Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 371


Cảm thụ được bão cát phía sau càng lúc càng tiếp cận.
 
Khi bão cát khiến Hàn Phong cảm giác hít thở không thông, không ngừng tập kích vào thân thể Hàn Phong.
 
Hàn Phong rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ không ai cũng không tránh thoát được bão cát tàn phá bừa bãi.
 
Liếc mắt nhìn sang Lý Ngọc bên cạnh, kỳ thực, giao tình giữa Hàn Phong và Lý Ngọc không phải rất sâu.
 
Trong lúc nhất thời, trong đầu Hàn Phong xuất hiện một ý niệm tà ác, hắn có nên vứt bỏ lại Lý Ngọc, một mình chạy trốn rời đi.
 
Tuy rằng mang theo Lý Ngọc đối với hắn mà nói, ảnh hưởng không quá nhiều, thế nhưng thời khắc liên quan tới tính mệnh hiện tại, Hàn Phong nhịn không được xuất hiện ý nghĩa này trong đầu.
 
Bất quá, không đợi ý niêm trong đầu kích phát Hàn Phong nỗ lực hành động, Lý Ngọc ngược lại mở miệng trước.
 
Vẻ mặt hắn tràn đầy nghiêm nghị nói với Hàn Phong:
 
- Hàn Phong, buông ta!
 
- Buông ta, ngươi còn có cơ hội tránh thoát bão cát này!
 
Lời nói của Lý Ngọc, một chữ cũng không thoát khỏi lỗ tai Hàn Phong, thực ra đã khiến Hàn Phong sửng sốt.
 
Nhìn khuôn mặt tràn đầy kiên nghị của Lý Ngọc, Hàn Phong nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, bất quá hắn lại không bởi vì vậy mà cảm thấy bất cứ điểm không ổn nào.
 
Dù sao, tại thời khắc liên quan sống chết trước mắt, có loại ý nghĩ này trong đầu cũng không hề kỳ quái.
 
Vả lại, Lý Ngọc đối với hắn mà nói chỉ là một người quen biết bình thường mà thôi, hắn trăm triệu lần không cần phải bởi vì hắn mà phải đánh mất sinh mệnh.
 
Chỉ là, tại thời điểm Lý Ngọc nói ra lời này, trong lòng Hàn Phong lập tức loại bỏ ý niệm vừa xuất hiện.
 
Chỉ bằng câu nói của Lý Ngọc, Hàn Phong quyết định, nhất quyết không bỏ lại. Tuy rằng tư liệu Lý Ngọc nắm giữ cùng với hóa ngoại chi cảnh hiện tại có chút không tương xứng, nhưng dù sao có còn hơn không, không chừng sau này hắn gặp phải địa phương không rõ ràng nào đó còn cần dùng tới Lý Ngọc.
 
Nghĩ vậy, tốc độ Hàn Phong một lần nữa bạo tăng, mang theo Lý Ngọc thẳng hướng trước mặt lao đi.
 
Chỉ là, cứ như vậy, đấu khí trong cơ thể Hàn Phong tiêu hao quá lớn. Chỉ vài phút sau, Hàn Phong đã cảm giác được đấu khí có chút kiệt quệ.
 
May là có sợ hỗ trợ của đấu khí Tiên thiên cửu chuyển, hơn nữa nguyên tố thiên địa nơi đây nồng nặc hơn bên ngoài gấp ba lần mới có thể chống đỡ được thêm chốc lát.
 
- Hàn Phong, ngươi hãy thả ta đi, cứ tiếp tục như vậy, cả hai người chúng ta đều không tránh thoát!
 
Sắc mặt Lý Ngọc có chút khó coi nói.
 
Sở dĩ xấu xí là vì hắn nghĩ chính mình dĩ nhiên vô dụng tới vậy, thiên phú hắn từng kiêu ngạo dĩ nhiên trước mặt bão cát kinh khung kia lại nhỏ bé tới vậy.
 
Cuối cùng còn muốn liên lụy tới Hàn Phong, điều này đối với người tâm cao khí ngạo như hắn mà nói tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
 
Chỉ là, Hàn Phong cũng không hề buông tha hắn, mà lúc này trong mắt Hàn Phong xuất hiện một tia kinh hỉ khó có.
 
