Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 357


Hai ngày sau, tại La Vận Thành biên cảnh phía nam Thiên Tinh đế quốc, có hai đạo thân ảnh di chuyển cực nhanh.
 
- Lý lão đầu, đã liên tục chạy hai ngày đường rồi, còn chưa tới hay sao?
 
Trong hai người, vị thiếu niên tuổi tác tương đối trả mở miệng hỏi.
 
Mà bên cạnh là vị lão giả cầm theo hồ lô rượu, bộ dáng cà lơ phất phơ hồi đáp:
 
- Tiểu tử ngươi gấp cái gì? Ở đây đã là phạm vi thế lực tương ứng với sư môn của ta, một lúc nữa là có thể tới rồi.
 
Hai người chính là Hàn Phong và Lý Thần vừa mới trải qua một hồi đại chiến tại Huyền Nguyên Tông không lâu.
 
Trải qua một trận đánh này, Hàn Phong và Lý Thần suốt mấy tháng liền đều đề phòng nghiêm ngặt trong Huyền Thiên Tông, chính là vì phòng ngừa có người nhân cơ hội đánh lén.
 
Bất quá, thời gian trôi qua lâu như vậy vẫn chưa hề có người đến xâm phạm, Hàn Phong từ từ yên tâm, nương theo hai lần đại chiến vừa qua, uy danh của Huyền Thiên Tông ngày hôm nay sợ là không người nào không biết.
 
Đây cũng chính là nguyên nhân Hàn Phong yên tâm ra ngoài.
 
Cùng với Lý Thần liên tục chạy hai ngày đường, trong lòng Hàn Phong càng thêm nghi ngờ.
 
Địa hình xung quanh La Vận Thành hắn cũng coi như rõ ràng. Theo như hắn biết, ở đây ngoại trừ một số thế lực không lớn ra, căn bản không hề nghe qua bất cứ tông môn nào khác có thực lực hùng hậu.
 
Thế nhưng lúc trước tại Huyền Thiên Tông, Lý Thần đã nói cho hắn, sư môn thần bí kia có thể giúp hắn nghĩ biện pháp đối phó với Diệt Hoàng. Nhưng Hàn Phong nghĩ muốn nổ đầu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc muốn giúp đỡ thế nào.
 
Vô luận Hàn Phong có hỏi thăm thế nào đi nữa cũng thủy chung không moi ra được một điểm tin tức từng miệng Lý Thần.
 
Đối với mọi chuyện liên quan tới sư môn chính mình, Lý Thần có thể nói là thủ khẩu như bình, chưa hề lộ ra dù chỉ là nửa phần.
 
Hàn Phong chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Lý Thần với vẻ mặt phớt lờ bên cạnh, bất quá sầu lo trong lòng thoáng bị hòa tan đi không ít, đồng thời đối với sư môn của Lý Thần vô cùng hiếu kỳ.
 
Năng lực của Diệt Hoàng, tin tưởng mọi người đều thấy rõ ràng.
 
Tin tưởng cho dù là toàn bộ tứ các cũng khó có thể tìm ra được một cường giả nào đó chống lại được.
 
Thế nhưng, dưới tình huống như vậy, Lý Thần dĩ nhiên nói sư môn của hắn có thể giúp đỡ Hàn Phong, điều này không thể không khiến Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc.
 
Dù sao, chính là tồn tại cho dù là các thế lực nhất lưu như tứ các và Thánh Lam Tông cũng phải đau đầu không ngớt, Hàn Phong nghĩ không ra, Lý Thần rốt cuộc là xuất thân từ đâu.
 
Bất quá, thấy bộ dáng tự tin như thường của Lý Thần, trong lòng Hàn Phong ngược lại có vài phần chờ mong.
 
Nếu như Lý Thần không lừa hắn mà nói, có thể đây sẽ là cơ hội để xoay chuyển tình thế.
 
Huống chi, chuyện tình lớn như vậy, hắn biết bình thường Lý Thần có chút điên điên, thế nhưng tuyệt đối không lấy loại chuyện tình này ra để đùa giỡn với mình.
 
