Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 42


Nhưng hắn tựa hồ đã quá coi thường thực lực của Dương Lăng.
 
Mặc dù vô ưu tán tạo cho Dương Lăng phiền phức không nhỏ nhưng dù sao hắn cũng là một cao thủ Địa giai, chút mê dược đó vẫn vô pháp đối với hắn có tác dụng gì quá lớn.
 
Lúc này hắn phân ra một phần đấu khí áp chế vô ưu tán trong người, đợi đến lúc khác sẽ bức nó ra khỏi cơ thể. Nhưng cũng vì vậy đã làm hắn chậm lại rất nhiều.
 
Làm thống lĩnh thủ vệ quân, Dương Lăng đã bao giờ bị người khác trêu chọc như vậy, mà đối phương bất quá chỉ là một tiểu tứ 14 15 tuổi.
 
Nghĩ đến đây, Dương Lăng nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng đuổi theo hướng Hàn Phong đào tẩu.
 
Qua vài lần hô hấp Dương Lăng đã đuổi tới Hàn Phong.
 
Thực lực Hàn Phong vốn chỉ có Nhân giai nhị phẩm tất nhiên không phải đối thủ của Dương Lăng, cộng thêm Trầm Ngọc ở trên lưng nên tốc độ của hắn chậm rất nhiều. Tuy Dương Lăng phải phân ra một phần đấu khí áp chế mê dược làm ảnh hưởng tới tốc độ nhưng Hàn Phong đồng dạng cũng bị thụ thương không nhẹ.
 
Nếu không phải hắn có chút quen thuộc đối với phiến rừng này chỉ sợ đã sớm bị Dương Lăng bắt kịp.
 
Vì vậy, khi thấy Dương Lăng nhanh như vậy đã có thể đuổi theo, Hàn Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc.
 
- A! Hắn lại tới!
 
Trầm Ngọc vốn đã hồi phục chút tinh thần, nhìn thấy Dương Lăng đuổi theo phía sau thì hoảng hốt kêu lên.
 
Hàn Phong khẽ cắn môi, hai chân tiếp tục phát lực, nương cây cối rậm rạp xung quanh nhanh chóng chạy trốn.
 
Đồng thời, thanh kiếm trong tay cũng nhanh chóng phóng xuất kiếm khí đánh lên thân cây hai bên.
 
Hai tiếng ầm ầm vang lên, hai cái cây bị Hàn Phong chém đứt đôi ngã xuống.
 
Dương Lăng không quen thuộc với phiến rừng này nên đang thầm nguyền rủa tên tiểu tử giảo hoạt phía trước chuyên môn lựa những chổ nhỏ hẹp mà chạy khiến hắn đuổi theo dính đầy cành lá, trông rất chật vật.
 
Mà lúc này tên tiểu tử đó còn chém đứt hai cây đại thụ ngăn trở hắn truy kích khiến hắn càng tức giận hơn.
 
Dương Lăng phẫn nộ quát lên một tiếng, song quyền xuất ra, nháy mắt đã đánh hai cây đại thụ phía trước tan tành.
 
Trong lúc nhất thời bụi bặm trong rừng tung bay mù mịt, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng nhanh chóng đi qua đám bụi này. Nhưng khi hắn vừa ra khỏi đám bụi đang định tiếp tục đuổi theo thì phát hiện trước mặt lại là hai đoạn đại thụ, hắn đành bất đắc dĩ huy quyền đánh nát hai đoạn cây này.
 
Liên tiếp vài lần như vậy, lửa giận của Dương Lăng đã lên đến đỉnh điểm.
 
Ầm!
 
Lại đánh nát một đoạn cây đại thụ trước mặt, Dương Lăng phát hiện đã mất tung tích của Hàn Phong. Dương Lăng không thể áp chế được lửa giận trong lòng, ngửa mặt lên trời hét lớn:
 
- Tiểu tử vô liêm sĩ, ta nhất định sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
 
Hàn Phong đang nhanh chóng chạy đi ở xa xa nghe thấy tiếng rống giận của Dương Lăng, khoé miệng khẽ nhếch lên nhưng động tác dưới chân cũng không đinh chỉ mà trái lại còn nhanh hơn muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
 
Một được chạy không biết đã bao xa, Hàn Phong rốt cuộc cũng thấy được lối ra khỏi phiến rừng này. Lúc này Dương Lăng đã bị hắn bỏ xa, không phát hiện tung tích.
 