Nguyên nhân chính là, trước mặt hắn không xa, rõ ràng xuất hiện một sơn cốc tràn đầy cỏ xanh um.
 
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần chính mình tới được sơn cốc, nói không chừng bọn họ có thể tránh được bão cát truy đuổi phía sau.
 
Cho tới lúc này, thân thể Hàn Phong giống như xuất hiện thuốc kích thích, đấu khí toàn thân điên cuồng vận chuyển, mang theo Lý Ngọc trực tiếp cuồn cuộn lao tới sơn cốc.
 
Chỉ bất quá, bão cát giống như có linh tính, khi biết được Hàn Phong có thể trốn thoát, nhất thời cuồng nộ, tốc độ truy đuổi càng thêm nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt liền ép sát ba thước phía sau Hàn Phong.
 
Thấy biến cố này, tâm trạng Hàn Phong nhất thời hoảng hốt.
 
Lúc này khoảnh cách tới sơn cốc còn có một đoạn, Hàn Phong kích thích mười hai phần khí lực, liều mạng lao thật nhanh.
 
Khoảng cách càng lúc càng gần, Hàn Phong đã có thể nhìn thấy hoa văn trên cửa sơn cốc tràn đầy cỏ dại kia.
 
Chỉ là, lúc này, bão cát phía sau đã đuổi tới sát sau lưng Hàn Phong.
 
Cơn lốc cuồng bạo đã khiến làn da Hàn Phong bị cứa sinh đau.
 
Mà dần dần, một cỗ lực hút kinh khủng nhất thời bùng phát, hút thân thể Hàn Phong vào trong.
 
Mà Lý Ngọc một bên cũng cảm giác được uy hiếp từ bão cát thật sâu, khuôn mặt luôn luôn kiên nghị không sợ hãi không nhịn được hiện lên vẻ kinh hoàng.
 
Không đợi Hàn Phong có động tác, bão cát kia đã triệt để bao trùm một nửa thân thể Hàn Phong vào bên trong. Cảm thụ được lực hút kinh khủng truyền tới, trong lòng Hàn Phong không khỏi cười khổ không ngớt.
 
Thoáng suy nghĩ một chút, nhìn sang Lý Ngọc bên cạnh, Hàn Phong cắn răng, lập tức có quyết định.
 
Chỉ thấy, Hàn Phong hít sâu một hơi, vận chuyển chút lực lượng không còn nhiều lắm, bỗng nhiên quán chú vào cánh tay, chớp mắt, Lý Ngọc cảm thấy thân thể đột nhiên bay lên, sát na, hắn đã thoát khỏi phạm vi bão cát tập kích.
 
Rất nhanh Lý Ngọc hiểu rõ Hàn Phong đã làm chuyện gì, nhất thời khuôn mặt có chút khó tin tưởng nhìn về phía Hàn Phong bị bão cát thôn phệ, khiếp sợ nói:
 
- Hàn Phong, ngươi…
 
Mà Lý Ngọc được đẩy đi, Hàn Phong cười cười, hắn biết rõ với chút lực lượng cuối cùng của mình tuyệt đối không thể tránh thoát được bão cát tập kích, rơi vào đường cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng chút lực lượng này, ném Lý Ngọc ra ngoài, hi vọng giúp hắn nhặt lại được một mạng.
 
- Sống cho tốt, ta không có việc gì!
 
Lời này của Hàn Phong không biết là nói với Lý Ngọc hay nói với chính mình.
 
Nói chung, ngay sau khi Hàn Phong ném Lý Ngọc ra ngoài, bão cát phia sau liền thôn phệ Hàn Phong vào bên trong.
 
Lúc này, Lý Ngọc đã bị ném vào trong sơn cốc, mà bão cát kia tại thời điểm tiếp cận sơn cốc, đột nhiên dừng lại.
 
Cảm thụ được uy hiếp gần trong gang tấc, cái trán Lý Ngọc toát mồ hôi lạnh liên tục, thiếu chút nữa hắn liền bị bão cát nhất tịnh nuốt hết.
 
Nghĩ vậy, Lý Ngọc không khỏi nhớ tới Hàn Phong vừa mới bị bão cát thôn phệ, trên mặt âm tình bất định.
 