Hai người tiến vào La Vận Thành, Lý Thần dẫn theo Hàn Phong đi tới một tòa tửu lâu nhìn bề ngoài có vẻ như vô cùng bình thường.
 
- Ngươi dẫn ta tới tửu lâu làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi đã uống hết rượu rồi sao?
 
Hàn Phong không giải thích được hỏi.
 
Mà Lý Thần bên cạnh lắc lắc hồ lô trong tay, nói:
 
- Một lúc nữa ngươi sẽ biết!
 
Đối với bộ dáng thần thần bí bí của Lý Thần mấy ngày hôm nay, Hàn Phong cũng chỉ đành nghiến răng bỏ qua, lặng lẽ bước sang một góc ngồi xuống nghỉ ngơi, không nói thêm câu nào.
 
Không đến một hồi, Lý Thần cầm theo một hồ lô rượu đã tràn đầy, trên mặt mang theo tiếu ý nhàn nhạt. Đối với điều này, Hàn Phong chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Ngồi trước mặt Hàn Phong, Lý Thần thấy bộ dáng phiền muộn của hắn, lập tức cười nói:
 
- Hàn tiểu tử, yên tâm đi! Không phải ta không nói cho ngươi chuyện tình sư môn, mà là ta đã rời khỏi sư môn mấy chục năm rồi, hiện tại trở về không biết còn giống như xưa hay không.
 
- Hử?
 
Hàn Phong nghe được câu trả lời của Lý Thần, trong lòng hiếu kỳ mười phần, đến tột cùng sư môn Lý Thần là dạng tồn tại như thế nào.
 
Trong đầu Hàn Phong không ngừng lục lọi ký ức, tìm kiếm tất cả các tông môn có liên quan.
 
Sau một hồi suy tư, vô số tư liệu rất nhiều tông môn hiện lên trong đầu hắn, sau đó lại bị hắn lần lượt loại bỏ, cuối cùng trong lòng Hàn Phong máy động, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng.
 
Mà ý niệm này vừa mới hiện ra trong đầu, trên mặt Hàn Phong tức thì biến đổi cổ quái, càng không ngừng càn quét qua lại trên người Lý Thần.
 
Bị Hàn Phong nhìn tới mức bất an, cuối cùng Lý Thần không nhịn được mở miệng cả giận nói:
 
- Tiểu tử, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Trên người ta có địa phương nào không đúng?
 
Nghe vậy, Hàn Phong lắc đầu, lại nói:
 
- Không phải trên người ngươi có địa phương nào không đúng, mà là toàn bộ thân thể ngươi ta không nhin ra địa phương nào đúng!
 
Bị Hàn Phong chế nhạo như vậy, Lý Thần nhất thời chán nản, hung hăng nhấp một ngụm rượu thật lớn, không thèm để ý tới Hàn Phong.
 
Hai người cứ lẳng lặng ngồi như vậy, thẳng tới khi có một chủ quán thoạt nhìn mười phần bình thường xuất hiện trước mặt hai người, lúc này mới đánh vỡ bầu không trí yên lặng.
 
Thấy người, ngay khi Hàn Phong còn chưa giải thích được tình huống, Lý Thần đã đưa tay trước mặt người kia, nhanh chóng khoa tay thành một loạt thủ thế kỳ lạ.
 
Sau đó, Hàn Phong liền phát hiện, nguyên bản vị chủ quán nhìn như vô cùng bình thường, một đôi con mắt nguyên bản khép hờ đột nhiên trợn to, từ trong mắt hắn tỏa ra quang mang sắc bén, hai mắt nhìn thẳng vào Lý Thần phía trước.
 
Bất quá, toàn bộ biến hóa trên người vị chủ quán xảy ra trong thời gian cực ngắn, chỉ một lần hô hấp vị chủ quán lại trở về bộ dáng ban đầu. Nếu như không phải Hàn Phong tỉ mỉ quan sát, chỉ sợ không một ai có thể chú ý tới biến hóa trên người vị chủ quán này.
 
Mà lúc này, chủ quán cũng lặng yên quay về phía Lý Thần tạo một vài thủ thế quái dị, sau đó hai người hơi gật đầu với nhau, cuối cùng vị chủ quán xoay người rời đi.
 