Nhưng hắn vẫn như cũ không dám buông lỏng, dù sao thực lực của đối phương hơn xa hắn.
 
Trầm Ngọc nằm trên lưng Hàn Phong, trải qua một hồi chạy trối chết, lúc này sắc mặt tái nhợt nhưng tim lại đập rất nhanh.
 
Những chuyện vừa phát sinh cứ như một giác mơ, vốn tưởng bản thân hôm nay sẽ chết, ước mơ của nàng sẽ mãi mãi không thể thực hiện được, nhưng không ngờ kì tích lại xuất hiện.
 
Mà tất cả những điều này đều nhờ có thiếu niên trước mắt này. Đến tột cùng hắn là ai?Sao lại mạo hiểm tới cứu nàng? Trầm Ngọc trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng nàng biết hiện tại không phải lúc hỏi nên nàng đành lặng lẽ dựa vào lưng hắn, cảm thụ sự ấm áp từ cơ thể hắn…
 
Đối với những suy nghĩ của Trầm Ngọc, lúc này Hàn Phong cũng không có thời gian để ý. Hắn nhanh chóng chạy trên sơn đạo, chỉ cần qua khỏi ngọn núi phía trước là bọn họ có thể tương đối an toàn rồi. Về phần cái trấn nhỏ phía trước ngàn vạn lần không thể đi vào, nơi này có rất nhiểu thủ vệ quân, nếu hắn đi vào không phải là tự chui đầu vào lưới sao!
 
Hàn Phong một đường chạy tới không dám dừng lại chút nào. Hắn không cho rằng Dương Lăng bị hắn khiến cho chật vật như vậy mà dễ dàng buông tha cho hắn.
 
Qua khỏi sơn đạo, Hàn Phong liềng cõng Trầm Ngọc trốn vào trong núi.
 
Ở trong núi chạy tiếp một ngày một đêm, bây giờ Hàn Phong đã thở không ra hơi, nếu không có Tiên Thiên đấu khí chỗng đỡ thì đấu khí trong cơ thể hắn đã sớm tiêu hao không còn.
 
Trầm Ngọc nằm trên lưng Hàn Phong thấy hắn cõng nàng chạy lâu như vậy, trong lòng cảm động, ôn như nói:
 
- Hay là người thả ta xuống để ta tự mình đi! Như vậy ngươi cũng có thể khôi phục được một chút!
 
Hàn Phong nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
 
- Ta còn có thể cố gắng một lúc nữa, Dương Lăng sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta đâu. Nhanh chóng rời khỏi chỗ này rồi hãy nói.
 
Trầm Ngọc biết Hàn Phong nói có lý nên cũng không phản đối, tuỳ ý để Hàn Phong cõng nàng tiếp tục chạy đi.
 
Qua một hồi lâu, hai người đã đi qua ngọn núi, mà thân ảnh của Dương Lăng cũng không thấy đâu. Nhưng Hàn Phong kiếp trước đã bồi dưỡng tính cẩn thận rất cao nên hắn cũng không dám đại ý, lại tiếp tục chạy cho đến khi trời gần tối khi cảm giác đấu khí trong cơ thể sắp không chống đỡ nổi nữa mới tìm chỗ trú ẩn rồi dừng lại.
 
Thả Trầm Ngọc trên lưng xuống, Hàn Phong ngoài sắc mặt có chút tái nhợt do lúc trước bị Dương Lăng đả thương thì cũng không có gì bất ổn.
 
- Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc, chờ đấu khí của ta khôi phục chúng ta liền lập tức ly khai.
 
Hàn Phong nói với Trầm Ngọc.
 
Nói xong, hắn cũng không để ý tới Trầm Ngọc nữa mà ngối xuống móc từ trong lòng ra một viên Hoàn Dương đan nuốt vào, bắt đầu khoanh chân khôi phục đấu khí.
 
Thấy hành động của Hàn Phong, Trầm Ngọc cũng không dám quấy rối. Nàng ngồi đối diện hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt cương nghị của hắn. Hôm nay tuy rằng rất mạo hiểm nhưng nàng luôn được Hàn Phong cõng sau lưng, không phải làm gì, thêm vào lúc đầu Hàn Phong đưa cho nàng một viên Hoàn Dương đan nên lúc này thể lực của nàng đã khôi phục được hơn một nửa. Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một nô bộc không biết gì về đấu khí nên căn bản không có khả năng tự bảo vệ được.
 