Lúc này, Hàn Phong bị bão cát triệt để bao phủ, từng đợi năng lượng cuồng bạo càn quét toàn thân hắn sinh đau, cũng may thân thể hắn đã sớm được rèn luyện trở thành Kim Nguyên chi thể, hơn nữa tại vạn tượng trận được lão giả chỉ điểm, hiện tại cho dù bị năng lượng cuồng bạo trong bão cát cắn xé, nhưng chưa thể uy hiếp tới tính mạng Hàn Phong.
 
Đương nhiên, đau đớn khẳng định không tránh khỏi.
 
Chỉ bất quá, đã trải qua vô số đau khổ, chút đau đớn ấy đối với Hàn Phong mà nói, không tính là gì.
 
Cắn răng, tận lực áp chế đau đớn xung quanh thân thể, Hàn Phong bắt đầu quan sát bốn phía
 
Hắn không thể ngồi chờ chết như vậy, lúc trước sở dĩ đẩy văng Lý Ngọc đi, Hàn Phong không phải nhất thời xung động. Hắn biết, lấy thực lực của Lý Ngọc, một khi bị bão cát thôn phệ, chỉ sợ mạng khó giữ, mà bản thân hắn lại khác.
 
Bão cát này tuy mạnh mẽ, nhưng tối đa chỉ có thể tạo thành đau khổ cho Hàn Phong, chưa đủ để khiến hắn phải bỏ mạng.
 
Đương nhiên, đây đều là suy đoán của Hàn Phong, nhưng hiện tại đã chứng thực suy đoán này.
 
Có nén bão cát mang tới đau đớn, Hàn Phong miễn cưỡng mở con ngươi, quay nhìn bốn phía một ben.
 
Chỉ là trong trong chớp mắt, hắn đã bị bão cát xoay tròn vào trung tâm.
 
Để Hàn Phong ngoại dự liệu chính là, tại trung tâm bão cát, trình độ năng lượng cuồng bạo so với bên ngoài còn bình lặng hơn rất nhiều.
 
Bất quá, nguyên tố thiên địa nơi đây cũng nồng nặc hơn nhiều.
 
Dựa theo Hàn Phong cảm nhận lúc trước, nồng độ nguyên tố thiên địa nơi đây, ít nhất cũng gấp năm lần so với địa điểm lối vào.
 
Phát hiện này khiến Hàn Phong có chút mừng rỡ.
 
Chỉ bất quá thoáng một hồi, Hàn Phong phát hiện, dựa vào tiên thiên đấu khí cửu chuyển trợ giúp, đấu khi đã xói mòn sạch sẽ trong cơ thể hắn từ từ khôi phục lại.
 
Hàn Phong thử vận chuyển đấu khí, tại bên ngoài thân thể hình thành một lớp bảo hộ nhàn nhạt.
 
Quả nhiên, cộng thêm vòng bảo hộ đấu khí, đau đớn khắp cơ thể truyền vào đầu óc đã giảm đi nhiều.
 
Hơn nữa, Hàn Phong còn phát hiện, theo thời gian trôi qua, mặc dù hắn liên tục tiêu hao đâu khí, nhưng nguyên tố thiên địa xung quanh cũng lấy tốc độ càng lúc càng nhanh hơn không ngừng bị hút vào cơ thể Hàn Phong.
 
Lúc này, xung quanh một mảnh quang mang màu xám. Hàn Phong căn bản không nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài.
 
Tự nhiên mà vậy, hắn không biết Lý Ngọc có an toàn hay không.
 
Nhưng Hàn Phong có thể cảm nhận được, bão cát rõ ràng xuất hiện một tia ổn định, ngay sau đó dao động hướng về phía ngược lại.
 
Cảm thụ tới đây, Hàn Phong đã rõ ràng, phạm vi hoạt động của bão cát này hẳn là trong phiến sa mạc trắng xóa.
 
Thế nhưng, lúc này Hàn Phong cũng có chút lo lắng, bởi vì qua ban ngày, hắn đã không biết bị bão cát này mang đi tới đâu. Mà hắn phát hiện, năng lượng ẩn chứa trong bão cát không hề có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại dựa vào lực hút mạnh mẽ, cuồn cuộn hút toàn bộ mọi thứ xung quanh vào trong.
 