Toàn bộ quá trình hai người không hề phát ra nửa câu, thậm chí ngay cả giao lưu nhãn thần cũng chỉ trong nháy mắt.
 
Hàn Phong căn bản không rõ trong hồ lô Lý Thần rốt cuộc bán cái gì.
 
Bất quá, trong lòng hắn đã mơ hồ đoán ra, vị chủ quán vừa rồi hẳn là có liên hệ tương ứng với sư môn Lý Thần.
 
Ngay lúc trong lòng Hàn Phong âm thầm suy đoán, Lý Thần đã mở miệng giải thích nghi vấn trong lòng Hàn Phong.
 
- Người vừa rồi chính là trung gian liên lạc với sư môn ta, không nghĩ ra nhiều năm trôi qua như vậy, nơi đây vẫn chưa hề có bất cứ biến hóa nào, một lúc nữa chỉ cần để hắn dẫn chúng ta đi liền rất nhanh tiến vào sư môn ta rồi!
 
Lý Thần nhàn nhàn nói.
 
Chỉ là Hàn Phong cực kỳ nhạy cảm phát hiện ra trong giọng nói của Lý Thần có ẩn chứa một tia ngữ khí kích động.
 
Mà lúc này Lý Thần cầm hồ lô rượu trong tay đưa lên miệng có hơi chút rung rung, hiển nhiên nội tâm của hắn không hề bình tĩnh như vẻ mặt bên ngoài.
 
Thấy bộ dáng này của Lý Thần, trong lòng Hàn Phong hiểu rõ, Lý Thần đối với sư môn của chính mình tất nhiên vô cùng hoài niệm.
 
Dù sao đã rời đi vài chục năm dài, hôm nay một lần nữa trở về chốn cũ, đổi thành bất cứ người nào cũng sẽ như vậy, thậm chí còn không bằng Lý Thần.
 
Lúc này Hàn Phong không nói gì, Lý Thần lại hung hăng đổ một ngụm rượu vào trong miệng, một lần nữa bình phục kích động trong nội tâm, sau đó chậm rãi đứng dậy, quay đầu nói với Hàn Phong:
 
- Đi thôi, hiện tại chúng ta tới sư môn ta!
 
Lý Thần dẫn theo Hàn Phong vòng qua tiền thính tửu lâu, một đường giống như vô cùng quen thuộc bước tới sân rộng phía sau.
 
Mà lúc này, vị chủ quán đã sớm cung kính đứng chờ từ lâu.
 
Nhìn thấy Lý Thần và Hàn Phong tiến đến, tên chủ quán đầu tiên liếc nghi ngờ mắt quét nhìn Hàn Phong, sau đó mới một lần nữa chuyển ánh mắt đặt lên người Lý Thần.
 
- Không biết vị này xưng hô như thế nào? Vì sao lại biết được bí mật liên hệ chuyên dụng trong sư môn chúng ta, tại hạ chưa từng gặp qua lão tiên sinh!
 
Ngữ khí chủ quán có vẻ cảnh giác mười phần, hiển nhiên đối với vị lão giả xa lạ trước mắt đột nhiên xuất hiện lại hiểu được cách liên hệ chuyên dụng trong tông môn chính mình cảm thấy nghi hoặc không giải thích được.
 
Mà Lý Thần nghe được lời nói của chủ quái, cùng với bộ dáng cảnh giác của hắn, hơi lộ nụ cười khổ, lập tức nhàn nhạt nói:
 
- Không cần kinh ngạc, dù sao ta đã vài chục năm không trở về, ngươi không nhận ra ta cũng là chuyện thường!
 
Dùng lại một chút, Lý Thần nói tiếp:
 
- Ta nhớ kỹ trước đây phụ trách nơi này chính là Hứa lão đầu, vì sao hiện tại đổi thành ngươi?
 
- Hứa lão đầu?
 
Vị chủ quái nghe vậy, trong lòng cả kinh, trên mặt tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, trong mắt nghi hoặc càng đậm.
 
Bất quá, lập tức nghĩ lại, Hứa lão đầu trong miệng lão giả này nói, chẳng lẽ là chỉ Hứa trưởng lão trong tông môn?
 