Trầm Ngọc yên lặng ngồi một chỗ, không dám gây ra tiếng động vào, sợ ảnh hưởng đến Hàn Phong.
 
Lúc này sắc trời đã tối, xung quanh hai người là một mảnh đen kiẹt, nương theo ánh trăng miễn cưỡng có thể thấy được cảnh vật xung quanh.
 
Nhưng Hàn Phong có Tiên Thiên đấu khí nên khả năng nhìn vào ban đêm được đề cao rất nhiều, cảnh vật xung quanh hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng.
 
Đây cũng là lý do vừa rồi hắn dám dừng lại.
 
Bởi vì hắn biết, Dương Lăng chỉ là một Địa giai cao thủ, không có Tiên Thiên đấu khí. Tuy rằng đấu khí đạt tới Địa giai, thị lực và thính giác đều đề cao rất lớn nhưng so với Tiên Thiên đấu khí vẫn kém rất xa. Cho nên nếu Dương Lăng muốn tìm được hắn trong sơn lâm này vào ban đêm cũng không hề dễ dàng.
 
Một lát sau, Hàn Phong đã đứng dậy, đấu khí của hắn cũng đã khôi phục được một chút.
 
Hắn cũng không dám dừng lại lâu, sợ Dương Lăng sẽ đuổi kịp.
 
- Tốt rồi, chúng ta đi mau, đừng để người kia đuổi theo, đến lúc đó có muốn chạy cũng khó thoát.
 
Hàn Phong nói xong liền ra hiệu cho Trầm Ngọc leo lên lưng hắn.
 
Thấy động tác của Hàn Phong, Trầm Ngọc cũng không dọ dự, bây giờ quan trọng nhất là bảo mệnh cho nên động tác của nàng rất lưu loát nằm trên lưng Hàn Phong. Hàn Phong hít mạnh một hơi, vận chuyển đấu khí, tiếp tục cấp tốc chạy đi.
 
- Tên tiểu tử vô liêm sĩ kia chạy đi đâu chứ? Rõ ràng từ trong rừng đi ra chỉ có một con đường, vì sao ta đuổi theo cả đêm vẫn không thấy bóng dáng của hắn?
 
Dương Lăng đang cẩn thận tìm kiếm trong sơn lâm.
 
Lúc này sắc trời đã tối, cảnh sắc xung quanh ảnh hưởng tới hắn rất lớn, nhưng dựa vào thực lực mạnh mẽ nên Dương Lăng chỉ thoáng bị hãm lại tốc độ một chút thôi.
 
Hắn thầm nghĩ, Hàn Phong chỉ là một Nhân giai võ giả, tốc độ không có khả năng nhanh hơn hắn, hơn nữa hắn đã đuổi theo một ngày một đêm, đấu khí cũng đã tiêu hao hơn một nửa, huống chi là tiểu tử kia.
 
Nhưng kỳ quái là, hắn tuy đã đuổi theo một ngày một đêm nhưng vẫn không thấy được tung tích đối phương đâu.
 
- Chết tiệt, tên tiểu tử này trơn như cá trạch!
 
Dương Lăng tức giận lầm bầm nhưng cước bộ cũng không có dừng lại.
 
Trời dần dần sáng lên, cảnh sắc xung quanh cũng dần rõ ràng hơn. Lúc này Dương Lăng đã không còn bị bóng đêm hạn chế nên tốc độ truy đuổi nhanh hơn.
 
Sau một ngày một đêm truy đuổi, Dương Lăng không khỏi có chút nghi hoặc có phải tên tiểu tử kia chưa từng đi tới con đường này hay không? Nhưng rất nhanh hắn liền phủ định suy nghĩ này. Từ trong rừng đi ra trừ sơn đạo liên miên không dứt này thì chỉ có con đường thông tới trấn nhỏ gần đây, mà ở trong trấn có thủ vệ quân, tiểu tử kia mang theo phạm nhân chắc chắn không có khả năng tự chui đầu vào lưới được.
 
