Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 348


Phía dưới, trong tiếng chém giết rung trời, còn kèm theo một tiếng đàn rất không ăn khớp với hoàn cảnh.
 
Không cần phải nói, tiếng đàn này tự nhiên phát ra từ tay Tiêu Linh cách đó không xa.
 
Lúc này, liên tục gảy đàn không nghỉ, sắc mặt Tiêu Linh không thể dùng tái nhợt để hình dung, hiển nhiên liên tục tiêu hao tinh thần lực, cũng khiến nàng cảm giác ăn không tiêu.
 
Chẳng qua, vì an nguy càng nhiều đệ tử bên mình, nàng vẫn cắn răng kiên trì.
 
Nguyên bản, đứng trước người nàng, người thủ hộ cầm trường thương trong tay, trên bộ áo bào trắng cũng nhiễm vài đạo máu tươi.
 
Tới lúc này, trước sau đã có hơn mười tên dự định nỗ lực tiếp cận bên người Tiêu Linh, nghĩ muốn ngăn cản tiếng đàn của nàng.
 
Nhưng kết cục đều bị vài thương của thanh niên bạch y trước mắt này tiêu diệt.
 
Đối mặt với địch thủ cường đại như vậy, đệ tử năm đại tông môn cũng có chút kinh hãi.
 
Bất quá bọn họ vẫn không buông tha ý đồ đối phó Tiêu Linh, có tiếng đàn của Tiêu Linh trợ giúp, áp lực đệ tử Huyền Thiên Tông dành cho bọn họ càng lớn hơn nhiều.
 
Vì muốn giải quyết cỗ áp lực này, có một tên đệ tử Âm Ma Tông và một tên khác của Thần Thủy Tông đang có ý định tách khỏi cuộc chiến, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội về phía Tiêu Linh.
 
Thấy hai người đang tiếp cận về phía này, trong mắt thanh niên mặc bạch y hiện một tia chú ý, lập tức trường thương trong tay đặt trước người, biểu tình cũng chuyển sang ngưng trọng.
 
Hiển nhiên thanh niên mặc bạch y đã cảm giác được một tia nguy cơ từ hai người đang tới kia.
 
Hắn minh bạch, thực lực hai người trước mắt này đều không kém gì hắn.
 
Mà hai người đồng thời kéo đến, tự nhiên cũng tạo cho thanh niên mặc bạch y áp lực cực lớn.
 
Thế nhưng, lúc thanh niên mặc bạch y vừa nghĩ tới Tiêu Linh ở ngay phía sau mình, trong lòng nhất thời quyết định, vô luận thế nào cũng phải chặn được hai người kia.
 
Bên kia, Mạnh Hùng trong đám người cũng thấy tình hình chỗ Tiêu Linh, biết rõ tầm quan trọng của Tiêu Linh ra sao, Mạnh Hùng cũng hét lớn một tiếng, một thương đâm xuyên qua yết hầu địch nhân trước mắt, lập tức liền chạy ngay về phía Tiêu Linh.
 
Nhưng cũng không biết tại sao, đệ tử năm đại tông môn lúc trước vẫn luôn e ngại Mạnh Hùng tới lúc này không biết lấy dũng khí từ đâu lại dám vây kín lấy hắn.
 
Mạnh Hùng thấy thế, nhất thời tức giận, kêu lớn lên, chớp mắt lại giết thêm hai tên.
 
Chẳng qua, chỉ chốc lát hắn lại phát hiện, địch nhân bên người hắn không hề ít đi, ngược lại còn có xu thế tăng thêm.
 
Thấy vậy, Mạnh Hùng bất đắc dĩ không có biện pháp nào khác, đành xả hết tức giận trong lòng lên người những tên địch nhân trước mắt.
 
Mà bên kia, hai gã đệ tử Âm Ma Tông và Thần Thủy Tông đã đi tới trước người thanh niên mặc bạch y.
 
Thấy thanh niên mặc bạch y vẫn bình tĩnh cảnh giới, gã đệ tử Âm Ma Tông cũng cười, cất giọng âm trầm nói:
 
- Tại hạ Âm Ma Tông, Phương Tử Tuấn, xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?
 
Thanh niên mặc bạch y thấy Phương Tử Tuấn dĩ nhiên bắt chuyện với hắn, cũng có chút ngoài ý muốn nhưng hắn cũng không trả lời, trái lại chĩa mũi thương nhằm thẳng đối phương, lạnh lùng nói:
 
- Muốn qua, hỏi thương trong tay ta trước!
 
- Hừ! Ta vốn tưởng rằng mình đã rất cuồng vọng, không nghĩ tới hôm nay còn gặp được một tên còn cuồng vọng hơn ta. Chung Bằng, ta sẽ lo phần hắn, ngươi trước tiên giết chết ả nữ nhân kia, tiếng đàn của ả nghe rất cổ quái!
 
Gã đệ tử Thần Thủy Tông ở một bên nghe vậy cũng gật đầu, lập tức không nói nhiều liền nhắm phía Tiêu Linh bước tới, xem ra hắn dự định trực tiếp đánh gục Tiêu Linh.
 
Nhưng thanh niên mặc bạch y sao cho hắn như ý, thấy Chung Băng khẽ động, lập tức như ảnh tùy hình, sau một khắc đã thấy xuất hiện chặn trước lối đi của Chung Bằng.
 