Do đó không ngừng lớn mạnh chính mình.
 
Đấu khí của Hàn Phong hiện tại đã khôi phục hơn phân nửa, hắn cũng muốn thử đột phá bão cát, rời khỏi đây.
 
Nhưng bất đắc dĩ chính là, vô luận Hàn Phong nếm thử như thế nào đi nữa cũng phí công vô ích.
 
Mà theo bão cát không ngừng lớn mạnh, Hàn Phong cảm giác cơ hội rời khỏi càng thêm xa vời.
 
Trải qua thử nghiệm thất bại, Hàn Phong tự động buông tha dự định thoát đi.
 
Cảm thụ năng lượng xung quanh không ngừng biến hóa, Hàn Pong thẳng thắn nhắm mắt, suy nghĩ cẩn thận.
 
Dựa theo tình huống hiện nay, hắn đã không thể rời khỏi cơn bão cát, chí ít trong thời gian ngắn là không thể.
 
Đối với nguyên tố thiên địa phong hệ, Hàn Phong tự nhiên cảm thấy thân thiết đặc biệt, bởi vì tính chất đấu khí bản thân Hàn Phong chính là phong hệ.
 
Tuy rằng trên đại lục đối với khái niệm tính chất đấu khí không quá rõ ràng, người bình thường sẽ không quan tâm tới vấn đề này, thế nhưng Hàn Phong biết, nếu như đơn thuần hấp thu nguyên tố thiên địa tương ứng với đấu khí bản thân, như vậy tốc độ đề cao chất lượng và số lượng đầu khí sẽ càng nhanh hơn một chút.
 
Mục đích Hàn Phong tiến vào hóa ngoại chi cảnh không phải chính là vì đề co tu vi bản thân, tranh thủ có thể đột phá tới cảnh giới Thiên giai lục phẩm hay sao?
 
Mà hiện tại chính là nơi tu luyện với điều kiện tốt nhất! Hàn Phong hoàn toàn tỉnh ngộ suy nghĩ.
 
Nếu không ra được, vậy thẳng thắn tĩnh tâm tu luyện ở đây là được rồi.
 
Hơn nữa tại trung tâm cơn lốc, theo tình hình chung bản thân hắn, không có bất cứ nguy hiểm nào.
 
Nghĩ như vậy, lúc này tâm tình phiền muộn của Hàn Phong bị quét sạch.
 
Tại không trung xoay vòng, Hàn Phong hít sâu một hơi, lập tức thả lỏng tâm thần, bắt đầu tỉ mỉ cảm thụ năng lượng xung quanh tồn tại.
 
Rất nhanh, hắn liền tiến vào trạng thái tu luyện ý thức chiều sâu.
 
Không đến chốc lát, mắt thường có thể nhìn thấy được, từng đạo năng lượng nguyên tố thiên địa không ngừng truyền vào cơ thể Hàn Phong, tốc độ càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã triệt để bao phủ Hàn Phong vào trong.
 
Nếu như lúc này Hàn Phong thanh tỉnh, tất nhiên sẽ phát hiện ra, năng lượng bão cát xung quanh, tại thời điểm Hàn Phong bắt đầu tu luyện, không hề có bất cứ tăng trưởng nào.
 
Ngược lại, theo thời gian Hàn Phong tu luyện kéo dài, rất có xu thế suy yếu.
 

 
Nhìn cơn lốc từ từ rời khỏi tầm mắt chính mình, lúc này Lý Ngọc mới dần dần khôi phục lại một chút khí lực, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
 
Nghĩ đến vừa rồi Hàn Phong đã không để ý bản thân để cứu chính mình, nắm tay Lý Ngọc không tự giác được siết thật chặt.
 
Từng sợi gân xanh hằn lên rõ làn da, chỉ là có ý phục che đậy nên từ bên ngoài nhìn qua không thấy mà thôi.
 
Cắn răng, khuôn mặt Lý Ngọc không ngừng biến hóa.
 
Cuối cùng, một loại tình tự biến thành nụ cười khổ.
 
Có chút hối hận vò vò tóc, Lý Ngọc lần đầu tiên nghĩ chính mình vô dụng tới như vậy.
 