Vị chủ quái này còn nhớ rõ, vị Hứa trưởng lão luôn giữ bộ mặt nghiêm túc, năm đó cũng đã từng phụ trách chấp sự nơi này, mà sau khi Hứa trưởng lão đề thăng trở thành trưởng lão chính mình mới tiếp nhận chấp sự nơi đây.
 
Hơn nữa một hơi đảm nhận hai mươi năm, chủ quán từ thanh niên trẻ trung năm xưa đã chuyển biến trở thành nam tử trung niên.
 
Biểu hiện bên ngoài đây chỉ là một tòa tửu lâu bình thường, thế nhưng trên thực tế có rất ít người biết, đây là một nơi chuyên dụng dùng để liên hệ giữa các đệ tử tông môn.
 
Mà biết được những thủ thế kia, chỉ có người trong sư môn, người ngoài tuyệt đối không thể biết được.
 
Cũng chính vì vậy, tại lúc chủ quán nhìn thấy một vị lão giả chưa từng nhìn thấy qua, dĩ nhiên có thể biết được ám hiệu sư môn hắn, trong lòng ngạc nhiên khó có thể che giấu.
 
Nhưng lúc này, lão giả có thể biết được Hứa trưởng lão hai mươi năm trước từng làm chấp sự nơi đây, hơn nữa nghe ngữ khí, tựa hồ quan hệ với Hứa lão đầu tương đối thân thiết.
 
Điều này càng khiến chủ quán tăng thêm một phần nghi hoặc.
 
Vì vậy, chủ quái kinh nghi hỏi thăm:
 
- Không biết tôn tính đại danh tiền bối, lần này tới đây là có chuyện gì?
 
Nghe vậy, Lý Thần nhàn nhạt nói:
 
- Ta là Lý Thần, lấy tuổi tác của ngươi hẳn là không nhận biết được ta, bất quá ta và ngươi cùng một sư môn, chỉ là lưu lãng bên ngoài đã nhiều năm, lúc này trở về là có chuyện muốn thương lượng với môn chủ!
 
- Này…
 
Chủ quán có hơi khó khăn nhìn Lý Thần.
 
Lý Thần thấy bộ dáng của hắn, tự nhiên hiểu được hắn lo lắng cái gì, suy nghĩ một chút, móc trong lòng một khối yêu bội, xòe tay đưa ra.
 
Chủ quán không rõ tiếp nhận yêu bội vừa nhìn, trên mặt nhất thời biến đổi, lập tức cung kính hai tay trả lại, vẻ mặt càng thêm cung kính nói:
 
- Tiền bối, xin đi theo ta, tại hạ sẽ dẫn đường cho tiền bối.
 
Lý Thần thấy thế, một lần nữa thu yêu bội trở lại, dẫn theo Hàn Phong đi sát theo phía sau chủ quán, một đường vòng vèo mấy cổng vòm.
 
Mà Hàn Phong từ đầu tới cuối không nói nửa câu, một mực chú ý mọi hành động của hai người.
 
Vừa thấy Lý Thần lấy ra một khối yêu bội, hắn tỉ mỉ liếc mắt ngắm nhìn, phát hiện có chút quen mắt.
 
Mà nghĩ đến biểu hiện của chủ quán khi nhìn thấy yêu bội của Lý Thần, Hàn Phong hiểu rõ, chỉ sợ địa vị của Lý Thần trong sư môn hẳn là không thấp.
 
Nhưng không biết vì sao trước đó hắn vẫn cam nguyện dừng lại tại Huyền Thiên Tông không rời đi.
 

 
Một đường theo chủ quán đi qua mấy chỗ rẽ, Hàn Phong mang theo hiếu kỳ cùng với Lý Thần đi tới một viện tử nằm bí mật trong rừng.
 
Hàn Phong quan sát bốn phía, cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ trong tòa tửu lâu tưởng chừng rất bình thường lại ẩn chứa một cánh rừng bí mật như vậy.
 
Nếu như không có vị chủ quán kia dẫn đường, tin tưởng bất kỳ ai cũng không thể phát hiện ra có cánh rừng này tồn tại.
 