Cũng không nói nhiều, lập tức chĩa thẳng mũi thương, dùng khí thế trước nay chưa từng có công hướng Chung Bằng.
 
Mà lúc này, Phương Tử Tuấn lại đi tới bên cạnh Chung Bằng, lạnh lùng cười, không biết từ lúc nào, trên tay hắn đã xuất hiện một đoạn xích màu đen hình dạng rất cổ quái.
 
- Đối thủ của ngươi chính là ta, tiếp chiêu đi!
 
Phương Tử Tuấn vừa nói, hắc xích trong tay liền hung hăng ném về phía thanh niên mặc bạch y.
 
Nhìn Phương Tử Tuấn đột nhiên công tới, thanh niên mặc bạch y cũng là bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hai tay run lên, trường thương liền sinh ra một tiếng ông minh, ngay sau đó vẽ một vòng cung giữa không trung, vừa lúc đón nhận hắc xích của Phương Tử Tuấn.
 
Một đen một trắng, hai thanh vũ khí va chạm mãnh liệt với nhau, hai cỗ năng lượng bạo liệt lập tức bùng nổ.
 
Hai người đồng thời bị cỗ lực lượng bạo phát của đối phương đẩy lui lại.
 
Chung Bằng ở một bên thấy thế, cũng không dừng lại, nhân cơ hội này tiếp tục lại gần Tiêu Linh.
 
Nhưng, phản ứng của thanh niên mặc bạch y thật tuyệt vời, sau khi chịu một kích mãnh liệt của Phương Tử Tuấn, thân hình vừa chuyển giữa không trung, mượn lực đạo phản chấn trên người đồng thời truy thẳng hướng Chung Bằng.
 
Trường thương trong tay càng mang theo tiếng gió gào thét, phá không lao thẳng tới sau lưng Chung Bằng.
 
Chưng Bằng cảm thấy nguy cơ phía sau, lập tức không dám lỗ mãng, thân hình ngừng lại, cước bộ hơi nghiêng, vừa lúc tránh khỏi công kích của trường thương trong tay thanh niên mặc bạch y, ngay sau đó Chung Bằng hét lớn một tiếng, sóng quyền đồng thời đánh ra, mục tiêu tự nhiên là thanh niên mặc bạch y.
 
Mà lúc này, Phương Tử Tuấn cũng từ phía sau đi tới.
 
Vừa rồi đơn giản giao thủ một chiêu với thanh niên mặc bạch y, Phương Tử Tuấn biết rõ mình ở thế hạ phong, điều này khiến vị thiên chi kiêu tử tại Âm Ma Tông như hắn không khỏi có chút khiếp sợ, lúc này lại thấy thanh niên bạch y dĩ nhiên bỏ qua hắn đánh về phía Chung Bằng.
 
Lập tức thẹn quá hóa giận, cho rằng thanh niên bạch y kia dám khinh thường mình.
 
Vì vậy, hắn cũng theo sát hướng thanh niên bạch y, tiếp tục công kích.
 
Đối mặt với hai người bao vây liên thủ, thanh niên bạch y nghiêm sắc mặt, cũng không tránh né, trường thương run lên, đầu thương tựa hồ minh bạch tâm ý chủ nhân, ngay giữa không trung xoay một vòng, không cần phòng thủ, hướng về phía Phương Tử Tuấn đâm tới.
 
Hai người cũng không nghĩ tới, thanh niên bạch y lại liều mạng như vậy, dự định lấy mạng đổi mạng, tâm trạng càng thêm kinh hãi.
 
Mà giờ khắc này, Vệ Trạch vừa thoát khỏi địch nhân cũng đang nhanh chóng chạy tới, từ lúc vừa rồi hắn đã chú ý tới tình huống bên này, chỉ bất quá động tác của hắn đã chậm một bước, lúc này mắt thấy thanh niên bạch y phải chết, hô hấp không khỏi cứng lại.
 
Về phần Tiêu Linh, tuy rằng biết rõ tình hình trước mắt, nhưng lúc này xác thực nàng không thể phân thân, nếu một khi nàng dừng lại, sẽ càng có nhiều người tử vong hơn, bở vậy nàng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thanh niên bạch y bị đối phương giáp công.
 
- Đi tìm chết đi!
 
Phương Tử Tuấn thấy cử động của thanh niên bạch y, trong mắt cũng hiện lên một tia điên cuồng.
 
Cũng không có ý định tránh né mũi thương đang đâm thẳng tới, trái lại hắn còn hung hăng quăng hắc xích về phía đầu của thanh niên bạch y.
 
Xem ra hắn đã đã bị thanh niên bạch y triệt để chọc giận rồi.
 
Mắt thất bi kịch sắp phát sinh, đột nhiên từ phía xa phi nhanh tới một đạo thân hình.
 
Trên mình người vừa tới tản mát ra cỗ khí tức sắc bén vô cùng, trong nháy mắt bao trùm lên toàn bộ chiến trường.
 
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bóng người bất ngờ xuất hiện này.
 
Mà bóng người kia lúc này cũng không có dừng lại, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng chạy tới bên phía thanh niên bạch y.
 
Nguyên bản Tiêu Linh đang đánh đàn, cảm thụ được khí tức trên người bóng nhân ảnh này, khuôn mặt cũng đột nhiên trở nên dị động vô cùng.
 
Bình Luận (0)
Comment