Nguyên bản, hắn là nhân tài kiệt xuất nhất trong hàng đệ tử đời này của Thiên Môn, không nói tới các sư đệ sư muội mười phần sùng bái chính mình, mà những trưởng lão sư thúc bá kỳ vọng cực lớn đối với hắn.
 
Vô luận thế nào đi nữa, tại tại huống không phá hư quy củ Thiên Môn, các trưởng lão trong sư môn đều tận lực thỏa mãn hắn.
 
Mà tâm pháp vũ kỹ hắn tu luyện đều thuộc về hàng cao cấp nhất trong Thiên Môn.
 
Trong mắt các trưởng bối sư môn, nghiêm nhiên đã coi hắn trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng môn chủ đời tiếp theo.
 
Tuy rằng thường ngày Lý Ngọc không phải là hạng người tâm cao khí ngạo, thế nhưng quang năm ở trong vị trí cao hơn hẳn bình thường, trong lòng không thể tránh khỏi mọc lên một cỗ kiêu ngạo tự mãn.
 
Chỉ bất quá, cỗ kiêu ngạo tự mãn này tại Thiên Thánh đại hội vài năm trước đã bị Hàn Phong vô tình đánh nát.
 
Mà lúc đó thực lực của Hàn Phong chỉ cao hơn so với hắn một chút.
 
Đó cũng là lần đầu tiên thua trong tay đối thủ cùng lứa tuổi, trong lòng Lý Ngọc khó tránh khỏi mọc lên một cảm giác kỳ dị.
 
Nhưng trải qua đoạn thời gian ngắn điều chỉnh, hắn đã khôi phục trở lại, dù sao thì đại lục vô cùng to lớn, kỳ nhân dị sĩ tài ba rất nhiều, hắn cũng không nghĩ rằng chính mình là thiên hạ vô địch.
 
Thế nhưng, sự kiêu ngạo trong lòng Lý Ngọc không cho phép chính mình thua người khác, vì vậy sau khi từ Thiên Thánh Cốc trở về Thiên Môn, Lý Ngọc liền bắt đầu bế quan tu luyện không gián đoạn.
 
Mà dựa vào nỗ lực mấy năm qua, rốt cuộc để hắn tại không lâu trước đó đột phá tiến vào Địa giai cửu phẩm.
 
Nguyên bản đây là chuyện tình đáng giá kiêu ngạo.
 
Chỉ là, khi Lý Ngọc biết được Hàn Phong dĩ nhiên đột phá Thiên giai từ lâu, tin tức này đã khiến vị thiên chi kiều tử này cảm thấy đầu óc ong ong rung động.
 
Tin tức này thực sự quá mức khó tin tưởng, thế nhưng nghe ngữ khí kiên định của môn chủ, Lý Ngọc rất rõ ràng, tất cả điều này đều là sự thực.
 
Nguyên bản Lý Ngọc cũng đã cảm thấy cực kỳ thất lạc, ai có thể nghĩ đến, từ khi tiến vào hóa ngoại chi cảnh liền không có bất cứ việc gì làm, ngược lại còn cần tới Hàn Phong bảo hộ tính mệnh chính mình.
 
Cuối cùng thậm chí, Hàn Phong hi sinh tinh mệnh mới bảo vệ được hắn.
 
Giờ khắc này, tâm tình Lý Ngọc phức tạp không gì sánh được.
 
Cứ như vậy, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhãn thần giống như mất mục tiêu, không biết đang nhìn cái gì.
 
Mà lúc này, Hàn Phong trong trung tâm bão cát cũng không biết tâm tình phức tạp của Lý Ngọc.
 
Giờ khắc này, ý thức của hắn đang chìm đắm trong vui sướng hấp thu nguyên tố thiên địa.
 
Theo tiên thiên đấu khí cửu chuyển vận chuyển, liên tục hấp thu.
 
Thời gian không đến một ngày một đêm, Hàn Phong liền cảm nhận được đấu khí trong cơ thể chính mình một lần nữa tràn đầy.
 
Chỉ bất quá, tuy rằng biểu hiện thoạt nhìn mười phần đầy đủ, nhưng Hàn Phong rõ ràng, đấu khí hiện tại còn khoảng cách rất lớn để tiến giai.
 
Bất quá, Hàn Phong không bởi vì vậy mà cảm thấy uể oải.
 
Bình Luận (0)
Comment