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Lăng không tiếp tục do dự, vận khởi đấu khí nhanh chóng truy đuổi tiếp. Hắn cũng không lo lắng tiểu tử kia trên đường sẽ trốn đi, bằng thực lực Địa giai nhị phẩm của hắn thì tất cả khí tức xung quanh không thể nào thoát khỏi cảm ứng của hắn. Trừ khi đối phương là Thiên giai cường giả.
 
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, truy đuổi lâu như vậy mà không thấy bóng dáng đối phương đâu, lúc này Dương Lăng trong lòng cuống cả lên.
 
Ngay lúc này, khoé mắt hắn phát hiện bụi cỏ bên cạnh có dấu vết bị người đạp lên.
 
Dương Lăng thấy thế, lập tức cười nhạt, lẩm bẩm nói:
 
- Dấu vết còn rất mới, ngươi nghĩ là ngươi không lưu lại dấu vết gì sao tên tiểu tử vô liêm sĩ kia, ngươi trốn không thoát đâu!
 
Dứt lời, Dương Lăng theo phương hướng dấu vết để lại, nhanh chóng truy đuổi tiếp. Tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn vài phần.
 
Quả nhiên, truy theo dấu vết một lúc sau, Dương Lăng rốt cuộc phát hiện được thân ảnh của Hàn Phong ở xa xa, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười dữ tợn.
 
- Hừ! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!
 
Dương Lăng tiếp tục đề cao đấu khí, nhanh chóng đuổi theo.
 
Mà lúc này, Hàn Phong đang chạy đằng trước đột nhiên cảm thấy xa xa truyền tới một cổ sát ý, trong lòng kinh hãi, không ngờ Dương Lăng nhanh như vậy đã đuổi kịp.
 
Không kịp nghĩ nhiều, Hàn Phong nhắm chuẩn một con đường, nhanh chóng chạy đi.
 
Dương Lăng thấy Hàn Phong đã phát hiện mình, liền căm giận nói:
 
- Tiểu tử, đã chạy suốt một ngày một đêm, xem ngươi còn có thể chạy được bao lâu!
 
Hàn Phong lúc này không để ý được nhiều nữa, toàn thân tận lực vận chuyển đấu khí, nhanh chóng chạy trốn.
 
Mà Dương Lăng đằng sau nhanh chóng theo sát tới, khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần.
 
Trầm Ngọc lúc này cũng hoảng sợ không thôi.
 
Đến!
 
Thấy một mảnh sương mù trắng xoá cách đó không xa, hai mắt Hàn Phong liền sáng ngời.
 
Ngay khi phát hiện Dương Lăng đuổi kịp, Hàn Phong liền quyết đoán, nếu cứ tiếp tục chạy trốn như vậy sớm muộn cũng bị đuổi kịp, cho nên hắn đơn giản đổi hướng một chút chạy tới chỗ này.
 
Màng sương mù trước mắt này Hàn Phong biết rất rõ, đi qua mảng sương mù này là tiến vào nơi hung hiểm nhất của đại lục – U Ám sâm lâm. Nhưng bây giờ hắn cũng không thể lo lắng nhiều được nữa, khẽ quát một tiếng:
 
- Ôm chặt ta!
 
Dứt lời, hai chân hắn lại phát lực, thân hình như tên bắn tiến vào trong màn sương trắng.
 
Dương Lăng đuổi theo đằng sau, tới trước chỗ màn sương thì dừng lại, nhìn mảng sương trắng mênh mông trước mắt, hắn tức giận nói:
 
- Hảo tiểu tử, dám xông vào U Ám sâm lâm, muốn tìm chết mà.
 
Dứt lời, hắn liền ngồi xuống đả toạ điều tức, sau đó xoay người rời đi, không hề ngoái đầu lại.
 
Đi qua màng sương trắng, Hàn Phong cảm thấy xung quanh có một trận ba động kỳ dị.
 
Chỉ một lát sau sương trắng xung quanh liền biến mất, tầm mắt Hàn Phong cũng trở lại bình thường.
 
Nhìn bốn phía, Hàn Phong cũng không rõ bản thân đang ở chỗ nào, nhưng một ít thực vật quen thuộc xung quanh đủ để hắn biết đây chính là U Ám sâm lâm.
 
