanh của Thánh Lam Tông.
 
Điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, Hàn Phong cũng thở dài một hơi, lúc này liền dẫn theo Lý Thần đi nhanh về phía trên ngọn núi.
 
Khí biết được Lý Thần đã từng tới Thánh Lam Tông, Hàn Phong liền hỏi rõ ràng.
 
Năm đó Lý Thần sau khi tới Thánh Lam Tông, lúc đó tông chủ Thánh Lam Tông cũng cảm thấy mười phần kinh ngạc khi thấy người ngoài có thể tới được nơi này.
 
Bởi vậy khi Lý Thần nói rõ tao ngộ của bản thân cũng rất bội phục Lý Thần, đồng thời còn mời luyện dược sư xuất sắc nhất trong Thánh Lam Tông tới kiểm tra thân thể cho hắn.
 
Chẳng qua, Thánh Lam Tông tuy rằng mang danh thế lực nhất lưu từ lâu, nội tình lại thâm sâu vô cùng.
 
Thế nhưng luyện dược sư của Thánh Lam Tông lại chỉ có thực lực luyện dược sư thượng phẩm.
 
Điểm này tự nhiên có chỗ khó coi một chút.
 
Nhưng Hàn Phong cũng không chú ý tới, trên đại lục này ngoài võ giả, số lượng nhiều nhất chính là luyện dược sư.
 
Mặc dù luyện dược sư trên khắp đại lục có tới ngàn vạn, nhưng chân chính đạt tới cảnh giới luyện dược đại sư lại vô cùng thưa thớt.
 
Không chỉ là luyện dược đại sư, ngay cả thượng phẩm luyện dược đại sư đã là vô cùng thưa thớt rồi.
 
Bởi vậy Thánh Lam Tông có thể có được thượng phẩm luyện dược sư cho mình đã là hết sức lợi hại rồi.
 
Cũng không phải tông môn nào cũng gặp được may mắn như Huyền Thiên Tông, có được siêu cấp thiên tài nghịch thiên như Hàn Phong.
 
Khi hai người Hàn Phong tới đại môn Thánh Lam Tông, liếc mắt liền phát hiện ngoài cửa lớn có hai đệ tử Thánh Lam Tông đang đứng gác.
 
Hai gã đệ tử này cũng phát hiện hai người Hàn Phong đang đi đến, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
 
Không chỉ riêng bọn họ, ngay cả Hàn Phong khi nhìn thấy một trong hai gã đệ tử đứng canh gác kia, trên mặt cũng hiện lên một tia kinh ngạc!
 

 
Khi nhìn thấy gã đệ tử Thánh Lam Tông đứng gác một bên, sắc mặt Hàn Phong cũng phát một vẻ cổ quái, thẳng đến cuối cùng lại biến thành một bộ nhịn không được muốn cười ra.
 
Mà tên đệ tử này khi nhìn thấy biểu tình Hàn Phong, không khỏi hơi lui về phía sua vài bước, sắc mặt lộ một vẻ xấu hổ.
 
Ngược lại, gã đệ tử Thánh Lam Tông phía bên kia, không hề biết gì, nhìn thấy hai người xa lạ đi tới không khỏi mở miệng hỏi:
 
- Các ngươi là ai? Nơi này chính là Thánh Lam Tông, người bình thường không được tiếp cận!
 
Nghe vậy Hàn Phong cũng không có trực tiếp trả lời mà vẫn nhìn về phía tên đệ tử đang lộ vẻ xấu hổ kia, trêu tức nói:
 
- Vệ Trạch, nhiều năm không gặp, ngươi thế nào lại nhàn rỗi tới mức trở thành đệ tử gác cửa của Thánh Lam Tông đây?
 
Gã đệ tử với vẻ mặt xấu hổ kia đúng là Vệ Trạch, đệ tử Thánh Lam Tông mà Hàn Phong đã kết giao tại Thiên Thánh đại hội. Hắn còn nhớ rõ lúc trước Vệ Trạch chính là võ giả Nhân giai bát phẩm, với thực lực như vậy ở độ tuổi đó đã là rất tuyệt vời rồi, huống chi cuối cùng hắn còn đạt được tư cách tiến vào hư linh ảo cảnh.
 
Chẳng qua, Hàn Phong không nghĩ tới chính là qua nhiều năm như vậy, khi bọn hắn gặp nhau lại trong tình cảnh như này.
 
Hàn Phong cũng không nghĩ được Thánh Lam Tông lại không có mắt nhìn người như vậy, cư nhiên không hề quan tâm tới một đệ tử có thiên phú hơn người như Vệ Trạch.
 
Nếu quả thật là như vậy, chỉ sợ Thánh Lam Tông cũng không thể phát triển tới quy mô như ngày hôm nay, sớm đã bị người khác tiêu diệt hoặc chiếm đoạt rồi.
 
Bởi vậy khi Hàn Phong nhìn thấy Vệ Trạch, phản ứng đầu tiên chính là đoán xem đối phương đã phạm phải sai lầm gì mới có thể bị đẩy xuống chân núi làm thủ vệ.
 
Bởi vậy, Hàn Phong mới dùng ngữ điệu trêu tức đối phương như vậy.
 
Mà Vệ Trạch vừa nghe được khẩu khí của Hàn Phong, sắc mặt lại thêm phần xấu hổ, có chút không biết làm sao, nói:
 
- Nguyên lai là ngươi, thực sự là khách quý.
 
- Thế nào? Không hoan nghênh phải không?
 
Hàn Phong cười nói.
 
Vệ Trạch cười hắc hắc hai tiếng, tựa hồ từ trong xấu hổ đã khôi phục lại, một lần nữa bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, tiến lên hai bước đi tới trước mặt Hàn Phong.
 
Đầu tiên là cẩn thận quan sát một hồi, trong miệng không ngưng kêu lên những tiếng tấm tắc kinh ngạc.
 
Một lát sau, Vệ Trạch mới mở miệng nói chuyện, mà câu đầu tiên của hắn lại khiến cho Hàn Phong không nhịn được toát mồ hôi lạnh.
 
- Tiểu tử ngươi vẫn là người sao? Thật là một tên biến thái!
 
Vệ Trạch một bên chỉ vào Hàn Phong, vẻ mặt sợ hãi than làm bộ khoa trương nói, không hề để ý tới biểu tình của Hàn Phong.
 
Lý Thần ở một bên nguyên bản đang say sưa uống rượu, đột nhiên nghe được câu này của Vệ Trạch cũng nhịn không được phun rượu ra ngoài.
 
Ho khan hai tiếng, Lý Thần cũng lập tức giương mắt trừng trừng nhìn Vệ Trạch, hiển nhiên là đang trách hắn chọc mình thiếu chút nữa bị sặc.
 
Bất quá, Lý Thần cũng kịp phản ứng, lập tức cười ngả nghiêng nhìn về phía Hàn Phong.
 
Hàn Phong bất đắc dĩ, cười khổ nói:
 
- Tên gia hỏa ngươi, nhiều năm như vậy không gặp vẫn nguyên tính tình này.
 
- Hắc hắc! Không chỉ nói ta, ngươi hiện tại đã nổi danh khắp đại lục, cường giả Thiên giai chưa tới hai mươi tuổi, luyện dược đại sư trẻ tuổi nhất đại lục. Nhiều danh hiệu nổi danh như vậy tất cả đều gắn lên người ngươi, thực sự là đố kỵ chết ta rồi!
 
Vệ Trạch nói.
 
Bình Luận (0)
Comment