Rất nhanh, chủ quán dừng lại tại một góc tương đối kỳ lạ trong cánh rừng.
 
Hàn Phong nhìn bốn phía xung quanh không còn đường đi, không khỏi cau mày. Lý Thần bên cạnh như nhìn ra được nghi hoặc của Hàn Phong, vì vậy mở miệng giải thích:
 
- Nơi này là truyền tống điểm nối liền với sư môn ta, chỉ cần thông qua truyền tống điểm này là có thể tiến vào sư môn ta!
 
- Truyền tống điểm?
 
Hàn Phong có chút kinh ngạc nói.
 
Lập tức, suy nghĩ lúc trước trong đầu Hàn Phong càng thêm được khẳng định, thẳng tới khi vị chủ quán trước mặt dùng một loại thủ pháp kỳ lạ đẩy đống cỏ dại trước mắt, để lộ một mảnh đất trống rộng chừng một trượng, trên mảnh đất trống là vô số đồ án phức tạp tỏa quang mang nhàn nhạt.
 
Thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng Hàn Phong nhịn không được nghi hoặc.
 
Mà lúc này Hàn Phong đã có thể xác định, sư môn của Lý Thần rốt cuộc là thần thánh phương nào.
 
Hơi suy tư, Hàn Phong không nhịn được nhìn sang Lý Thần bên cạnh, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc khó nhịn.
 
Hắn từng suy đoán qua vô số loại khả năng, thế nhưng vẫn không thể nào liên hệ một chỗ giữa Lý Thần với tông môn trong đầu hắn.
 
Nguyên lai, lão đầu suốt ngày điên điên khùng khùng này dĩ nhiên đến từ Thiên Môn, một tông môn thần bí nhất trên đại lục.
 
Một tông môn thần bí nội tình thâm hậu mấy nghìn năm, nhưng lại mười phần điệu thấp, Hàn Phong từng có tiếp xúc, cũng chính là Lý Ngọc tham gia Thiên thánh đại hội vài năm trước.
 
Ngay lúc đó, Lý Ngọc xác thực đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nếu như không phải lần đó có Hàn Phong tham gia, tin tưởng quán quân cuối cùng không thể thoát khỏi tay Lý Ngọc.
 
Hơn nữa, theo như Hàn Phong biết được, trong các kỳ Thiên thánh đại hội trước đó, tuy rằng mỗi lần Thiên Môn chỉ phái ra một đệ tử duy nhất, thế nhưng số lần đoạt được quán quân lại vượt xa các tông môn khác.
 
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Thiên Môn xác thực không phải môn phái nhất lưu thông thường có thể so sánh.
 
Thấy bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của Hàn Phong, Lý Thần có chút ngoài ý muốn, bất quá nếu như đã bị Hàn Phong nhìn ra, Lý Thần cũng không dự định giấu diếm thêm, dù sao đi nữa hiện tại không nói, một lúc nữa đối phương cũng sẽ rõ ràng.
 
Vì vậy, Lý Thần trực tiếp mở miệng, nói:
 
- Nhìn bộ dáng ngươi, hẳn là đã đoán ra được rồi!
 
- Ta cũng nhìn truyền tống trận này mới liên tưởng đến, thực không nghĩ tới, lão già điên điên khùng khùng ngươi dĩ nhiên xuất thân từ Thiên Môn!
 
Hàn Phong cũng có chút kinh ngạc nói.
 
Lý Thần nghe vậy, không khỏi bĩu môi, bất mãn nói:
 
- Ngươi nói gì vậy, vì sao ta lại không thể đến từ Thiên Môn, ta nói cho ngươi, năm đó địa vị của ta tại Thiên Môn chính là một trong lục đại trưởng lão, thế nào, dọa giật mình đúng không!
 
Không thể không nói, lời tự ngạo của Lý Thần xác thực khiến Hàn Phong kinh ngạc giật nảy mình, bất quá suy tư một chút, hắn liền cẩn thận đánh giá, năm đó Lý Thần đã là cường giả Thiên giai ngũ phẩm, lấy thực lực của hắn, trở thành trưởng lão Thiên Môn tựa hồ không phải là chuyện không thể.
 
Bình Luận (0)
Comment