U Ám sâm lâm là cấm địa mà mọi người trên đại lục đều biết. Những Thiên giai võ giả bình thường cũng không dám một mình đến đây. Ở đây có vô số ma thú hùng mạnh, còn có đủ loại thực vật nguy hiểm…
 
Còn Hàn Phong làm sao biết được những việc này là do kiếp trước hắn đã một lần vô ý xông vào đây, khi đó thực lực của hắn chỉ là Địa giai thất phẩm. Hắn ở trong sương mù xông loạn nhưng vẫn không thể thoát ra ngoài. Đến cuối cùng còn chọc phải một đầu ma thú cường đại, hắn không phải là đối thủ của nó nên suýt chút nữa là đã mất mạng.
 
May mắn lúc cuối cùng có một vị Thiên giai cường giả thần bí xuất hiện cứu hắn nên hắn mới có thể thoát được một mạng. Cũng nhờ vị Thiên giai cường giả thần bí này, hắn mới biết được sự thần bí và khủng bố của U Ám sâm lâm.
 
Mà mảng sương mù bao phủ quanh rừng rậm này cũng không phải bình thường, sau này Hàn Phong mới biết được nguyên lai mảng sương mù này có một lực lượng thần kỳ, có thể truyền tống người lạc vào trong đó bất định tới một góc trong U Ám sâm lâm.
 
Lúc đầu Hàn Phong không biết bí mật này cho nên mới bị mảng sương mù này làm cho choáng váng, rồi đi nhầm vào trong địa bàn của một con Thiên giai ma thú, thiếu chút nữa đã chết.
 
Hàn Phong nhìn quanh bốn phía, cẩn thận quan sát, tuy không rõ lắm bản thân hiện tại đang ở chỗ nào, nhưng dựa theo kinh nghiệm từ kiếp trước thì có lẽ nơi này tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm.
 
Mấy ngày liên tục chạy trốn, Hàn Phong cảm thụ đấu khí trong cơ thề đã gần như khô kiệt thì không khỏi cười khổ.
 
Không có thực lực đúng là bất hạnh, ngay cả một Địa giai võ giả nho nhỏ cũng có thể khiến hắn chật vật như vậy. Hàn Phong thầm quyết định, lần này sau khi trở về nhất định phải bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở lại Thiên giai chi cảnh.
 
Thả Trầm Ngọc xuống đất, lúc này Trầm Ngọc hai mắt vẫn nhắm chặt không dám mở ra. Hàn Phong thấy vậy thì cười nói:
 
- Tốt rồi, tạm thời không có việc gì nữa, ngươi không cần lo lắng.
 
Trầm Ngọc nghe vậy thì mở mắt ra, mờ mịt nhìn bốn phía phát hiện mình đang ở một nơi rất xa lạ, rồi nàng quay đầu nhìn lại đằng sau, có chút nghi hoặc hỏi:
 
- Người kia đâu? Ta thấy rõ ràng hắn đang đuổi theo chúng ta mà, sao giờ lại không thấy?
 
Hàn Phong nói:
 
- Không phải hắn không đuổi kịp mà do mảng sương mù kia đưa chúng ta tới chỗ này, yên tâm đi, hắn đuổi không kịp chúng ta nữa đâu.
 
Trầm Ngọc nghe cái hiểu cái không, nhưng thấy Hàn Phong không có ý định tiếp tục giải thích, nàng cũng không mở miệng dò hỏi nữa.
 
- Nơi này tạm thời coi như an toàn, chúng ta nghĩ ngơi một chút rồi nói.
 
Hàn Phong nói tiếp.
 
Bỗng nhiên, Hàn Phong như nhớ ra điều gì nói:
 
- Nhớ kỹ, nơi này không phải bình thường, không có việc gì không được đi loạn, sẽ rất nguy hiểm đó.
 
Thấy Trầm Ngọc gật đầu, Hàn Phong không nói nữa mà khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục đấu khí.
 
Trầm Ngọc thấy Hàn Phong nhập định thì đành tìm một chỗ gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
 
Các sự việc liên tiếp phát ính khiến cho thần kinh của nàng mấy bữa nay lúc nào cũng căng thẳng.
 
Mấy lần nghĩ mình sẽ chết nhưng tới thời khắc mấu chốt đều có thể hoá nguy thành an.
 
Bình Luận (0)
Comment